Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 741: Thiên Sát Cô Tinh




Bảo Trụ Vương Triều, Bảo Trụ Vương Thành.

Kể từ khi bị tấn công bởi tu sĩ của Đà La Môn và được giúp đỡ từ Quang Minh Giáo Đình, Bảo Trụ Vương Thành đã được xây dựng lại một cách to lớn và hùng vĩ hơn trước gấp mấy lần.

Con đường rộng lớn có thể cho phép tám chiếc xe ngựa đi song song, hai bên đường là những ngôi nhà cao tầng thuộc quyền sở hữu của người dân hay các tu sĩ, có người mở tiệm buôn bán linh dược, khoáng sản, có người kinh doanh khách sạn…

Khung cảnh rất nhộn nhịp, dòng người hối hả di chuyển, tựa hồ ngày hôm nay, Bảo Trụ Vương Thành có vẻ khác so với ngày bình thường.

“Nghe nói không? Tông Chủ của Lý Thiên Dự đã vượt qua thiên kiếp, thành công đột phá Hóa Thần kỳ!” 

“Thật vậy sao? Đà La Môn lại có thêm một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!”

“Quang Minh Giáo Đình lại có thêm một kẻ địch mạnh mẽ!”

“Hơn nữa, ta còn nghe nói, rất nhiều tu sĩ của Đà La Môn đang hoạt động ở bên ngoài tông môn đã trở về!” Một người thấp giọng kể.

“Cái gì? Quả nhiên Đà La Môn sẽ không bỏ qua cho kẻ địch, bọn họ đang tập trung lực lượng để đối phó Giáo Đình!” Có người nói với giọng ngạc nhiên.

“Hừ! Các ngươi thật mạnh miệng, dám bàn tán chuyện của Đà La Môn và Quang Minh Giáo Đình, không sợ dẫn họa sát thân sao?” Có người lạnh lùng nhắc nhở.

“Sợ gì chứ? Đà La Môn cũng không thể nào tới đây được, còn Quang Minh Giáo Đình là tổ chức sẽ không bao giờ giết hại người vô tội!” Có người mạnh miệng nói lớn.

Trong một gốc của quán ăn bên đường, một người đang trùm áo choàng màu đen bình tĩnh thưởng thức bữa ăn ngon lành, lâu lâu lại nâng một chén rượu rồi uống cạn, ánh mắt để lộ ra bên ngoài áo choàng đen khiến cho các tu sĩ và người xung quanh cảm thấy khiếp hãi.

Đây chắc chắn là một tu sĩ rất mạnh!

“Giáo Đình? Đà La Môn?” Người kia lẩm bẩm một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại vài chục viên Linh Thạch hạ phẩm coi như phí của phần ăn.

“Đi rồi! Áp lực thật mạnh!”

“Sát khí của người này rất nồng, chắc chắn hắn ta vừa giết người!” Các tu sĩ xung quanh liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói vẫn không thể che dấu được sự sợ hãi trong lòng.

Bọn họ cho rằng đây là một tu sĩ không dễ chọc!

“Ông chủ quán, hãy mang tất cả món ăn ngon nhất ra đây!” Đột nhiên, một giọng nói nữ tính trẻ trung dạt dào sức sống vang vọng khắp cả tiệm ăn làm các tu sĩ không khỏi chú ý.

Người vừa bước vào tiệm là một cô gái trẻ tuổi với gương mặt xinh xắn, thần thái sáng ngời làm nhịp tim của các tu sĩ nam rung động mạnh, khó khăn lắm mới có thể dời ánh mắt khỏi cô gái đó.

“Tĩnh Nhi, con gọi nhiều đồ ăn như vậy thì chúng ta làm sao ăn hết?” Một người đi cùng cô gái kia liền cười mắng.

Chu Tĩnh Nhi lè lưỡi, ánh mắt đáng thương nhìn vào Văn Phác Chân:

“Con chỉ muốn phụng dưỡng sư phụ, cho ngài ăn tất cả món ngon trên đời này!”

“Miệng lưỡi ngon ngọt, chúng ta đến đây là để đi hoàn thành nhiệm vụ của công hội, không phải đi chơi bời, cho nên đừng có nghịch ngợm quá mức.” Văn Phác Chân cười khổ một tiếng.

Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi, Võ Gia Hiệp, Võ Gia Hân, Trần Đình Hải, Trần Nghiên Trúc cùng với mấy chục tu sĩ cao tuổi vừa mới đến Bảo Trụ Vương Triều, đường đi xa xôi nên bọn họ ghé vào cửa tiệm này để nghỉ ngơi một hồi trước khi thực hiện nhiệm vụ của công hội Mạo Hiểm Giả.

“Vạn Thú Uyên chuẩn bị xuất hiện nên rất nhiều thế lực, tán tu, ma tu bắt đầu di chuyển về phía Minh Hàng Sâm Lâm, Bảo Trụ Vương Triều này chính là nơi bọn họ phải đi qua trước khi tiến vào rừng rậm, vì thế công hội Mạo Hiểm Giả mới đưa ra nhiệm vụ lần này.” Võ Gia Hiệp khẽ nói.

“Xem ra nơi này còn bất ổn hơn những gì chúng ta dự đoán!” Trần Đình Hải liếc mắt một vòng rồi bình tĩnh nói ra.

“Long xà hỗn tạp, nếu không có tu sĩ mạnh mẽ trấn áp thì nơi này sẽ rơi vào hỗn loạn, rất nhiều người vô tội bị hại!” Văn Phác Chân chậm rãi nói ra.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì người làm việc của cửa tiệm ăn đã mang đầy đủ các món ăn nóng hổi lên bàn.

“Meow!” Một con mèo trắng nằm trong lòng Trần Nghiên Trúc kêu lên một tiếng kêu rất lười biếng, nó ngáp dài một cái rồi uống éo thân mình và nhảy khỏi tay Trần Nghiên Trúc, phóng thẳng lên cái bàn thức ăn.

“Tiểu Bạch, đừng làm rộn!” Trần Nghiên Trúc chu mỏ nói trong khi muốn đưa tay bắt lấy con mèo trắng.

Con mèo trắng thì ngửi ngửi thức ăn trên bàn, sau đó vẻ mặt của nó thay đổi thành ghét bỏ, trực tiếp nhảy xuống bàn ăn rồi nằm dài trong lòng của Trần Nghiên Trúc.

“Hừ! Một con mèo mà cũng kén chọn!” Trần Đình Hải trừng mắt nhìn vào con mèo trắng.

Con mèo trắng trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Trần Đình Hải, nhắm mắt rơi vào giấc ngủ say nồng.

“Tiểu Bạch, ngươi hư quá!” Trần Nghiên Trúc véo má con mèo trắng làm nó nhe răng trợn mắt.

“Tiểu Bạch xưa nay không thích ăn thức ăn mà nguyên liệu không đạt cấp ba trở lên, đều là do chúng ta chiều hư nó!” Chu Tĩnh Nhi thờ dài một cách bất đắc dĩ trong khi xoa đầu con mèo trắng, bất ngờ là con mèo trắng lại nằm yên một chỗ, không dám di chuyển hay có hành động gì đối với Chu Tĩnh Nhi, hình như nó rất sợ Chu Tĩnh Nhi thì phải.

“Trực giác của bổn Miêu đang gào thét, nếu dám chống đối thì sẽ bị biến thành con mèo đen!” Đa Bảo Tặc Miêu ngây thơ nhìn vào Chu Tĩnh Nhi nhưng trong lòng lại khiếp hãi không thôi.

Rõ ràng chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi đầu nhưng lại tỏa ra một áp lực vô hình cực kỳ mạnh mẽ, dù cho Đa Bảo Tặc Miêu có thể trốn vào khe hở của không gian cũng không dám tấn công Chu Tĩnh Nhi hay phản nghịch.

“Tiểu Bạch, sau này ngươi phải nghe lời, phải ăn linh dược cấp hai trở xuống có biết chưa!” Chu Tĩnh Nhi hừ hừ nhìn vào Đa Bảo Tặc Miêu.

“Meow!” Đa Bảo Tặc Miêu yếu ớt kêu lên một tiếng đáng thương.

“Ta phải nhịn, Quang Minh Giáo Đình gia tài đồ sộ, bảo vật, Linh Thạch chồng chất, chỉ có cách này mới giúp ta lẩn vào kho báu của Giáo Đình để cướp sạch!” Đa Bảo Tặc Miêu âm thầm tiếp thêm động lực cho bản thân.

“Được rồi, mọi người ăn đi!” Văn Phác Chân cười khẽ một tiếng.

“Thức ăn ở đây không tệ lắm, đầu bếp cũng có tài nghề kha khá!” Võ Gia Hiệp vừa ăn vừa khen ngợi.

