Quân Vi Hạ

Chương 74: Đặt bẫy




Tam hoàng tử nhìn Triệu Hi chuốc say một vòng người, đôi mắt say lờ đờ mông lung quét khắp phòng, hơi hơi nhíu mày.

Triệu Hi bưng chén rượu đi đến bên người Tiêu Thừa Đạc, “Điện hạ cũng uống khá nhiều rồi, không bằng thần đỡ điện hạ ra ngoài hóng gió một chút nhé?”

Tiêu Thừa Đạc đem người ngã vào trong lòng hắn - La Bội, đẩy qua một bên, lảo đảo đứng dậy, đi theo Triệu Hi ra ngoài ban công.

Hiện tại đang là thời điểm nóng nhất trong năm, nên dù đã vào ban đêm nhưng khí trời cũng tuyệt không mát mẻ, Tiêu Thừa Đạc đứng bên cạnh lan can, đợi gió thổi qua một lát, vẫn cảm thấy có chút không tỉnh táo.

“Điện hạ nói thử xem, nếu bây giờ thần đẩy ngài từ đây xuống, liệu có ai biết không nhỉ?” Triệu Hi cười hì hì để sát vào, chỉ chỉ cái ngõ nhỏ đen xì xì dưới lầu.

Tiêu Thừa Đạc cúi đầu nhìn nhìn, không khỏi rùng mình một cái, cảnh giác mà trừng Triệu Hi, “Đêm nay có nhiều người nhìn như vậy, ngươi cho là ngươi thoát được sao?”

“Chỉ đùa một chút thôi mà.” Triệu Hi bĩu môi, xác nhận tam hoàng tử cũng không phải là hạng người có cá tính cứng cỏi trọng nghĩa khí gì, “Người ngay không nói lời cong vẹo, kỳ thật hôm nay thần tới đây là để gặp riêng điện hạ, vì thần nghe nói, điện hạ muốn cưới thần làm thê tử?”

Tam hoàng tử ngẩn ra, nhìn chung quanh một chút, không có ai nghe thấy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Tình thế trong triều thần cũng hiểu được, điện hạ thành công chỉ là chuyện sớm hay muộn, không cần đến trợ lực từ Triệu gia, chính thần cũng không muốn chặt đứt tiền đồ của mình.” Triệu Hi chớp chớp đôi mắt, kề sát thêm tý nữa, thấp giọng nói, “Ta có thể giúp điện hạ đạt thành mong muốn, điện hạ có thể cam đoan cho thần nhất thế vinh hoa không?”

(nhất thế 一世 một đời, vinh hoa 榮華 giàu sang, vẻ vang.)

Tiêu Thừa Đạc nhíu mày, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Đạt thành mong muốn chứ không phải là đạt được Thái tử vị, sao có thể tin tưởng vào lời nói lung tung này? Nhất là, người trước mặt lại chính là người của Triệu gia, mà Triệu gia là đối thủ một mất một còn của Trần gia.

“Không phải điện hạ luôn muốn có được Lâu Cảnh sao?” Triệu Hi nhìn hắn, cười giảo hoạt vô cùng, trong lòng mặc niệm, “Ây dô, Lâu đại đừng trách ta nha, chỉ bán ngươi một chút thôi, cũng không phải là bán đứng thật mà...”

Lâu Cảnh? Khóe mắt Tiêu Thừa Đạc chợt nhảy dựng, hiện giờ Thái tử vị đã là vật trong túi, còn Lâu Cảnh lại là cầu mà không được, liền nảy sinh vài phần hứng thú, “Ngươi muốn thế nào?”

Triệu Hi cười khẽ, ghé sát vào tai Tiêu Thừa Đạc nói nhỏ.

Ở trong phòng, mọi người say đến ngã phải ngã trái, có người ngủ đến bất tỉnh nhân sự, có người đầu váng mắt hoa, ốc còn không mang nổi mình ốc. Ngược lại, nhị công tử La gia lại không uống mấy, chỉ giả bộ say để ngã vào lòng tam hoàng tử, lúc bị ném sang một bên thì mở mắt, thấy hai người kia lén lút đi ra ngoài, liền nhón chân đi theo.

Ghé vào bên cửa sổ lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy hai người đang cực kì thân mật mà dán sát vào nhau nói chuyện, La Bội liền nhịn không được mà bất cẩn thở mạnh một tiếng, vội vàng bụm miệng.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài lại là cảnh đêm hôn ám, Triệu Hi tự nhiên nhìn thấy bên cửa sổ có người nghe lén, đêm nay hắn đã chuốc say gần hết người trong phòng, chỉ trừ nhị công tử La gia, nhìn tam hoàng tử liên tục gật đầu trước mắt, đột nhiên cười âm hiểm.

