Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 6





Trước khi xuất phát tới Thụy Sĩ, Lăng Viễn muốn tìm một cơ hội để mời Tôn Phụng ăn tối, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, chỉ có thể đợi anh từ Thụy Sĩ về rồi nói sau.
Ở sân bay, Lăng Viễn đẩy hành lý, đang đứng đợi ở khu vực kiểm soát, đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc đang xếp hàng phía trước, nhưng nhất thời cũng chưa nhận ra ai.

Đến khi vào trong sảnh chờ, thấy Tôn Phụng đang đọc sách, lúc này anh mới ý thức được người vừa rồi là Tôn Phụng.
Lăng Viễn đi qua chào hỏi, “Hi, Phoenix, lại gặp được chị ở đây, trùng hợp quá.”
Tôn Phụng ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt là Lăng Viễn, cô cũng rất bất ngờ, “Sao cậu lại ở đây, hôm nay vẫn phải đi làm mà.”
“Tôi đã xin Chris nghỉ phép mấy ngày, đến Thụy Sĩ tham gia hội nghị y học cuối năm.”
“Cậu cũng đi Thụy Sĩ?” Âm điệu của Tôn Phụng cao thêm một bậc.
Lăng Viễn gật đầu, “Đúng vậy, lẽ nào chị cũng đi Thụy Sĩ sao?”
Tôn Phụng đưa vé máy bay của mình cho anh xem, “Nè, cậu xem đi.”
Lăng Viễn liếc qua, nhìn thấy tên in trên vé máy bay, FENG ZONG, tưởng tượng ra tên tiếng Trung của cô, Tôn Phụng, Tôn Phong, cuối cùng so với tên tiếng Anh của cô, liền nghĩ ra là Tôn Phụng, “Thật trùng hợp, chị cũng đến tham gia hội nghị y học cuối năm sao?”
“Tôi nghỉ phép năm, đi du lịch.”

“Thật tốt, trước đây tôi đã nghe nói phong cảnh Thụy Sĩ rất đẹp, nhưng không biết lần này đến Bern có cơ hội đi thăm quan không nữa.”
“Tôi đi leo núi Jungfrau, trước đây con trai tôi rất thích leo núi, bây giờ nó không còn nữa, vậy nên tôi thay nó đi.” Tôn Phụng nói nhỏ, giống như đang nói với Lăng Viễn, cùng giống như đang nói với chính mình.
Con trai trước đây, bây giờ không còn nữa, Lăng Viễn nghe xong thấy một tầng mơ hồ trong đầu, chỉ có thể đáp bừa, “Leo núi rất tốt, rèn luyện thân thể.”
Lúc này, loa phát thanh phát tin tức những hành khách đi chuyến bay của họ chuẩn bị vào máy bay, Tôn Phụng đứng dậy, “Có thể lên máy bay được rồi.”
Đột nhiên Lăng Viễn kéo tay cô, “Có thể add wechat với tôi được không, nếu như dự xong hội nghị có thời gian rảnh, tôi cũng muốn tới núi Jungfrau ngắm cảnh.”
“Được.” Tôn Phụng đọc ra mỗi dãy số, “Đây là số điện thoại của tôi, cậu tìm trên Wechat là ra.”
“Số điện thoại trong nước?” Lăng Viễn nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, tôi mở dịch vụ quốc tế, ở nước ngoài cũng có thể dùng được.

Chẳng phải Wechat chỉ có thể dùng số điện thoại trong nước sao?” Tôn Phụng hỏi ngược lại, Lăng Viễn mới ngộ ra được, “Ồ, đúng vậy.”
Ngồi trên máy bay mấy tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Bern, Thụy Sĩ, Lăng Viễn ngồi ở vị trí phía đầu máy bay, cố tình đợi Tôn Phụng đi qua rồi cùng xuống.
Bởi vì khách sạn của hai người không cùng hướng, lấy xong hành lý, Lăng Viễn và Tôn Phụng đi tới chỗ gọi xe taxi, mỗi người gọi một xe rồi đi.
Theo lịch trình của hội nghị, ngày thứ ba đã kết thúc tất cả mọi việc.

Hơn nữa Lăng Viễn cũng đã đặt vé máy bay cuối tuần về California, như vậy anh cũng có hơn hai ngày để mình đi chơi riêng.
Quay về khách sạn, Lăng Viễn mở TV, bật đại một kênh, sau đó cầm điện thoại, chuẩn bị liên hệ với Tôn Phụng.
“Chiều nay, phần lưng chừng núi Jungfrau xảy ra một vụ sạt lở….”
Tiếng Anh của Lăng Viễn cũng không tồi, nhưng với người tiếng mẹ đẻ không phải là tiếng Anh như anh, xem những tin tức trực tiếp như này trong đầu anh cũng phải nhanh chóng dịch sang tiếng Trung, phải khoảng 10 giây sau, anh vội vàng ngẩng đầu xem TV, trên TV đã phát sóng hình ảnh tại hiện trường vụ sạt lở.