“Có vẻ như bọn họ cũng học được cách chế biến linh dược, thịt của hung thú từ quyền sách dạy nấu ăn của Giáo Đình!” Trần Đình Hải bình tĩnh nói ra.

“Giáo Đình đã mở rộng vùng đất tín ngưỡng đến nơi này cho nên người dân ở đây có thể học được luyện đan, luyện khí, hay đầu bếp cũng là chuyện bình thường.” Chu Tĩnh Nhi nhẹ nhàng nói ra.

“Nhưng tư học thì khó thành tài, nếu như Giáo Đình có thể mở học viện ở đây thì tốt biết mấy, nói không chừng có thể thay đổi cuộc sống của nhiều người, giúp Giáo Đình tìm kiếm nhân tài!” Võ Gia Hiệp nói với vẻ mặt tiếc nuối.

“Chính vì thế cho nên chúng ta mới ở đây, tạm thời Giáo Đình đang chiêu mộ người tài, trong khoảng thời gian đó chúng ta có thể giúp đỡ Bảo Trụ Vương Triều xây dựng hệ thống học viện của chính bọn họ.” Văn Phác Chân cười mỉm.

“So với việc dạy học thì con thích làm việc khác hơn!” Chu Tĩnh Nhi bĩu môi, cảm thấy không thú vị khi nói về vấn đề học viện hay dạy dỗ học sinh của đám người Văn Phác Chân và Võ Gia Hiệp.

“Tĩnh Nhi, Nghiên Trúc, một lát nữa chúng ta hãy đi dạo phố mua một ít quà về cho mọi người nhé!” Võ Gia Hân đưa ra một đề nghị làm hai cô gái kia vui vẻ.

“Được đó!” Chu Tĩnh Nhi lập tức gật đầu.

“Nghiên Trúc muốn mua quà về cho bà!” Trần Nghiên Trúc nói với vẻ mặt nhu thuận.

“Meow!” Đa Bảo Tặc Miêu cũng phụ họa, cảm thấy chuyến đi lần này là cơ hội để nó chôm chĩa một ít bảo vật để bồi dưỡng nội tâm đang bi thương.

Ầm!

Bỗng nhiên, một tiếng nổ tung vang vọng khắp Bảo Trụ Vương Thành làm các tu sĩ chú ý.

“Có tu sĩ chiến đấu trong thành!” 

“Đó là người của Hắc Sát Thiên Mạc!”

“Người mặc áo choàng đen kia đang bị truy sát bởi Hắc Sát Thiên Mạc!” Các tu sĩ nhao nhao bàn tán trong khi các dao động linh lực mạnh mẽ lan tràn ra xung quanh và phá hủy nhiều kiến trúc, các tiếng thét chói tai của người phàm vang lên làm cảnh tượng khá hỗn loạn.

“Ngừng tay!” Lập tức có mấy chục tu sĩ mặc giáp bay đến, kèm theo đó là tiếng quát to lớn mang theo linh lực hòng chấn nhiếp hai người đang chiến đấu.

“Cút sang một bên!” Một người đang chiến đấu lập tức quay đầu nói với âm thanh lạnh lùng, một luồng sóng linh lực mạnh mẽ ập tới đánh bay mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Bảo Trụ Vương Triều.

“Khốn kiếp!” Các tu sĩ phụ trách bảo vệ thành trì vừa ôm ngực vừa phun máu tươi, vẻ mặt tức giận nhưng lại cảm thấy vô lực.

Bọn họ bị tu sĩ của Hắc Sát Thiên Mạc đánh bay trong lúc làm nhiệm vụ, đây là một sự nhục nhã trần trụi, không xem bọn họ hay luật lệ của Bảo Trụ Vương Triều vào trong mắt.

“Thật bá đạo!” Các tu sĩ đứng bên ngoài không khỏi há mồm, nhưng bọn họ lại cảm thấy đám tu sĩ bảo vệ thành trì quá đáng thương, lại chọc phải các sát thủ của Hắc Sác Thiên Mạc.

Dù cho ở đây là thế lực hai sao thì bọn người của Hắc Sát Thiên Mạc cũng không ngừng tay, bọn họ có đủ tư cách để khinh thường tất thảy.

Hắc Sát Thiên Mạc, tổ chức này đã mạnh mẽ vượt qua sức mạnh tổng thể của Thiên Quy Đảo!

