Quân Vi Hạ

Chương 77: Hợp mưu




(合謀 góp ý kiến cùng mưu toan.)

Tiêu Thừa Cẩm không xuất hiện trước mặt người khác từ lâu lắm rồi, vì thế rất nhiều quan viên mới thăng chức đều không nhận biết hắn, nhưng dáng vẻ tuấn tú giống Tiêu Thừa Quân như tạc cùng với toàn thân quý khí khiến người ta tuyệt không dám hoài nghi thân phận của hắn.

“Ra mắt Tĩnh vương điện hạ.” Mọi người ào ào hành lễ.

“Tứ hoàng đệ mất, bổn vương đến đưa hắn một đoạn đường, các ngươi không cần giữ lễ tiết.” Thanh âm của Tiêu Thửa Cẩm thập phần dễ nghe, mang theo một loại tiết tấu đặc biệt, cao nhã đạm nhiên, thanh quý vô song.

(cao nhã: cao thượng và văn nhã./Thanh cao mà không kiêu ngạo; đạm nhiên: hờ hững, lạnh nhạt)

Nghe đồn thân thể của Tĩnh vương yếu ớt từ nhỏ, không thể đảm nhiệm trọng trách, vẫn luôn ở biệt viện tĩnh dưỡng; nghe đồn Tĩnh vương ba tuổi biết chữ, năm tuổi đọc sách, bảy tuổi thành thơ, chỉ xem qua một lần là nhớ; nghe đồn vị hoàng tử được Hoàng Thượng yêu thích nhất năm đó chính là nhị hoàng tử Tiêu Thừa Cẩm; nghe đồn...

Những truyền thuyết về Tiêu Thừa Cẩm từng bước từng bước mà bật ra từ chỗ sâu nhất trong tâm trí mỗi người, đồng thời người ta cũng nhớ ra, vị hoàng tử điện hạ này cũng giống như Mân vương điện hạ, đều do Hoàng hậu nuôi lớn, có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.

Tiêu Thừa Cẩm không để ý đến ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, chậm rãi đi vào linh đường, tiếp nhận nén hương người bên cạnh đưa tới. Ngón tay thon dài trắng bệch đến gần như trong suốt cầm nén hương mảnh khảnh, khói nhẹ lượn lờ chậm rãi theo tản ra, “Ngươi và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chỉ mong ngươi khỏe mạnh an khang, bình an vui vẻ, không như số nhị hoàng huynh mệnh bạc nhấp nhô, ai ngờ ngươi lại là người đi trước một bước...”

“Phụ thân!” Bà vú ôm tiểu vương gia đi theo lại đây, đến trước linh đường thì buông đứa trẻ xuống, tiểu tử kia nghiêng nghiêng ngả ngả, lẫm cha lẫm chẫm mà chạy tới bên người Tiêu Thừa Cẩm, kéo vạt áo hắn, cất giọng nói đầy non nớt.

Tiêu Thừa Cẩm cúi đầu, nhìn thoáng qua nhi tử, cúi người xuống sờ sờ đầu của hắn, “Thụy nhi, dập đầu với tứ thúc nào!”

Hoàng trưởng tôn mới tròn một tuổi, vừa được đặt tên là -- Tiêu Kỳ Thụy.

(hoàng trưởng tôn: cháu trai trưởng)

Tiêu Kỳ Thụy ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì mà bị bà vú lôi kéo quỳ gối trước linh cữu, xiêu xiêu vẹo vẹo mà dập đầu ba lần với Tiêu Thừa Tranh, sau đó liền ngây thơ chỉ vào cái quan tài tối như mực, hỏi phụ thân, “Tứ thúc, là đang ngủ sao?”

Tiêu Thừa Cẩm dắt bàn tay nhỏ bé mập mạp của nhi tử, cũng không nói câu gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người rời đi.

Nhị hoàng tử có quyền thừa kế đã hiện thân, vẫn kinh tài tuyệt diễm không giảm như năm đó, nhất thời, trong triều lại nổ tung bởi những lời đàm luận không ngớt.

