Quan Thương

Chương 87: Lòng Loạn Rồi (2)





Lâm Tuyền tới phòng nghỉ, thay bộ âu phục ra, cởi chiếc ca vát thẫm màu quá nghiêm túc, cởi cả hàng cúc đầu tiên ở áo sơ mi, mặc thêm vào cái áo khoác vải màu xanh thẫm, đem hai chiếc di đông cho vào ba lô thể thao rồi đẩy cửa ra ngoài.
Đem ba biển xe buýt gần đó đổi tên thành trạm "tiểu khu Nguyệt Nha Hồ", Lâm Tuyền phải giao cho công ty xe buýt tỉnh thành 120.000, thời gian mới qua 7 giờ, trời sớm đã tối đen rồi, đứng trước biển quảng cáo trạm xe bút, bị gió lạnh thổi qua làm run cầm cập, xe buýt đi qua, Lâm Tuyền bị người đằng sau đẩy một cái, tay và vào khung cửa, tiền không cầm chắc bị rơi ra, Lâm Tuyền thò đầu ra nhìn đồng tiền xu lăn vài vòng rơi xuống đúng khe hở của cống ngầm.
Lâm Tuyền phải lấy ví ra tìm đồng xu khác, người phía sau đợi lâu bực mình, đẩy y vào trong, trong ví chỉ còn tiền to không có tiền lẻ, Lâm Tuyền cũng chẳng thể làm đại gia ném cả 100 đồng vào.
- Cậu xuống trạm nào?
- Đại học Đông Hải.
- Này có ai xuống đại học Đông Hải thì cho chàng trai này mượn tạm 1 đồng đi.
Cô lái xe tuổi chừng ba mươi hết sức tốt bụng quay lại nói lớn, nhưng người trong xe im thin thít không có động tĩnh gì, trạm đại học tỉnh là trạm áp chót, Lâm Tuyền dám khẳng định trong cái xe này ít nhất có 1/3 số người xuống trạm đó, nhưng đợi một lúc mà không có ai chịu giúp, Lâm Tuyền cười xin lỗi cô lái xe, chuẩn bị bước xuống.
- Tôi trả tiền giúp anh.
Một cô gái mặc áo khoác hồng đào, mái tóc buông ngang vai, che đi một bên mặt, giơ tay đưa hai đồng xu ra bỏ vào trong hộp tiền, mí mắt hơn nhướng lên, đôi mắt trong veo dừng ở trên mặt Lâm Tuyền tích tắc, đi qua bên người y, cầm lấy tay nắm, lưng xoay về phía Lâm Tuyền, nhìn bóng tối bên ngoài.
- Chuyện này ... À .. Cô cũng tới đại học tỉnh à?
Lần đầu tiên Lâm Tuyền bị một cô gái không quen làm cho có cảm giác gò bò:
- Không cần trả tiền tôi đâu.
Cô gái vẫn không quay đầu lại:
Giọng cô gái rất dễ nghe, nhưng đầu không quay lại, làm Lâm Tuyền hơi thất vọng, đưa tay nắm lấy tay nắm buông xuống, khóe mắt liếc nhìn cô gái, chiếc áo khoác màu hồng đào làm làn da cô gái càng thêm non mịn trắng trẻo, cứ như đứa bé mới sinh ba bốn tháng, mịn màng mà khỏe khoắn, không nhìn thấy phía chính diện, nhưng hàng mi cong cong kia trông rát đẹp, dưới chiếc mũi nhỏ xinh xinh là bờ môi mọng uốn cong hoàn mỹ.
Bên trong chiếc áo khoác là áo len cũng màu hồng đào, bầu ngực hơi nhô lên, không rõ quy mô thế nào.
Thật kỳ quái, Lâm Tuyền cảm thấy hô hấp hơi ngẹn lại, định nói gì đó nhưng lại phát ra âm thanh vô nghĩa, có chút nhụt chí, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ phản chiếu rõ ràng một đôi mắt mỹ lệ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đại khái là vì vừa rồi tâm thần bị nửa khuôn mặt tuyệt đẹp của cô gái làm mê hoặc.
Bên ngoài bóng đêm rất dày, xe còn chưa khởi động, vẫn sáng đèn, cửa sổ kính thành gương một chiều, khuôn mặt mỹ lệ của của cô gái phản chiếu trên cửa kính, chính đang nhìn mình qua cửa kính, Lâm Tuyền hơi luống cuống, chắc vừa rồi nhìn trộm người ta bị phát hiện rồi, may mà lúc này đèn xe tắt đi, chỉ nhìn thấy bóng đen mơ hồ bên ngoài cửa sổ, cô gái quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Cô gái cũng xuống xe ở đại học Đông Hải, Lâm Tuyền không trả tiền, người ta chẳng bận tâm tới một đồng đó, nếu cứ kiên trì trả tiền, có khi bị người ta tưởng mình cố ý tiếp cận.
Lâm Tuyền mua một cuốn sách Kinh tế thế kỷ 21 ở quán bán sách dạo tại cổng trường, nhớ ra ngày mai là thế kỷ 21 rồi, mua xong cuốn sách đã có tiền lẻ trả lại, Lâm Tuyền đuổi theo vào trong trường, song không thấy cô gái áo hồng đâu nữa, nhún vai bỏ đồng xu vào ba lô, lòng thoáng có chút tiếc nuối.
Nhà hàng Tam Phúc mở ở cách cổng trường học không xa, Lâm Tuyền gọi điện cho Trương Đào, chuông reo một lúc lâu mà không có ai nghe, chắc là bên đó đang nô đùa ồn ào nên không nghe thấy.
