Quân Vương Ngự Nữ

Chương 142: Ruồng rẫy




"Không phải bậc chúa công anh minh, bất quá chỉ thấy được cái lợi trước mắt, không thấy được cái lợi lâu dài, một kẻ tự phụ", đấy là những gì mà Viên Hi và Trần Tĩnh Kỳ cùng nhận xét về Lý Long Tích. Dĩ nhiên hoàn toàn khách quan.

Thực tế chứng minh bọn họ chẳng đánh giá sai. Từ sau khi tiếp quản lại ngôi Thái tử, Lý Long Tích đã thôi không còn muốn trọng dụng Trần Tĩnh Kỳ nữa.

"Cao điểu tận, lương cung tàn". Nay, điểu thậm chí còn chưa tận mà Lý Long Tích đã đối với Trần Tĩnh Kỳ như vậy, chứng tỏ hắn là kẻ thiển cận, tâm địa hẹp hòi. Loại người này, ngươi chỉ có thể cùng hắn chung hoạn nạn, tuyệt đối sẽ không thể cùng hắn hưởng vinh hoa.

Trần Tĩnh Kỳ sớm đã nhìn ra bản chất, vốn chả trông mong; kẻ hắn đang chờ đợi là Hoàng hậu Triệu Cơ. Hắn tin nàng sẽ nhanh chóng cho gọi mình...

...

Đêm nay phủ Thái tử có tổ chức yến tiệc, buổi tiệc rất linh đình, người tới dự rất đông. Từ Thức, Hàn Dũ, hai vị mưu sĩ được xếp ngồi ở hai bên tả hữu của Lý Long Tích, cho thấy bọn họ đang rất được vị Thái tử điện hạ này xem trọng, hay ít ra bề ngoài là như vậy. Ấy thế mà Trần Tĩnh Kỳ, bậc "công thần" đệ nhất lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Khéo thay, trong suốt buổi tiệc, từ đầu tới cuối Lý Long Tích cũng tuyệt nhiên không hề đề cập đến danh tự vị công thần này.

Thế sự đôi lúc chính là như vậy, khiến cho người ta phải ngậm ngùi cảm khái.

Lê Công Lượng, Bao Bọc Vàng, hai người bọn họ đang vì Trần Tĩnh Kỳ mà ngữ khí có hơi bất bình.

Trần Tĩnh Kỳ chỉ nhàn nhạt mỉm cười, bảo:

- Thái tử của chúng ta hẳn vì vui quá nên nhất thời quên mất ta thôi, vài hôm nữa thể nào rồi cũng sẽ nhớ ra.

Nói xong, hắn mời mọi người ngồi vào bàn để cùng nhau dùng cơm.

Bữa cơm thanh đạm, chỉ có đúng ba món là cá rô kho nghệ, canh cải cá rô và rau muống xào tỏi, tất cả đều do Lê Ngọc Chân chuẩn bị với sự phụ giúp của Bao Tự. Khác hẳn mọi ngày, hôm nay Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng để đám thị nữ Mục Chân, Tiểu Uyển, Chiêu Thanh hầu hạ mình. Hắn rất tự túc.

Bao Bọc Vàng đảo mắt nhìn những món ăn trên bàn, bỗng nói:

- Hôm nay người ta yến tiệc linh đình, ăn toàn cao lương, uống toàn mĩ tửu, mà công tử ngài thì lại ngồi đây dùng bữa cơm thanh đạm này... Công tử, ngài là đang nghĩ gì?

Lê Công Lượng, Lê Ngọc Chân, Bao Tự, ba người chẳng ai bảo ai, cùng hướng mắt về phía Trần Tĩnh Kỳ, chờ nghe.

Trần Tĩnh Kỳ xem hết một vòng, đáp:

- Cao lương mĩ vị có ngon đến mấy, rượu có quý mấy thì cũng là của người, ăn vào trong miệng, hương vị làm sao có thể bằng cơm nhà nấu được.

Cơm nhà?

Bao Tự cho là có ẩn ý, theo phản xạ ngó qua Lê Ngọc Chân. Trần Tĩnh Kỳ có phải đã xem Lê Ngọc Chân như thê tử trong nhà rồi hay không?

Lê Ngọc Chân dường cũng có chung suy nghĩ. Nàng khẽ liếc Trần Tĩnh Kỳ một cái, vờ như bất mãn, song thực chất trong bụng thì lại giống như mới nếm mật ngọt.

Bao Bọc Vàng, Lê Công Lượng, hai người cũng cho câu nói của Trần Tĩnh Kỳ có ẩn ý, nhưng hướng họ suy luận, nó khác với nữ nhi của mình.

"Cao lương mĩ vị có ngon đến mấy, rượu có quý mấy thì cũng là của người, ăn vào trong miệng, hương vị làm sao có thể bằng cơm nhà nấu được."

"Của người" và "cơm nhà" trong câu nói của Trần Tĩnh Kỳ, bọn họ tự hỏi phải chăng là ám chỉ đến sự thành đạt, vinh hiển?

Xem ra ở trong lòng của vị điện hạ này, hùng tâm tráng chí vẫn chưa một phút giây nào bị mai một...

Một bàn năm người ngồi ăn, chủ công hay là bề tôi thì ai cũng đều rất tự nhiên, vui vẻ chuyện trò. Cũng chẳng biết có phải vì cùng thế hệ, đều là phận gà trống nuôi con hay không mà Bao Bọc Vàng với Lê Công Lượng lại rất hợp nhau, hai người nói chuyện râm ran không dứt; nữ nhi của bọn họ, Bao Tự với Lê Ngọc Chân thì lại càng thêm thân thiết.