Thuần Đức đế tự nhiên cũng nghe nói đến việc này, biết được Tĩnh vương có thể xuất phủ đi lại, liền gọi hắn tiến cung, thấy hắn tiến thoái có độ, phong tư trác tuyệt, trong lòng cảm thấy rất an ủi.

Tuy nhiên, cách nói này cũng chỉ là nhóm triều thần nghe tin đồn thổi, về phần có chuyện “Hoàng Thượng cảm thấy an ủi trong lòng” hay không thì không được biết rồi, nhưng việc lập trữ vốn đã là nước sâu khó dò, trải qua chuyện này thì lại càng bị khuấy đục hơn nữa.

Trần Thế Xương ở trong phủ hữu tướng gấp đến độ xoay quanh, dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, việc lập tam hoàng tử làm Thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng gần đây Hoàng Thượng lại tỏ ra không hài lòng với tam hoàng tử, hắn đành phải cho thủ hạ tạm thời hoãn kế hoạch lại, ai ngờ nửa đường lại lòi đâu ra một tên nhị hoàng tử thế này.

“Nhị hoàng tử chính là do hoàng hậu nuôi lớn, có hiền danh bên ngoài, hiện giờ thân thể lại chuyển biến tốt đẹp...” Thượng thư Binh bộ Tôn Lương cúi đầu đứng ở một bên, liếc mắt nhìn thoáng qua hữu tướng, tỏ vẻ phiền muộn nói.

“Hừ, chỉ là một con ma ốm vô dụng thôi.” Trần Thế Xương tức giận đến mức dựng râu.

“Ân sư, nếu chúng ta chỉ ngồi chờ chết, e rằng sẽ bị nhị hoàng tử tiệt hồ.” Ngữ điệu của Tôn Lương vẫn bình tĩnh như trước, chỉ vài câu đã chọc cho Trần Thế Xương càng thêm hấp tấp nóng nảy.

(Tiệt hồ: tiệt: cắt đứt; hồ: yếm cổ, dưới cổ có mảng thịt sa xuống gọi là hồ -> tóm lại cứ hiểu lóng là bị cắt cổ/ chém đầu gì đấy.)

“Gửi thư cho bọn họ.” Hữu tướng ngồi trên ghế uống một ngụm trà, hít sâu một hơi, “Lão thất phu Triệu Đoan kia chơi chiêu này sao, ta cũng có!”

Quan viên Mân Châu đều là quan địa phương được đề bạt lên, người có tài năng thật sự cũng không nhiều lắm, may mà Tĩnh Nam hầu đã để lại không ít thủ hạ dưới tay, trong đó có người hiểu được tiếng Đông Doanh.

Mấy tên giặc Oa bắt được trên bờ biển hôm trước đã cung khai, bọn họ chính là thích khách do đám giặc Oa mướn đến, đích thật là đến dò đường. Năm nay giặc Oa chậm chạp không đến là do chúng nhận được tin tức Mân Châu thay đổi người thống trị, không biết tình huống hiện tại thế nào, liền phái người đi trước dò đường.

“Không ngờ đám giặc Oa kia lại nắm được tin tức nhanh nhạy như thế, bọn họ ở ngoài đảo quốc xa xôi cách đây cả vạn dặm, tại sao lại biết được điều này?” Lâu Cảnh nhìn bản đồ biển, cười lạnh nói.

“Giặc Oa cấu kết với thương nhân giàu có ở Mân Châu, cũng không phải chỉ ngày một ngày hai.” Tiêu Thừa Quân thở dài, trước đây Tĩnh Nam hầu đã nói qua với y, giặc Oa ở Mân Châu không chỉ đơn giản là kẻ thù bên ngoài, bọn họ chia làm hai loại, một loại là tới cướp của giết người, một loại là đến đây để buôn bán.

Thương nhân giàu có cấu kết với giặc Oa à? Đây là lần đầu tiên Lâu Cảnh nghe thấy chuyện này, hắn vẫn luôn cho rằng giặc Oa và giặc Thát đều tương tự nhau, mục đích đến đây là đánh cướp, chỉ khác ở chỗ là một bên cưỡi ngựa tới còn bên kia thì đi thuyền thôi, hơn nữa, so với giặc Thát thì giặc Oa còn lùn hơn nhiều, lúc gặp cứ đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất, cun cút trốn về là xong, sao còn nhảy ra vụ buôn bán nào nữa?

