Quan Thuật

Chương 857: Nợ ân tình




Nếu kế hoạch này thật sự thành công, huyện Ma Xuyên sẽ không còn là một huyện nghèo nữa, mà sẽ trở thành trọng điểm của tỉnh Nam Phúc, tỉnh An Đông và tỉnh Giang Đô, vị trí địa lý đó sẽ sớm trở thành mỏ vàng trong nay mai.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng thừa hiểu, kế hoạch này muốn thành công cũng không dễ dàng gì, nếu không kiếm đủ sáu mươi triệu thì cũng không thể sửa đường được.

Sáu mươi triệu, đó là một số tiền lớn, nếu quyên góp cả huyện, cộng thêm số tiền của mình, Tôn Minh Ngọc, Mã gia, Thiết gia đóng góp cũng chỉ được khoảng hai mươi triệu, còn lâu mới đủ sáu mươi triệu.

Tuy nhiên, nếu kế hoạch này có thể thành công thì nó sẽ là một dự án có số vốn khủng, rất có lợi cho con đường thăng tiến của mình sau này.

Hơn nữa, bây giờ đang là lúc thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Chu Phú Đức lại vắng mắt, mọi công lao tất nhiên sẽ thuộc về mình hết. Diệp Phàm biết rõ đây chính là cơ hội ngàn năm có một, Bí thư huyện ủy, chiếc ghế đó đành phải nhường cho người khác.

Bảy rưỡi sáng, Diệp Phàm đang ngồi giải quyết một số giấy tờ ở văn phòng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nhấc máy lên thì nghe thấy giọng nói như sấm của Trần Khiếu Thiên vang lên:

- Chủ tịch Diệp, tôi đã đạt đến thất đẳng rồi, đạt đến thất đẳng rồi, ha ha….

Giọng nói đó suýt chút làm điếc cả tai Diệp Phàm.

- Đạt đến thất đẳng, anh Trần, anh nói….

Diệp Phàm giật mình, bật dậy khỏi ghế.

- Vâng, chính xác là như thế.

Có lẽ Trần Khiếu Thiên đang run rẩy, tuy giọng nói trong điện thoại rất lớn nhưng vẫn thấy có chút gì đó run run.

- Cái gì, sao…, anh…anh đã ăn giao sâm?

Diệp Phàm cảm thấy đầu óc như bị tê liệt, loại giao sâm này ăn vào có thể hỗ trợ, làm tăng công lực, nhưng rất nguy hiểm.

Vốn định để một thời gian nữa để sức khỏe của Trần Khiếu Thiên ổn định rồi sẽ giúp ông ta luyện công, ai ngờ ông ta lại nóng vội thế, vì muốn hồi phục công lực thất đẳng mà dám cả gan làm thế. Hơn nữa, chắc lúc đó chẳng có ai bên cạnh trông chừng, cái đó nếu làm không tốt có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Vâng, vâng, tôi ăn rồi, nguy hiểm thật đấy, tối qua suýt chút nữa không trụ nổi.

Trần Khiếu Thiên thản nhiên cười.

- Ông to gan quá đấy, chí ít cũng phải gọi tôi đến trông chừng chứ, nếu không, ôi, nguy hiểm quá, thật đáng sợ.

Diệp Phàm phát run, không ngờ ông ta lại dám ăn thật.

- Tôi…tôi sợ đến lúc tôi không kìm nổi sẽ sát thương cậu, dù sao cũng chỉ là cái mạng già không đáng tiền, nếu không được thì mất mạng thôi. Đến di thư tôi cũng đã chuẩn bị sẵn, may mà.., khà khà, may mà….

Trần Khiếu Thiên ngại ngùng nói.

- Thôi, đã lỡ ăn rồi thì thôi, trong cái rủi có cái may. Nhưng trong thời gian này anh phải cẩn thận, để công hiệu của giao sâm ổn định trong cơ thể, nếu không, sau này sẽ để lại di chứng đấy.

