Quan Thương

Quyển 9 - Chương 8: Lại Tới La Nhiên (1)




Lâm Tuyền xem tài liệu một lúc hỏi xen vào cuộc phỏng vấn:

- Vì sao mọi người muốn bỏ hạng mục này?

- Chúng tôi thu của mỗi hội viên 100 đồng quản lý mỗi tuần, nhưng phải nộp lên cơ quan địa phương 80 đồng, số tiền còn lại không đủ duy trì hoạt động của clb, nhất là vào mùa vắng khách, phải móc tiền túi ra bù vào. Rất nhiều hội viên nhiệt tình hỗ trợ mới có thể duy trì tới ngày nay, chúng tôi tìm việc chỉ là thứ yếu, muốn có một công ty du lịch tiếp nhận hạng mục này mới là chủ yếu.

Lâm tuyền vào mạng, mở diễn đàn Đại Khê của bọn họ, tài sản lớn nhất là nhà trúc dựng trên sườn dốc, đầy cảm giác sinh thái. Nếu số người quá nhiều, sẽ làm hỏng môi trường, mất đi ý nghĩa hòa nhập thiên nhiên, người quá ít thì kinh doanh thua lỗ.

Clb Đại Khê ở huyện Thuận Nghĩa cách Tĩnh Hải nửa tiếng đi đường, có thêm hạng mục này làm phong phó hành trình, chứ chỉ riêng du lịch mua sắm ở Quốc Tế Tĩnh Hải thì tẻ nhạt quá.

Lâm Tuyền thầm nghĩ đúng là trời giúp, mấy ngày qua y lệnh phòng nghiên cứu tin tức thu nhập tài liệu về huyện Thuận Nghĩa, y chưa rảnh tới đó được. Nhân cơ hội này ngay ngày hôm sau Lâm Tuyền và Thư Nhã liền tới khảo sát hiện trường.

Đại Khê sông núi hữu tình, trên núi có vài dòng thác đổ xuống, tạo nên dòng suối nông, nước suối trong tận đáy, cá như đóng đinh trên đá, cây cối xanh mướt, trước nhà trúc có một khoảng rừng sồi, tuy không có cảnh quan đặc sắc, song hoàn toàn không bị ô nhiễm.

Lấy đây làm một phần trong hạng mục du lịch ngắn, đúng là rất hấp dẫn, nhưng quy mô nhỏ, không phù hợp với công ty du lịch, chỉ có 20 căn nhà trúc, nhiều lắm chứa được 20 đôi tình lữ, nếu công ty ý định tiếp nhận thì thay đổi hình thức tự phục vụ, vì hình thức này lợi nhuận ít, lại phải bỏ quá nhiều công sức, đại khái khi ở tuổi mơ mộng mới làm.

Một ngày khảo sát, huyện Thuận Nghĩa để lại trong Lâm Tuyền ấn tượng mờ nhạt, không có chỗ dựa để đầu tư quy mô lớn.

Ba người tham gia phỏng vấn đều không có giấy phép làm hướng dẫn viên du lịch, Thư Nhã quyết định giữ bọn họ ở lại thử việc một thời gian, phải kinh doanh hạng mục Đại Khê ra sao cần suy tính cẩn trọng.

Lâm Tuyền muốn cung cấp tài chính nhưng Thư Nhã không nhận, Trần Tú thương con dâu, bảo Lâm Tĩnh Di lấy tiền góp cổ phần vào cty du lịch, lại trách Lâm Tuyền không hỗ trợ Thư Nhã sáng nghiệp, Lâm Tuyền oan ức vô cùng, Thư Nhã còn lợi dụng cơ hội kể tội Lâm Tuyền này nọ. Trần Tú liền cổ động cả đám Trần Sở, Lương Cập, Trần Tấn tận lực giúp đỡ Thư Nhã.

Công ty du lịch không thiếu bất kỳ nguồn lực nào, Lâm Tuyền không thể cung cấp tài chính, nhưng y đánh tiếng với các cơ quan chính phủ tạo điện kiện thuận lợi cho Thư Nhã, nhưng cty du lịch muốn thực sự đi vào quỹ đạo chính quy thì khảo nghiệm trình độ quản lý của đám Thư Nhã rồi, hiện mọi thứ đang rối tung rối mù, Lâm Tuyền không có thời gian giúp đỡ thêm nữa, y phải tới La Nhiên xử lý một số sự vụ.

Quỹ Tây Trạch quy mô lên tới 300 triệu, dư lượng tài chính trong tài khoản cũng hơn 30 triệu, Lâm Minh Đạt trước kia giục Lâm Tuyền bỏ thêm tiền vào quỹ, giờ tiền nhiều rồi tiêu hóa số tiền này ra sao lại thành vấn đề đau đầu.

Mỗi quý kết toán xong, Lâm Tuyền lại trích hoa hồng gửi vào, tiền tăng lên vòn vọt, tốc độ bao phủ của xã giáo dục không làm người ta hài lòng.

Với công tác của bọn họ, hai thành phố Nam Phong, Khai Nguyên lại có đánh giá hoàn toàn khác nhau, song nghĩa cử cao đẹp của quỹ có được thanh danh rất cao trong lòng người dân đương địa.