Ngày tiếp theo, trong kinh bỗng nhiên rộ lên tin đồn, đêm qua tam hoàng tử cùng nhóm huân quý tử đệ trong kinh uống rượu, mục đích là để lựa chọn chính phi, hơn nữa, ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi trước kia -- nhị công tử nhà Quảng Thành bá cũng có mặt.

Triệu Đoan nghe nói vậy, liền vội vội vàng vàng mà chạy về nhà, “Cửu thiếu gia đâu rồi?”

“Lão gia, Cửu thiếu gia còn trong nha môn ạ.” Quản gia lau mồ hôi, tối hôm qua Cửu thiếu gia uống rượu đến nửa đêm, hắn lặng lẽ mở cửa sau cho Triệu Hi đi vào, chẳng lẽ đã bị tướng gia phát hiện ra rồi?

Triệu Đoan vung tay áo, lại trở về Thượng thư tỉnh.

“Tả tướng, lời đồn đại trong kinh đã được điều tra rõ, đúng là có chuyện như vậy.” Quan viên của Thượng thư tỉnh bước đến gần, nói nhỏ, “Chúng ta có nên...”

“Cứ từ từ đã.” Triệu Đoan khoát tay, vừa hết giờ làm việc liền đi thẳng đến Hàn Lâm viện, gọi Triệu Hi ra, giũa cho một trận.

“Không phải nhị bá phụ và Mân vương điện hạ đã sớm có kế hoạch rồi sao, ta chỉ tìm giúp ngài một cái cớ thôi mà.” Triệu Hi xoa xoa lỗ tai bị véo đau, không phục nói.

“Ngươi làm như vậy, chẳng phải là đả thảo kinh xà.” Triệu Đoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

“Không đâu, tam hoàng tử tuyệt đối không nghi ngờ là ta truyền ra.” Triệu Hi cười lạnh, tối hôm qua nhìn thấy La Bội đứng lấp ló bên cửa sổ, hắn liền thấp giọng nói cho Tiêu Thừa Đạc, nhắc tam hoàng tử chớ quay đầu nhìn lại, bởi vì có nhị công tử của La gia đứng nghe lén, mà hắn lại có “giao dịch” với tam hoàng tử, đương nhiên sẽ không bị Tiêu Thừa Đạc hoài nghi.

Việc đã đến nước này, Triệu Đoan cũng chỉ biết thở dài, dặn dò Triệu Hi không được tiếp tục làm điều xằng bậy, quyết đoán trở về Thượng thư tỉnh.

Ngày hôm sau, ngự sử dâng tấu buộc tội, nói tam hoàng tử thèm muốn vị trí Thái tử, lén lút tuyển chọn người làm Thái tử phi.

Thuần Đức đế nghe vậy, cực kì không vui, lập tức cho người tra rõ việc này.

Trải qua điều tra làm rõ, chuyện tam hoàng tử gặp mặt nhóm huân quý tử đệ trong kinh là có thật, mọi người uống đến say mèm, Tiêu Thừa Đạc và nhị công tử La gia còn ôm ôm ấp ấp, bộ dáng vô cùng thân mật.

“Ngươi đúng là đồ thành sự không đủ bại sự có thừa!” Trần quý phi biết tin, tức giận đến suýt ngất, tuyển Thái tử phi chính là kế hoạch ngầm của nàng, vốn là muốn mượn việc này để ép Triệu gia phải nghe bọn họ sai khiến, nhưng việc này là tuyệt đối không thể nói ra ngoài, bởi vì nó đã phạm vào tối kỵ của Thuần Đức đế.

“Mẫu phi, là người La gia muốn trèo cao nên bám vào ta, cố ý tung tin đồn ra đấy!” Tiêu Thừa Đạc cũng vô cùng tức giận, một chút hảo cảm với La Bội đã bay sạch sành sanh.

Trần quý phi nghe vậy thì nhíu mày, “Sao ngươi không nghĩ là tiểu tử Triệu gia kia muốn hãm hại ngươi?”

“Không phải hắn đâu.” Tiêu Thừa Đạc rất tự tin, “Hắn đã đồng ý với ta, chỉ cần ta hứa cho hắn quan to lộc hậu, Triệu gia sẽ không can thiệp vào việc lập trữ.” Phải biết, Triệu gia không có hoàng phi, ba thế hệ đều là thần tử, ai là quân chủ thì bọn họ sẽ nguyện trung thành với người ấy, chỉ cần hắn có thể lên làm Thái tử, tự nhiên Triệu gia cũng sẽ tùy hắn sai khiến, không đáng phải phá mặt với nhau như vậy.