Diệp Phàm thận trọng dặn dò, đối với Trần Khiếu Thiên, tình cảm của Diệp Phàm dành cho ông ta khá phức tạp, quan hệ với nhau bấy lâu nay, đôi khi Diệp Phàm đối xử với ông ta như ông nội vậy.

Nhưng Trần Khiếu Thiên là người rất hiểu chuyện, lại rất biết giữ chữ tín. Luôn xem mình là cấp dưới của Diệp Phàm, lúc nào cũng gọi Diệp Phàm là cậu, có mặt người khác thì gọi là Diệp tiên sinh.

Trước kia còn buồn cười hơn, cứ nằng nặc đòi gọi là chủ công Diệp Phàm, sau đó bị Diệp Phàm kiên quyết phản đối, hắn sợ bị tổn thọ mất, ai lại để một ông lão hơn năm mươi tuổi kêu một thanh niên hai mươi bằng chủ công, điều đó không hợp chút nào với xã hội hiện đại bây giờ, may mà đã biết sửa đổi.

- Tôi sẽ cẩn thận, thưa cậu. Cái mạng này là của cậu, nếu có kiếp sau mạng này cũng là của cậu.

Trần Khiếu Thiên vẫn không quên thể hiện lòng trung thành, trong lòng ông ta rất lấy làm cảm kích

- Thôi được rồi, ông Trần, ông thích sao thì cứ làm vậy đi. Nhưng sự việc trong nhà Chủ tịch hội đồng quản trị Hồ nhà máy giấy Thái Hưng ở Thủy Châu phải giải quyết đi, nếu ông đã hồi phục lại được công lực giai đoạn thất đẳng khai nguyên thì dựa vào công lực của hai chúng ta, thì lũ Trần Âm Quỳ sẽ chẳng là cái thá gì.

Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy mặt trời bắt đầu ló dạng.

Thật áy náy khi cứ mãi mắc món nợ tình nghĩa với Chủ tịch hội đồng quản trị Hồ Thế Lâm, vốn muốn giải quyết sớm nhưng nhất thời vẫn chưa rứt ra được.

Hơn nữa, thế lực gia tộc của Nam Hải Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ lại quá lớn, Diệp Phàm không thể không lưu tâm.

Dù gì Diệp Phàm cũng phải suy nghĩ cho người nhà một chút, đối với loại người như Trần Âm Quỳ, thủ lĩnh của bọn xã hội đen, những kẻ làm mưa làm gió ở Thủy Châu như Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ, quỷ thủ La Mại, cẩm mao thỏ Vạn Đông Tuyền cũng chẳng thấm tháp gì so với gia tộc Câu Trần.

Trước đây, khi nhắc đến gia tộc Câu Trần ở Nam Hải, Thiết Chiêm Hùng vẫn có chút nể sợ, luôn căn dặn Diệp Phàm đừng làm gì đụng chạm đến họ.

Công lực của Trần Khiếu Thiên được phục hồi, thực lực của Diệp Phàm tăng lên gấp bội, tất nhiên sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cũng là thường tình thôi, tuy súng ống được trang bị hoành tráng, nhưng giới xã hội đen vẫn tồn tại những quy luật riêng, ai mạnh thì lẽ phải thuộc về kẻ đó.

Ở đây, thực lực mới là quan trọng nhất, hai cao thủ thất đẳng, cho dù gia tộc Câu Trần có mạnh đến đâu cũng phải dè chừng một chút.

- Cậu công việc bề bộn, để tôi trực tiếp đi Nam Hải tìm Nhất thần đó thử xem, chắc công lực của tên nhãi đó xấp xỉ với tôi.

Trần Khiếu Thiên lập tức nói, ông ta vừa hồi phục công lực thì đã không chịu ngồi yên, mặt Diệp Phàm sa sầm.

Rủa thầm:

" Đúng là đồ háo chiến."