“Duệ Tông năm thứ bảy đã bắt đầu cấm biển, cả dải đất duyên hải vẫn luôn không cho người nước khác đặt chân lên bờ.” Tiêu Thừa Quân sờ sờ đầu gia hỏa thừa dịp nói chuyện mà nằm ườn ra, gối đầu lên đùi mình, “Thuần Đức năm thứ ba, phụ hoàng hạ lệnh hoàn hoàn phong bế bờ biển, thương nhân không được phép ra biển buôn bán, cả ngư dân đánh cá cũng không được rời bến quá xa.”

Lâu Cảnh ngửa đầu nhìn y, “Ngươi không đồng ý sao?”

Tiêu Thừa Quân ngẩn người, cúi đầu nhìn Lâu Cảnh, “Ta chỉ cảm thấy, cố gắng ngăn trở còn không bằng khai thông.”

“Vương gia, có thư từ trong kinh đến.” Lục Triệu ở ngoài cửa bẩm báo.

“Mang vào đi.” Nhiều ngày nay, Tiêu Thừa Quân đã tạo thành thói quen không e dè trước mặt người khác, hiện giờ cũng không có ý tứ thúc giục Lâu Cảnh ngồi dậy, mà đối với một người có da mặt luôn dày như Lâu Cảnh, thì tự nhiên là rất vui vẻ, thoải mái làm tổ bên người phu quân, chẳng buồn nhúc nhích.

Lục Triệu cúi đầu, trình thư lên, “Vương gia, Trình tướng quân nói, việc phòng vệ bờ biển đã được sắp xếp thỏa đáng, hỏi Vương gia có muốn đến xem ngay không ạ?”

“Ngày mai bổn vương sẽ đến đó, ngươi chuẩn bị thị vệ và tùy tùng đi.” Tiêu Thừa Quân nhận thư, lưu loát mở ra.

Thư gửi đến có hai phong, một phong là của Tiêu Thừa Cẩm, một phong là của tả tướng.

Bức thư do tả tướng gửi đến, nói rất kỹ càng về tình hình trong triều gần đây, bọn họ đã thu thập được hơn phân nửa chứng cứ phạm tội ở Thanh Hà, có thể đem đầu mâu chỉ về hướng tam hoàng tử, nhất định sẽ khiến hắn khó có thể xoay người.

Mà thư của Tiêu Thừa Cẩm thì hỏi thăm tỉ mỉ về tình trạng của Mân Châu, cái gì cũng chưa nói, cuối cùng chỉ có một câu, “Thụy nhi được đặt tên là Tiêu Kỳ Thụy, phụ hậu đón nó vào cung Phượng Nghi ở tạm.”

Tiêu Thừa Quân gập hai phong thư lại một chỗ, hơi hơi cau mày, sự việc diễn ra vẫn nằm trong dự đoán của y, nhưng mà, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Có vẻ như, Triệu Đoan vội vàng hơn trước nhiều.”

Lâu Cảnh vươn tay cầm phong thư của Triệu Đoan lại đây, nhìn qua một lượt, ha ha mỉm cười, “Ta biết chuyện gì đang xảy ra rồi.” Nói xong, hắn liền lấy ra một phong thư do Triệu Hi gửi đến cho phu quân xem.

Tiêu Thừa Quân đọc xong, không khỏi bật cười, “Thì ra là thế.” Trần quý phi buộc tả tướng phải gả chất nhi (cháu trai), lão cáo già Triệu Đoan cũng bị bức vài phần tính nết, nổi giận đùng đùng rồi muốn cắn chết Trần gia càng sớm càng tốt đây mà.

Cầm bút lên, viết thư hồi âm cho Triệu Đoan, cuối cùng còn thêm một câu, “Thời cơ chưa tới, lúc này khanh hãy chọn cách nịnh thật khôn khéo, cứ từ từ suy tính.”