“Mặc kệ việc này có phải do hắn làm hay không, chi bằng là chúng ta...” Trong mắt Trần quý phi hiện lên một tia sáng lạnh.

“Không thể! Nếu nói việc này là La gia làm, chúng ta có thể lấy lý do bọn họ ham phú quý mà vu oan cho nhi tử; nhưng nếu là Triệu gia thì việc này sẽ không dễ giải quyết đâu!” Tiêu Thừa Đạc lập tức lên tiếng ngăn cản, không đồng ý để mẫu phi đem việc này giá họa cho Triệu Hi, phải biết rằng, Triệu Hi vốn không muốn gả cho hắn, một khi Trần quý phi đổ việc này lên đầu Triệu Hi, rất có khả năng là Hoàng Thượng sẽ chỉ hôn Triệu Hi làm Thái tử phi để che đậy việc này, cứ như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn không chiếm được Lâu Cảnh! Hắn đang chờ Triệu Hi nói cái kế hoạch kia đấy!

“Ngươi nói cũng có lý.” Trần quý phi tỉnh táo lại, hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, lập tức gọi cung nữ, chuẩn bị một bầu rượu thuốc, đến điện Bàn Long gặp Thuần Đức đế.

Dung Thành, phủ Mân vương.

Bởi vì Đông Nam là nơi có khí hậu nóng bức quanh năm nên lúc xây phủ Mân vương, người ta đã xây dựng một cái hầm băng rất lớn, để đảm bảo rằng Mân vương điện hạ có thể dùng băng suốt bốn mùa trong năm.

Lâu Cảnh ghé vào trên giường trúc, ôm eo Tiêu Thừa Quân, bên cạnh đặt một chậu băng, Nhạc Nhàn cầm một cái quạt đứng bên kia chậu băng, chậm rãi phe phẩy, quạt hơi lạnh về phía giường trúc.

Tiêu Thừa Quân nhìn thư tín trên tay, chốc chốc lại lấy một quả vải ướp lạnh đưa đến bên miệng Lâu Cảnh, “Mấy ngày nay, trong kinh cực kì náo nhiệt, thật không ngờ Cửu cô nương lại có bản lãnh phá hoại như thế.”

“Khụ khụ...” Lâu Cảnh nghe mấy từ “Cửu cô nương”, thiếu chút nữa là bị sặc.

Tiêu Thừa Quân cười khẽ, “Đến lúc rồi.” Dứt lời, y liền gọi An Thuận mang giấy bút đến, viết thư hồi âm cho Triệu Đoan.

Trước đây Triệu Đoan có thái độ khá mơ hồ, chỉ đồng ý âm thầm giúp y, Tiêu Thừa Quân cũng không cưỡng cầu, nhưng trải qua chuyện này, Triệu gia hoàn toàn bị dồn lên mặt bàn.

Lâu Cảnh ngồi dậy, nằm sấp lên lưng của Tiêu Thừa Quân, nhìn y viết thư.

Đang đùa giỡn, hai người chợt nghe thấy tiếng thông bẩm ngoài cửa, nói Bộ hộ thượng thư cầu kiến.

Tiêu Thừa Quân nhướng mày, bảo hắn đợi một chút, tiếp tục không nhanh không chậm mà viết xong hồi âm, để Lục Triệu mang thư giao cho người truyền tin của Triệu gia, “Gần đây ca ca ngươi có gửi thư đến không?”

Huynh trưởng Lục Triệu là tham sự lục quân ở Giang Châu, Tiêu Thừa Quân dặn hắn phải theo dõi mọi động tĩnh của thứ sử Giang Châu.

“Hồi điện hạ, thứ sử Giang Châu khai thông buôn bán, mở kho lương, nạn dân được an trí tốt, chỉ là phần lớn nhà cửa ở bốn quận phía Bắc đều bị phá hư, hoa màu trồng vào mùa hè cũng bị hủy gần hết, nên không có lương thực để buôn bán. Lô Tân liền trừ một nửa lương thảo của quân doanh Giang Châu, chờ đến mùa đông, lúc mất mùa, lại tiếp tục phân phát.” Lục Triệu bẩm báo.

Lâu Cảnh cau mày, “Nói như vậy, hắn định cắt lương thảo của bốn quận phía Nam hả?”