Do tài chính địa phương eo hẹp, hai thành phố, 24 huyện nợ tiền lương giáo viên lên tới mấy chục triệu, diện tích phòng học không đủ an toàn cao tới 300.000 mét vuông. Hai năm qua quỹ đã triệt để cải tạo tình hình giáo dục La Nhiên, gánh mấy triệu đồng đầu tư giáo dục cho huyện. Sau khi quỹ khảo sát toàn diện, tiếp nhận đơn thẩm hạch cải tạo phòng học, cho chính phủ vay với hình thức không tĩnh lãi, thời hạn 10 năm, kế hoạch trong vòng ba năm phải giải quyết vấn đề lớp học cho hai thành phố.

Quan viên hai thành phố nhiều lần nhấn mạnh, kẻ nào đụng vào số tiền cải tạo phòng học thì hãy nghĩ tới cái đầu trên cổ. Nhưng hệ thống quan liêu trong nước hoàn toàn làm người ta mất niềm tin, đặc biệt sau sự kiện đập xe, dù quan viên chính phủ vỡ ngực đảm bảo, bao nhiêu tiền có thể thực sự dùng cải tạo phòng học khiến người ta lo lắng.

Tình hình ở Cty tài chính Tây Trạch cũng tương tự, trong thời gian ngắn không tiêu thụ hết số tiền đầu tư, hạng mục cho vay khoản tiền nhỏ triển khai chậm chạp.

Muốn phát huy hết hiệu quả khoản văn, phải tiến hành giáo dục thoát nghèo cho nông hộ, cung cấp kỹ năng sáng nghiệp cẩn thiết cho bọn họ. Huyện La Nhiên tất nhiên là nơi hưởng lợi sớm nhất, lực độ khoản vay tương đối cao, nửa năm đã cho gần 3.000 hộ vay vốn.

Tài chính Tây Trạch quyết định đi theo con đường tài chính thương nghiệp, tuyệt đối không mang tâm thái giúp đỡ người nghèo, kiên quyết từ chối những nông hộ không có năng lực trả tiền. Do áp dụng lãi suất cao hơn ngân hàng, gia tộc mạnh ở nông thông không chiếm dụng tài nguyên này, nên nông hộ bình thường được hưởng lợi nhiều, hóa giải một phần vấn đề vay nặng lãi của đối phương.

Lâm Tuyền và Trần Thần ngồi tàu hỏa tới Khai Nguyên, tiếp tục đi xe tới huyện La Nhiên. La Nhiên luôn muốn đưa vào một hạng mục thủy điện, được Lâm Tuyền giới thiệu, Tân Điện và Tây Điện lập tổ hạng mục liên hợp, do Mộ Hoa phụ trách, La Nhiên có nguồn tài nguyên nước phong phú, mà phía nam tp Nam Phong thuộc phạm vi thiếu điện, tổ hạng mục liên hợp kết luận La Nhiên có tiềm năng phát triển nhà máy thủy điện nhỏ.

Hạng mục chính thức đặt tên là Thủy điện sông La Nhiên, xây dựng ở trên sông La Nhiên mấy đập thủy điện tích nước dùng cho máy phát điện. Để hạng mục có thể nhanh chóng khởi động, ngân hàng cung cấp khoản vay 20 triệu để làm đường và di dân.

Chu Học Nhân luôn muốn di dời các thôn trang xa xôi ra gần đường, song thiếu tiền nên không làm được, có 20 triệu này, kế hoạch được lên từ lâu nhanh chóng triển khai, làm ông ta bận bù đầu, không có thời gian đi đón Lâm Tuyền, đợi Lâm Tuyền tới La Nhiên rồi mới về huyện thành gặp mặt.

Chu Học Nhân thấy Lâm Tuyền cứ như thấy người thân, nhiệt tình vô cùng, chẳng cảm thấy ủy khuất cho thân phận bí thư huyện ủy cấp chính sở.

La Nhiên giờ đây thay đổi nhiều lắm rồi, ít nhất Lâm Tuyền có thể ngồi xe thẳng tới huyện, nhưng so với thành phố thì điều kiện vẫn là một trời một vực, Trần Thàn kiên trì chức trách trợ thủ của mình bám theo sát Lâm Tuyền, đối với các cô gái ngoài mềm trong cứng là y không biết cách đối phó nhất. Đi trên con đường mới làm nền, xe lắc lư dữ dội, Trần Thần mặt tái nhợt tái nhạt, nhưng không than vãn một câu ... Mà có lẽ là không còn sức mà than vãn nữa.

Trần Thần xưa nay chỉ có say máy bay chưa bao giờ say ô tô, nhưng từ Khai Nguyên tới La Huyện mấy chục dặm đường không biết nôn bao lần, Lâm Tuyền bảo cô ở lại thành phố, cô nàng cứng đầu nhất quyết đi theo Lâm Tuyền toàn bộ hành trình, bụng có gì nôn sạch sẽ, dạ dày lộn tùng phèo, vẫn cưỡng ép bản thân ăn uống duy trì thể lực, tới La Nhiên không ngờ khôi phục như kỳ tích, song mặt tiều tụy biến dạng, không ai nhận ra được cô trợ lý xinh đẹp nữa rồi.

La Nhiên tăng cường xây dựng đường xá, lưới điện cũng kéo dài theo những con đường, mà xuân năm nay đã di dời những thôn trang xa xôi ra ngoài, xóa bỏ thôn không điện, đợi khi hạng mục thủy điện sông La Nhiên xây xong, sẽ hoàn toàn cải tạo tình trạng thiếu điện nơi này.