Lâm Tuyền đẩy cửa đi vào trong nhà hàng, hơi ấm bên trong làm chân tay lạnh tới đóng băng dần khôi phục lại, Trương Đào cầm cái di động kêu inh ỏi từ phòng bao chạy ra ngoài, than vãn:
- Lão Đại, ở đây có mấy phòng đâu, anh cứ mở từng cái nhìn là thấy mà, hại em nhìn ít hơn một lúc rồi.
Lâm Tuyền không phản ứng gì, Trương Đào liền kéo y vào phòng bao, không ngờ cô gái áo hồng cũng ở bên trong, đang đứng khom lưng đứng lên, chỗ ngồi bên cạnh cô gái để trống, Lâm Tuyền ngớ ra, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.
- Thế nào, choáng rồi phải không?
Trương Đào hiểu lầm, huých y một cái:
Lâm Tuyền cười nhẹ, mắt nhìn kỹ từng cô gái có mặt trong phòng:
- Phải nhìn cho cẩn thận, tránh vô tình gọi ra tên bạn gái cũ của vị nào đó thì phiền toái to. Còn may, đều là khuôn mặt cũ cả, không vì vợ cũ mà bỏ, người mới mà chiều.
- ***, anh nhìn thấy Điền Lệ mà không ngạc nhiên à, cô ấy và Tiểu Ngũ ở với nhau đã được mấy ngày cơ mà? Bữa này coi như là rượu nhập hội của bọn họ đấy.
Tiểu Lục Trần Lập khoa trương la toáng lên:
- Té ra đôi gian phu dâm phụ này có gian tình từ lâu rồi à?
Trương Đào và Điền Lệ đến với nhau không làm Lâm Tuyền bất ngờ, đại khái hai trái tim thương tổn cần có người bù đắp, chỉ không nghĩ là bọn họ lại che dấu lâu như vậy, chắc là sợ Chân Thối ở phòng bên gây án mạng.
- Chuyện này thì các cậu không hiểu đâu ...
Trần Lập dụ dỗ:
- Lão Đại, nói đi, hẳn là rất kích thích, đôi gian phu dâm phụ đó vụng trộm ngay dưới vành mắt Chân Thối phải không?
Lâm Tuyền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô gái áo hồng, nhịn không được muốn nhìn mặt bên cô gái. Còn chưa kịp trả lời thì Điền Lệ dí sát mặt tới uy hiếp:
- Lâm Tuyền, anh dám nói ra à? Uổng công cho tôi còn nói tốt cho anh rất nhiều trước mặt Tiểu Vũ.
Cô ấy tên Tiểu Vũ? Lâm Tuyền quay sang, đúng lúc cô gái cũng quay đầu nhìn y, mỉm cười giới thiệu:
- Tôi là Lâm Tuyền, Lão Đại của bọn họ, nhưng bọn họ không đối xử với tôi như lão đại, còn toàn bắt nạt tôi.
- Tôi là Trần Vũ, mọi người thường gọi tôi là Tiểu Vũ, thường nghe Điền Lệ nói tới chuyện của anh.
- Chuyện của tôi đều do Trương Đào kể cho Điền Lệ nghe, như vậy chắc chắn là không có chuyện gì hay ho cả, phòng chúng tôi có thói quen xấu, Trương Đào vì muốn làm nổi bật bản thân cao lớn đẹp trai trước mặt Điền Lệ, chắc chắn trà đạp năm người khác thảm thiết.
- ***, thế này chẳng phải nói xỏ em à, em cao lớn đẹp trai bẩm sinh, cần gì lấy anh ra làm lá xanh?
Trương Đào chạy tới, cúi người đặt mặt bên cạnh mặt Lâm Tuyền, hỏi Điền Lệ:
- Hai khuôn mặt đặt ở đây, em muốn hôn cái nào.
Điền Lệ chỉ Lâm Tuyền:
- Tất nhiên là anh ấy.
Mọi người cười rộ lên, Lâm Tuyền bóp cổ Trương Đào, đẩy hắn về chỗ ngồi.
Thực đơn đã được đặt trước, chỉ đợi Trần Vũ và Lâm Tuyền tới là sẽ bảo nhà bếp làm, hôm nay nhà hàng Tam Phúc chật kín chỗ, may mà Trần Lập sớm đặt cái phòng bao này, sáu người cùng phòng tụ hội, ngoại trừ trêu ghẹo nhau thì huống rượu, chỉ có bạn gái của Lão Tứ và Trần Vũ uống nước ngọt, bạn gái Lão Nhị, Lão Tam, Lão Lục uống bia, Điền Lệ thì cùng đám Lâm Tuyền uống rượu trắng.
Lâm Tuyền cũng muốn uống bia, sóng người còn chưa ấm trở lại, lúc này mà uống bia càng lạnh thấu tim, đành cắn răng uống rượu.
Trần Vũ từ đầu tới cuối rất tĩnh lặng, chỉ nhìn mọi người nói cười, người khác nói chuyện với cô, cũng nhỏ nhẹ trả lời vài câu, không nói nhiều.
Điền Lệ ghé đầu tới, hỏi Lâm Tuyền:
- Sao anh không nói chuyện với Tiểu Vũ, đừng để lãng phí công sức của em nhé.
Lời này cố ý nói cho Tiểu Vũ nghe, Lâm Tuyền thấy má Trần Vũ phớt hồng, một màu hồng say lòng người, Lâm Tuyền ho khẽ một tiếng, quay đầu đi nói chuyện với tiểu lục Trần Lập.