Thật ra Diệp Phàm cũng thừa hiểu Trần Khiếu Thiên ngoài say mê luyện công ra chẳng có đam mê nào khác, ông ta luôn nhớ đến lời trăn trối của sư phụ, cả đời lấy Trần Vô Ba, đại sư thái cực quyền nổi tiếng làm mục tiêu phấn đấu. Trần Khiếu Thiên nói như thể đơn giản là chỉ vì muốn đền ơn mà thôi.

- Không được, ông vừa mới hồi phục, nội khí chưa ổn định, không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không cẩn thận sẽ lại tuột mất, đến lúc đó tôi chẳng có củ giao sâm nào cho ông nữa đâu. Việc ở Nam Hải, nếu muốn giải quyết thì cả hai chúng ta cùng giải quyết, nhưng tôi vẫn là người quyết định.

Diệp Phàm nghiêm túc dặn dò.

- Thôi được, nhưng thưa cậu chủ, cậu bây giờ đã đạt đến giai đoạn hai của thất đẳng rồi, phải không?

Trần Khiếu Thiên nhỏ giọng hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Khà khà…

Diệp Phàm chỉ cười mà không trả lời, khiến cho Trần Khiếu Thiên buồn bực mãi, không đoán ra được cảnh giới thật sự của Diệp Phàm khiến ông ta rất tò mò. Cảnh giới võ thuật không có sự so bì thật sự, cho nên rất khó biết được.

Trừ phi……., ví dụ như Diệp Phàm là thất đẳng, võ sư ở vị trí tam tứ ngũ tam đẳng cũng có thể cảm thấy được một chút gì đó. Nhưng nếu người này không thể hiện công lực thì cũng khó mà phân biệt được.

Đẳng cấp võ công cũng chỉ là một khái niêm mơ hồ mà thôi, kỳ thực đó là một cách thể hiện sức mạnh. Nếu đạp gãy khoảng bảy viên gạch dày thì đó cũng chỉ là một biểu hiện bề ngoài.

Giống như cao thủ thất đẳng, khi phát ra toàn lực, chỉ cần một cước có thể nặng đến bốn năm nghìn cân, ghê gớm hơn có thể đạt đến bảy, tám nghìn cân, cao thủ bát đẳng để đạp gãy một cây có thân to bằng cái bát cũng không cần phải tốn nhiều công sức.

- Ôi, Trần Vô Ba chắc cũng đã đạt đến giai đoạn ba của bát đẳng rồi, tôi đã đấu với ông ta, vẫn không thể nào theo kịp, hy vọng này chỉ có thể gửi gắm ở cậu chủ.

Trần Khiếu Thiên sau phút hứng chí đã thấy có chút nhụt chí.

Bởi nghĩ tới sự lợi hại của Trần Vô Ba, kiếp này không thể nào đuổi kịp, bởi vì tuổi tác không chờ người, bản thân có giữ được cấp độ thất đẳng đã là thành công lắm rồi, Trần Khiếu Thiên cũng không mong gì hơn.

- Ông Trần, đừng có nôn nóng, ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu, khà khà.

Diệp Phàm cười an ủi, nghĩ thầm:

"Bây giờ ông đã đạt đến đỉnh cao của thất đẳng, ba bốn năm nữa có thể đạt đến trình độ bát đẳng. Sau khi thật sự đạt đến trình độ bát đẳng mới xem như là đã đứng vào hàng ngũ những cao thủ đỉnh cao của thế giới, cao thủ đạt đến cấp độ đó sẽ được gọi là cao thủ siêu cấp. Có trình độ đạt đến thất đẳng mới chỉ được xem như là cao thủ hạng nhất thôi.

- Không lâu nữa, cậu chủ..lẽ nào….

Nghe giọng điệu có vẻ tự tin của Diệp Phàm, Trần Khiếu Thiên lại thấy nhấp nhổm.

- Đỉnh cao của thất đẳng, đây chính là cấp độ thật sự mà tôi đạt được hiện nay.