Tiêu Thừa Quân gật gật đầu cho Triệu Lục lui xuống, sờ sờ đầu Lâu Cảnh, “Đường sông ở Thanh Châu còn chưa được sửa xong, Thẩm Liên sợ khâm sai nhìn ra, nhất định sẽ không cho nạn dân trở về, Lô Tân kia có thể tiếp tế cho dân chúng như vậy là tốt rồi, nếu lương thảo không đủ, ta bổ sung cho ngươi là được mà.”

Tiêu Thừa Quân đứng ở góc độ đế vương mà nhìn nhận vấn đề, dùng tiền ở chỗ nào cũng giống nhau, miễn là có khả năng giải quyết vấn đề.

“Không được, nếu không phải do hắn cứ khư khư cố chấp đòi diệt phỉ, an trí cho dân chạy nạn từ sớm thì làm gì có chuyện này. Muốn tiếp tế cho nạn dân thì bản thân hắn phải tự xuất bạc ra, dựa vào cái gì mà đòi trừ của ta!” Lâu Cảnh bất mãn nói, “Ngươi đừng nhúng tay vào việc này, ta nhất định sẽ bắt lão già kia chịu trách nhiệm, dù phải lột khố mang đi cầm cũng phải đưa lương thảo cho ta!”

Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, không đi quản hắn, bảo An Thuận gọi Hộ bộ thượng thư tiến vào.

Bời vì hai ngày trước, Hộ bộ thượng thư đề xuất ý kiến ngu xuẩn, làm phật lòng Tiêu Thừa Quân, nên vài ngày sau đó vẫn không dám nói lời nào, vắt óc tìm cách lấy lòng Mân vương, để xí xóa vụ việc hôm trước.

Nóc nhà được xây rất cao và thoáng nên phòng ốc khá mát mẻ, dễ chịu, Mân vương điện hạ ngồi trên nhuyễn tháp, ôm nam sủng hôm trước trong lòng...

Hộ bộ thượng thư ngẩn người, mấy ngày nay quan viên Dung Thành nhìn xem rõ ràng, Mân vương điện hạ mang một nam tử ở bờ biển về, cực kì xinh đẹp, sủng ái vô cùng, trừ lúc nghị sự buổi sáng, toàn bộ thời gian còn lại, Mân vương đều ở cùng nam sủng này.

“Có chuyện gì?” Tiêu Thừa Quân không chút để ý hỏi han, lại vươn tay lấy một quả vải ướp lạnh đưa đến bên miệng Lâu Cảnh, lúc trước ở kinh thành, hai người bọn họ phải lén lút gặp nhau là quá đủ rồi, hiện giờ trời cao hoàng đế xa, không cần thiết phải tiếp tục che che lấp lấp.

“Thần có chuyện quan trọng muốn thương lượng...” Hộ bộ thượng thư nhìn thoáng qua người nằm trong lòng Tiêu Thừa Quân, không nói cũng hiểu ý tứ hàm xúc trong đó.

Lâu Cảnh nhướng mày, giả bộ ngoan ngoãn nói: “Điện hạ, ta vào trong trước nhé ~!” Không đợi Tiêu Thừa Quân mở miệng, hắn đã cung kính mà lui xuống, xoay người đi vào bên trong bình phong, tiếp tục ăn vải.

Hộ bộ thượng thư cũng không biết đằng sau cái bình phong kia vốn không có một lối ra nào, chỉ có một cái ghế dựa vẫn dùng lúc thay quần áo, liền yên tâm mà mở miệng, “Thần cùng Lễ bộ thượng thư đã thảo luận với nhau, tuyển chọn ở chín quận Mân Châu được vài mỹ nhân tuyệt sắc, đặc biệt dâng lên cho Vương gia.”

Thái dương của Tiêu Thừa Quân khẽ giật giật, sắc mặt thoáng chốc tối sầm.

Cố tình, Hộ bộ thượng thư kia lại không hiểu nhìn sắc mặt người ta, vẫn tiếp tục nói: “Lần này, bảo đảm Vương gia sẽ vừa lòng.” Vừa dứt lời, ba thiếu niên mặc một thân trang phục mỏng tang được đưa vào, chân đeo lục lạc bằng vàng, đinh đương rung động theo mỗi bước đi.

Sắc mặt của Tiêu Thừa Quân đã đen như đáy nồi, còn Lâu Cảnh ở sau bình phong thì... chính là bình thản mà xoay người, lấy bảo kiếm Xích Tiêu đặt trên tường xuống, một cước đá văng bình phong ra.