Cái gọi là “nịnh thật khôn khéo”, nói cho dễ hiểu thì chính là dỗ ngọt để Hoàng Thượng đi theo con đường mà ngươi đã tính sẵn. Đối với minh quân thì một chiêu này không phải là biện pháp gì tốt, nhưng đối với một người như Thuần Đức đế thì có thể nói là trăm phát trăm trúng.

Triệu Đoan đọc xong thư tín gửi từ Mân Châu tới liền đặt nó trên ngọn nến, đốt thành tro tàn, vỗ vỗ tay, chính đốn y quan, đi ngự thư phòng.

“Lễ bộ thượng tấu, nói trưởng tử của tứ hoàng tử vẫn còn trong tã lót, lúc khiêng linh cữu thì không có người ném chậu, liệu có thể nhờ hoàng trưởng tôn thực hiện lễ này không ạ?” Triệu Đoan cầm tấu chương của Lễ bộ dâng lên cho Thuần Đức đế nhìn.

(ném chậu: là một tục lệ truyền thống của người Trung Quốc để tỏ lòng tôn kính với người đã khuất, cái chậu này bằng sành hay sứ, trước khi khiêng quan tài đi thì cho con trai trưởng hoặc cháu đích tôn (nói chung là người gần với người chết nhất) bưng cái chậu đó lên rồi đập (ném), đập càng vỡ nhiều thì càng tốt. Cái chậu này tượng trưng cho cái nồi (xoong, thau, chậu) của người chết, đập/ ném vỡ tức là người chết dễ đem theo (để đựng/ lấy tiền khi con cháu hóa cho họ), đập xong mới được khiêng quan tài đi chôn.

Chậu này còn được gọi là “âm dương bồn”, “tang bồn tử” hoặc còn có tên là “bồn cát tường”)

Thuần Đức đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Hoàng trưởng tôn cũng mới tròn một tuổi, vả lại thân phận trưởng tôn cao quý, không phù hợp làm lễ ném chậu cho thúc phụ, để bà vú ôm nhị hoàng tôn là được.”

“Dạ.” Triệu Đoan tiếp tục lên tiếng, “Hôm nay Hoàng Thượng, tựa hồ có chút tiều tụy, là do việc lập trữ khiến Thánh Thượng phiền lòng sao?”

“Hừ,” Thuần Đức đế hừ lạnh một tiếng, “Một tên hai tên đều ngóng trẫm chết sớm đâu.”

Hai ngày này, nhóm quan viên phe hữu tướng dâng tấu không ngừng, khuyên giải Hoàng Thượng sớm lập trữ, mặt khác lại ám chỉ thân thể của nhị hoàng tử không tốt, không thể nhận trọng trách lớn này, hy vọng Hoàng Thượng không nên xúc động nhất thời.

Triệu Đoan nhìn thoáng qua đống tấu chương bị Thuần Đức đế ném xuống đất, do dự một chút, “Thần có một lời, không biết có nên nói ra hay không.”

“Ngươi cứ nói đi.” Thuần Đức đế vẫn thực tín nhiệm tả tướng, trong mắt hắn, mặc dù Triệu Đoan cũng rất khéo léo đưa đẩy, nhưng vẫn luôn là một người trung thành với hắn, vả lại Triệu gia không có cung phi, tự nhiên là có cách nghĩ tương đối công bằng đối với việc lập trữ.

“Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân chính trực, việc lập trữ thật không quá quan trọng, nếu nhất định phải lập, thần cho rằng, không cần lập Hoàng thái tử, có thể lập Hoàng thái tôn được mà!” Triệu Đoan cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thuần Đức đế, chậm rãi nói.

(Hoàng thái tôn: cháu nội vua được chọn làm người nối ngôi.)

“Hoàng thái tôn?” Thuần Đức đế sửng sốt, quả thật là hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, muốn lập tam hoàng tử thì lại không danh chính ngôn thuận, đi ngược với tổ chế, mà lập nhị hoàng tử thì lại sợ nhi tử này sống không lâu, còn phục lập người từ nhỏ hắn đã không ưa là Mân vương thì lại càng không muốn, cứ như vậy xem ra, lập hoàng thái tôn là rất hợp tình hợp lý.