Diệp Phàm đành nói thế để ông ta khỏi phải bán tín bán nghi.

- A đỉnh cao.. thật …thật sự….

Trần Khiếu Thiên run rẩy, thật sự không dám tin vào tai mình.

- Ừ

Diệp Phàm lên tiếng.

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng không khác gì tiếng nổ của bom nguyên tử bên tai Trần Khiếu Thiên, im lặng một lúc mới nghe thấy ông ta nói:

"Cậu chủ, lần này e rằng sẽ làm kinh động giới võ thuật."

Cái gì gọi là tứ tú đồng trang lứa trong giới võ thuật, Nam Hải Nhất Thần Cước, Câu Trần Âm Quỳ, Mạc Bắc phi điêu ưng, Hoành Bạch Can, Tây Cương Ba Ly Miêu Phượng Tứ tiểu thư, Đông phương thăng thổ địa Đỗ Tử Nguyệt tứ đại thiên tài phải run sợ trước mặt cậu, quả là đồ rác rưỡi.

Bọn họ đều là những người khoảng ba mươi tuổi, cậu mới bao nhiêu, chỉ mới hai mươi tuổi đầu đã đạt đến đỉnh cao của thất đẳng. Trần Khiếu Thiên tôi kiếp này có thể ở bên cạnh cậu chủ đã là phúc ba đời cho tôi rồi.

- Khà khà, chỉ là tôi hơi may mắn chút thôi, chứ chẳng phải là thiên tài gì đâu.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- May mắn, không thể nào.

Trần Khiếu Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Ví dụ tiểu thư Phượng Tứ trong Tây Cương Ba Ly Miêu chẳng hạn, người ta không những sinh ra trong gia đình danh giá, tiền bạc dư thừa, sư phụ lại là một cao thủ, tuổi chỉ mới hai mươi tám đã đạt đến cấp độ thất đẳng. Cái đó là do có chỗ dựa, đó mới là may mắn. Cậu không thể so được với bọn hơn, nhưng thành tựu mà cậu đạt được thì cao hơn bọn họ nhiều

- Thôi được rồi, không nói đến cái đó nữa, ông hãy cố gắng tĩnh dưỡng. Còn nữa, ông phải chú ý một chút, xem có thể đào tạo được đệ tử nào không, chúng ta sẽ thu nhân một vài người, đến lúc cần sẽ dùng đến.

Diệp Phàm dặn dò.

- Cậu chủ hãy nói cụ thể hơn về yêu cầu, dù sao cũng rảnh rỗi, tôi sẽ chú ý bất cứ lúc nào.

Trần Khiếu Thiên giật mình, cậu chủ đang muốn gây dựng thế lực cho mình.

- Không thể vượt quá ba mươi tuổi, đẳng cấp võ thuật quốc gia không thể thấp ít hơn ba cấp. Phải toàn toàn trung thành với tôi, đương nhiên, ông có thể nói với cậu ta, tôi có thể tốn nhiều sức lực để đào tạo bọn họ, theo tôi tuyệt đối sẽ có lợi, không có gì phải hối hận. Hơn nữa, tôi là người xem trọng chính nghĩa, việc trái với luân thường đạo lý tôi đây sẽ không làm.

Diệp Phàm tỏ ra là một lãnh đạo, khiến cho Trần Khiếu Thiên dù ở xa vẫn thấy cung kính bội phần.

Đối với Trần Khiếu Thiên, ông ta chỉ biết khâm phục những kẻ mạnh hơn ông ta, ví dụ những thứ như tiền bạc, quyền lực, gái đẹp bày trước mặt ông ta thì chẳng có hấp dẫn gì, trước đây ông ta ở quê, nghèo rớt mồng tơi nhưng không hề than thở nửa lời.

- Chủ tịch Hồ, chuyện của lệnh lang tôi sẽ giải quyết trước khi hết năm, ông hãy yên tâm, kéo dài lâu như vậy, thật là ngại quá.

Diệp Phàm nói.