Trong đoạn ghi hình, thấy được đoạn đường bị sạt lở không hề ngắn, đã bị nhân viên phong tỏa, phóng viên tại hiện trường cầm mic gắn logo của đài trên tay nói, “Trước mắt, vẫn chưa xác định có người bị thương vong hay không…”
Xem tới đây, Lăng Viễn mới nhớ ra Tôn Phụng có kế hoạch leo núi Jungfrau, anh vội vàng mở wechat của Tôn Phụng, nhanh chóng gõ mấy chữ, “Tôi xem thời sự thấy Jungfrau xảy ra sạt lở, chị không sao chứ?” sau đó ấn gửi đi.

5 phút sau, Wechat không có bất kỳ một hồi âm nào, Lăng Viễn lại gọi vào số điện thoại của Tôn Phụng, rất lâu sau đến khi đầu giây bên kia truyền tới giọng nói nữ lạnh ngắt, “Số máy bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được…”
Có một dự cảm rất không lành, Lăng Viễn cầm áo khoác ngoài trên sofa, vội vàng ra ngoài.

Tại quầy lễ tân khách sạn, Lăng Viễn nhờ nhân viên gọi xe cho mình, sau khi lên xe anh nói với lái xe đến thẳng Interlaken.
Quãng đường không ngắn, Lăng Viễn luôn hối thúc lái xe đi nhanh hơn, hoàn toàn mặc kệ lái xe nói đi quá tốc độ sẽ bị phạt.

Trong lúc này, anh nhắn tin cho viện trưởng Lý, xin số điện thoại của Vệ Cương, sau đó gọi điện cho anh ấy.
“Viện trưởng Vệ đúng không, chào anh, tôi là Lăng Viễn ở bệnh viện số Một, tôi muốn hỏi anh có số điện thoại ở nước ngoài của Tôn Phụng không, tôi chỉ có số điện thoại trong nước của chị ấy, nhưng số đó bây giờ không có ai bắt máy.”
Vệ Cương rất ngạc nhiên, sao đột nhiên Lăng Viễn lại gọi xin số của Tôn Phụng, nhưng vẫn nói với anh, “Trưởng khoa Tôn đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Bây giờ tôi vẫn chưa xác nhận được, chị ấy đang leo núi ở Thụy Sĩ, nhưng tôi xem thời sự thấy núi Jungfrau đang xảy ra sạt lở, bây giờ tôi đang tới đó.”
“Gì cơ?” Vệ Cương đang định hỏi chi tiết hơn, thì đầu giây bên kia do đang trên đường cao tốc nên tín hiệu không ổn định, đã bị ngắt kết nối.
Lăng Viễn thử gọi cho số điện thoại khác của Tôn Phụng, nhưng vẫn ở trạng thái không có ai nghe.

Một tiếng sau taxi dừng lại ở chân núi Jungfrau.
Sau khi thanh toán tiền taxi xong, Lăng Viễn chạy thẳng vào trung tâm du khách, hỏi nhân viên ở đây, “Xin hỏi tình hình sạt lở trên núi thế nào rồi, tôi có một người bạn đang ở trên núi hiện thời đã mất liên lạc.”

“Mong anh không lo lắng quá, nhân viên của chúng tôi đang lục soát cứu hộ trên núi, nếu như tìm được bạn của anh chúng tôi sẽ kịp thời đưa xuống núi, mong anh kiên nhẫn chờ đợi.” Câu trả lời của nhân viên khiến Lăng Viễn không hỏi được gì nữa, chỉ có thể tìm một chỗ ngoài sảnh ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi.
Một lát sau, nhân viên chủ động qua tìm anh, “Xin hỏi bạn của anh là một chị gái có quốc tịch Trung Quốc đúng không?”
Lăng Viễn đứng bật dậy, “Đúng vậy, các bạn đã tìm được chị ấy rồi sao?”
“Chị ấy đã bị thương, nhân viên cứu hộ đang đưa chị ấy xuống núi.”
“Bị thương? Thương ở đâu, có nghiêm trọng không?”
Bạn nhân viên lắc đầu, “Điều này thì tôi cũng không rõ, nhưng xe cứu hộ sắp tới nơi rồi, chúng tôi sẽ đưa bạn anh tới bệnh viện.”
Khoảng 5 phút sau, nhân viên cứu hộ lần lược đưa người bị thương xuống núi, Lăng Viễn lo lắng đứng ngoài cửa đợi, quả nhiên phát hiện thấy Tôn Phụng trong đám người bị thương phía trước.
“Cô ấy là bạn tôi, xin hỏi tình hình cô ấy thế nào rồi?”
“Cô ấy bị thương đến hôn mệ, phải lập tức đưa tới bệnh viện.” Nói rồi, đưa cô ấy lên xe cứu thương.
Lăng Viễn lấy chứng chỉ hành nghề trong ba lô của mình ra, dùng tiếng Anh nói với bác sĩ trên xe cấp cứu, “Cô ấy là bạn tôi, chúng tôi đều là bác sĩ, tôi đi cùng với các anh.”
Người trên xe nhìn qua chứng chỉ của Lăng Viễn, “OK, cậu lên đi.”.