Trần Tĩnh Kỳ nhìn xem tràng cảnh đầm ấm, vui tươi trước mặt, nội tâm bất giác chợt nghĩ đến cố hương.

Trần đô nơi ấy, cố nhân bây giờ ra sao?

...

...

Quang cảnh Phượng Nghi Cung hôm nay vẫn giống như mọi ngày, thanh tĩnh, trang nghiêm, vừa cao sang, vừa diễm lệ. Cũng giống như chủ nhân của nó. Chỉ có điều, thay vì nhã nhặn, thay vì từ tốn thì dáng vẻ của Hoàng hậu Triệu Cơ lúc này, dường không mấy tốt.

Nàng đang tức giận. Và kẻ khiến nàng phải giận, không ai khác ngoài Thái tử Lý Long Tích.

- Hồ đồ!

Triệu Cơ vung tay đập mạnh xuống bàn, quát.

Bản thân nàng có thấy đau hay không thì không rõ, nhưng Lý Long Tích thì chắc chắn là đã bị giật mình. Trong lòng kinh sợ, hắn vội vàng quỳ xuống. Ở trước mặt người khác Lý Long Tích hắn có thể kiêu căng ngạo mạn chứ ở trước mặt Triệu Cơ, hắn tuyệt chẳng dám bất kính một chút nào. So với phụ hoàng kia của mình, Lý Long Tích hắn thậm chí càng kính sợ vị mẫu hậu này hơn.

- Mẫu hậu bớt giận!

- Bớt giận? Nếu không phải do ngươi hành xử hồ đồ thì ta có cần phải sinh khí?!

Triệu Cơ ngồi trên ghế cao, nhìn kẻ đang quỳ trước mặt, phượng dung đanh lại.

- Ta đã nói với Long Tích ngươi bao nhiêu lần là hãy bỏ đi cái thói tự mãn, tại sao ngươi lại không chịu nghe?! Ngươi nghĩ hôm nay tình cảnh còn giống như sáu năm về trước?!

- Long Tích à Long Tích, tiểu tử Long Thành đã không phải kẻ chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn trước mặt ngươi, ả tiện nhân Phi Yến kia cũng đã không phải di nương luôn ủng hộ ngươi. Thế lực của mẹ con bọn họ, hôm nay so với chúng ta đã chẳng hề thua kém...

- Đúng vậy, ngươi đã lấy lại được ngôi Thái tử, nhưng như vậy thì sao? Mới như thế mà ngươi đã tự mãn? Hoàng thượng vẫn còn đó, ngôi Thái tử của ngươi, phế đi lại mấy hồi? Long Tích, lẽ nào ngươi vẫn chưa rút ra được bài học?

Lý Long Tích càng nghe, càng biết mình sai. Lời nói của Triệu Cơ bao giờ cũng vậy, luôn đi thẳng vào trong tâm trí hắn, mà hắn cũng không dám giữ ý hoài nghi.

- Mẫu hậu, hoàng nhi biết lỗi!

- Biết lỗi? Là lỗi gì?

- Thưa mẫu hậu, là hoàng nhi hồ đồ, đã ruồng rẫy mưu sĩ, phụ người đại trí.

Triệu Cơ vẫn chưa vừa ý, lại hỏi:

- Là mưu sĩ nào? Người đại trí nào?

- Thưa mẫu hậu, là... Trần Tĩnh Kỳ.

Tới lúc này thì Triệu Cơ mới chấp nhận. Nàng nói:

- Long Tích, ngươi quá thiển cận. Tại sao ngươi lại có thể lạnh nhạt, muốn xa lánh Trần Tĩnh Kỳ trong khi vẫn cần phải dùng đến tài năng của hắn?

- Mẫu hậu, hoàng nhi... hoàng nhi là bởi nghĩ hắn dù sao cũng kẻ ngoại bang, vì thế cho nên...

Triệu Cơ hừ lạnh:

- Đấy đâu phải trở ngại để ngươi bỏ qua tài năng của hắn. Nếu Trần Tĩnh Kỳ thua kém Từ Thức, Hàn Dũ thì ta không nói làm gì, đằng này, cái tài của hắn rõ ràng hơn hẳn Từ Thức, Hàn Dũ. Ấy vậy mà ngươi... Long Tích, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện hắn sẽ bị tiểu tử Long Thành lôi kéo hay sao?

Hai mắt Lý Long Tích bỗng chợt mở to, lại cúi đầu nhận lỗi.

- Hừm... Ngươi ở đây xin lỗi, thỉnh tội với ta thì ích gì? Mà ta có trách phạt ngươi thì lại ích gì?

Triệu Cơ thở mạnh, phượng dung có mấy phần bất đắc dĩ.

- Ngươi muốn tạ lỗi thì hãy đi tạ lỗi Trần Tĩnh Kỳ. Hừm, hoàng tử ngoại bang thì sao chứ? Trần Tĩnh Kỳ hắn đang đứng trên đất Hạng, ta không cho hắn bay, hắn lại bay được đi đâu? Nghi kị thì giữ ở trong lòng, lưu tâm mà phòng bị; cần dùng thì nên dùng, đến khi hắn đã hết giá trị, vứt bỏ nào có muộn...

- Mẫu hậu, hoàng nhi đã hiểu ra. Hoàng nhi nhất định sẽ làm theo lời người chỉ bảo.

Triệu Cơ chỉ điểm, căn dặn thêm một hồi thì phẩy tay cho Lý Long Tích được lui. Tới lúc này Lý Long Tích mới dám đứng lên, quay gót đi ra.

- Hừ...

Triệu Cơ dõi mắt trông theo bóng người đang dần khuất dạng, miệng lầm bầm:

- Bao nhiêu năm nuôi dưỡng ngươi, thật đúng là chẳng đáng công. Vô dụng...