“Người xưa có lý do thoái thác rất thích hợp, nếu Hoàng Thượng còn rất trẻ trung khỏe mạnh, vội vàng lập Thái tử ngay cũng sẽ khiến triều đình rung chuyển.” Triệu Đoan nói xong, quỳ xuống, “Thần nói lỡ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”

Những lời này, nếu không phải là nói quá khó nghe thì chính là đại nghịch bất đạo, là châm ngòi thổi gió quan hệ của hoàng gia, bởi thế nên lúc nói ra, trong lòng Triệu Đoan cũng rất thấp thỏm.

Thuần Đức đế trầm mặc một lúc lâu, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười, “Ái khanh nói rất có lý a!” Nói xong, hắn liền đứng dậy vỗ vỗ bả vai tả tướng, hưng phấn đi qua đi lại trong ngự thư phòng vài bước.

Năm đó, phụ hoàng hắn là Duệ Tông hoàng đế, chính là bởi vì sống trường thọ nên lúc Thái tử chết, hắn vẫn còn sống, sau đó đưa ra ý định muốn lập Hoàng thái tôn. Lập Hoàng thái tôn, liền có ý nghĩa là đế vương trường thọ, mà đối với người đang nắm trong tay tiên đan trường thọ như hắn bây giờ, chuyện này lại càng thích hợp hơn.

Tiêu Thừa Cẩm nhận được tin tức từ Triệu Đoan, hơi hơi cong môi, nói với Vương phi: “Ta đến cung Phượng Nghi ở mấy ngày, ngươi cứ an tâm ở trong phủ, đừng lo lắng.”

“Vương gia đi một mình như vậy thật khiến thiếp không yên tâm, cho thiếp thân đi cùng đi.” Trương thị có chút không yên lòng.

“Trong cung Phượng Nghi không có nữ tử, ngươi không thể qua đêm ở đó được đâu.” Tiêu Thừa Cẩm khoát tay áo, thay đổi lễ phục nguyệt sắc dành trong thân vương, ngồi lên kiệu, đi vào cung.

Cùng lúc đó, Dung Thành nghênh đón một vị khách quý.

Tuy binh lực đã được bố trí thỏa đáng dọc theo bờ biển nhưng Tiêu Thừa Quân hiện tại lại rất rầu rĩ bởi vì không có lương tướng trong tay. (tướng giỏi)

Tuy rằng toàn bộ binh lực đều lưu lại ở đây nhưng thời điểm Tĩnh Nam hầu về kinh, hầu hết đại tướng thiện chiến dưới quyền cũng đồng thời bị điều nhiệm hoặc quy điền, chỉ còn lại một mình Trình tướng quân coi như đắc dụng. (dùng được)

(điều nhiệm: chuyển công tác, quy điển: trở về làm ruộng)

Đúng là Lâu Cảnh có thể giúp y, nhưng chuyện ở Giang Châu còn chưa giải quyết xong, mắt thấy hắn cũng sắp phải về diệt phỉ, còn thuận đường đi đấu võ mồm với thứ sử Giang Châu kia nữa, “Chuyện Giang Châu cũng không quá gấp, ta giúp ngươi đánh xong đám người lùn kia rồi đi.”

“Không được, binh quyền Giang Châu rất quan trọng, không thể trì hoãn.” Tiêu Thừa Quân lắc lắc đầu, y đã sớm có chuẩn bị với mọi chuyện ở Mân Châu, không muốn làm phiền đến công việc của Lâu Cảnh.

“Khởi bẩm Vương gia, ngoài cửa có một người cầu kiến, tự xưng là Lâu gia Nhị cữu.” Lục Triệu đang bận đi kiểm tra phòng ngự của Dung Thành, thị vệ ngoài cửa cũng không biết Lâu gia Nhị cữu là người phương nào, liền tiến vào bẩm báo.

“Nhị cữu?” Tiêu Thừa Quân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đang cười đến là đắc ý, “Là ngươi làm phải không?”

“Ta không có làm gì cả nha!” Lâu Cảnh buông tay, lại cười hì hì dán lên, ôm lấy thắt lưng của Tiêu Thừa Quân, nói: “Điện hạ, một tiếng”Nhị cữu” này, gọi cũng cũng thiệt là tự nhiên quá ha~~!”