“Đỗ Kiến Huy, buông tay chịu trói để miễn đi đau khổ của thể xác!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc trầm giọng nói ra.

“Hừ!” Đỗ Kiến Huy là người mặc áo choàng màu đen, cậu ta đang bị truy sát bởi Đà La Môn, nay còn có thêm Hắc Sát Thiên Mạc, nhưng có điều kỳ lạ là Hắc Sát Thiên Mạc lại không cử sát thủ mạnh mẽ theo lẽ thường, giống như Hắc Sát Thiên Mạc đang truy đuổi Đỗ Kiến Huy chứ không phải thực hiện một vụ ám sát cho người khác.

“Các ngươi muốn gì từ ta?” Đỗ Kiến Huy cắn răng hỏi.

“Linh hồn của ngươi!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, ánh mắt mỉa mai như thể đang cười nhạo Đỗ Kiến Huy.

“Chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà muốn lấy mạng của ta? Có bản lãnh thì đến đây!” Đỗ Kiến Huy biết rằng hôm nay không thể tránh khỏi một trận chiến gian khổ nên ánh mắt thay đổi thành băng lãnh, chuẩn bị chém giết với sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc.

Nói thật thì bọn sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc đã truy sát Đỗ Kiến Huy kể từ khi cậu ta rời khỏi đống hỗn loạn tại cửa vào Trúc Cơ Cốc, không hiểu tại sao đám sát thủ này lại truy đuổi cậu ta không bỏ, thực lực khác nhau, từ Trúc Cơ kỳ cho đến Kết Đan kỳ.

Đỗ Kiến Huy đã giết chết một ít sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc, nếu đánh không lại thì dùng thủ đoạn bỏ chạy, giờ đây, Đỗ Kiến Huy lại bị sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc tìm thấy.

“Haha, trời giúp ta, chỉ cần bắt được ngươi thì địa vị của ta trong Hắc Sát Thiên Mạc sẽ tăng mạnh, đột phá Nguyên Anh Chân Quân chỉ là trò trẻ con!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc cười lớn với vẻ mặt điên dại, hắn ta đang hưng phấn vì tìm thấy Đỗ Kiến Huy, một con mồi có giá trị đối với Hắc Sát Thiên Mạc.

Một con người đặc biệt được các nhân vật lớn trong tổ chức để ý!

“Chết đi!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc biến thành một vệt bóng đen, tay cầm cây chủy thủ đâm tới, nếu trúng phải đòn này thì Đỗ Kiến Huy sẽ bị trúng độc, khó bảo toàn mạng sống.

Với kinh nghiệm chiến đấu với bọn sát thủ này không dưới mười lần, Đỗ Kiến Huy biết bản thân phải làm gì để đối đầu với kẻ địch, cậu ta định lùi lại rồi dùng kiếm phản kích, nhưng Đỗ Kiến Huy hay sát thủ đã không có cơ hội thể hiện sức mạnh của bọn họ trước mấy chục ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm.

“Nơi này là Bảo Trụ Vương Thành, không cho phép tu sĩ chiến đấu, mời hai vị ra khỏi thành để giải quyết ân oán!”

Bên trong cửa tiệm, trong khi các tu sĩ đã rời khỏi để quan sát trận chiến, xem trò vui thì nhóm người Văn Phác Chân vẫn ở yên vị trí cũ, lúc này, Chu Tĩnh Nhi cất tiếng nói dễ nghe với vẻ mặt bình tĩnh, một ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn gỗ, nhưng cú chạm này lại tạo ra một luồng sóng gợn vô hình khuếch tán ra xung quanh.

Ầm!!

Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc đột nhiên bị đánh bay, chủy thủ vỡ nát thành mấy chục mảnh trước sự ngỡ ngàng, kinh ngạc của mọi người.

“Cường giả!” Sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

“Đáng chết!” Hắn đứng lên với dáng vẻ khó khăn, suy yếu rồi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bản thân vừa bị tấn công bởi người nào, sau đó hắn còn nhìn thấy Đỗ Kiến Huy vẫn không bị thương gì và đang dùng đôi mắt chứa sát ý nhìn thẳng vào hắn.

Sát thủ Hắc Sắt Thiên Mạc cảm thấy không ổn, nếu còn ở đây thì hắn sẽ bị giết chết, thế là hắn biến thành một vệt bóng đen, tan biến tại chỗ, dùng độn thuật của Hắc Sát Thiên Mạc để chạy trốn.

“Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ!” Đỗ Kiến Huy nhìn thấy sát thủ đã bỏ chạy, cậu ta thở dài một hơi rồi trịnh trọng nói trong khi cúi đầu về phía trước.

“Không cần cảm ơn ta, ngươi không tấn công nên ngươi vẫn bình an, chỉ như vậy mà thôi!” Tiếng nói nữ tính vang lên bên tai Đỗ Kiến Huy làm cậu ta cười khổ.

“Còn nữa, ta còn rất trẻ tuổi!” Tiếng nói tựa như gần mà lại rất xa kia tiếp tục vang lên một lần nữa.

“Hắc Sát Thiên Mạc, bọn chúng thật càn rỡ!” Văn Phác Chân bình tĩnh nói ra trong khi nhấp một ngụm trà thơm.

“Bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ!” Trần Đình Hải híp mắt rồi nói.

“Dám cả gan tấn công người trong thành, bọn chúng không hề coi trọng luật lệ của Bảo Trụ Vương Triều!” Võ Gia Hiệp nói bằng nét mặt tức giận.

“Bọn chúng sẽ trở lại!” Chu Tĩnh Nhi nói khẽ một câu rồi im lặng.

“Không cần quan tâm đến chúng, vài ngày nữa, Giáo Hoàng sẽ đến đây thăm hỏi Bảo Trụ Vương Triều, nếu bọn chúng còn dám gây rối, chắc chắn Giáo Hoàng sẽ cho bọn chúng một bài học!” Văn Phác Chân điềm tĩnh nói ra.

Ở bên trong thành trì, các tu sĩ nhìn thấy cảnh sát thủ Kết Đan Chân Nhân bị đánh bại một cách dễ dàng bởi tu sĩ thần bí, bọn họ cảm thấy rung động trong lòng và bắt đầu suy đoán.

Còn Đỗ Kiến Huy thì vội vàng hòa vào dòng người, biến mất, cậu ta không định rời khỏi thành trì vì nơi đây khá an toàn, có tu sĩ giữ gìn luật lệ, bọn người Hắc Sát Thiên Mạc sẽ không dễ dàng tấn công cậu.

“Tại sao bọn họ lại truy sát mình chứ?” Đỗ Kiến Huy dựa vào một bức tường, cơ thể mệt mỏi, giọng nói khẽ như thể một lời thì thào không có lời giải đáp.

Cuộc sống của Đỗ Kiến Huy như một chuỗi bị kịch kéo dài và gần như không có hồi kết!

Lần này, bi kịch đã đẩy lên cao trào khi Hắc Sát Thiên Mạc xuất hiện cùng với lưỡi dao độc vô tình.

Một Đà La Môn thôi đã đủ để Đỗ Kiến Huy sống không bằng chết rồi!

Bên ngoài thành trì, gần một cây cổ thụ xanh tươi, sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc đang đứng chống tay vào gốc cây, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt xoay chuyển, dường như hắn ta đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Xem ra một mình ta không thể bắt lấy Đỗ Kiến Huy, vậy thì đành phải nhờ sự trợ giúp mà thôi!”

“Ngược lại, tin tức về Đỗ Kiến Huy cũng đã truyền ra ngoài, ta không thể độc chiếm phần thưởng được nữa, nên thông báo cho bọn người kia để họ nợ ra một ân tình!”

“Còn tu sĩ của Bảo Trụ Vương Triều, dám tấn công ta, đúng là muốn chết!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc nghiến răng nói với đôi mắt đỏ ngầu.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, áp chế thương thế trong người, sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc lấy ra một tờ giấy rồi viết chữ lên đó:

“Phát hiện vị trí của Đỗ Kiến Huy, một Thiên Sát Cô Tinh, có người bảo vệ hắn, cần người giúp đỡ!”

Vừa viết xong, tờ giấy trên tay hắn liền bốc cháy, nhưng trong giây phút này, toàn bộ sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc đang hoạt động gần đó đều nhận được tin tức, ánh mắt của bọn họ lập tức trở nên khác thường.

“Thiên Sát Cô Tinh, Đỗ Kiến Huy, chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ!”

“Haha! Đúng là trời cũng giúp chúng ta!”

“Bắt giữ hắn, giết sạch người cản đường!”

“Chỉ cần giao nộp Đỗ Kiến Huy cho Điện Chủ đại nhân, chúng ta sẽ một bước lên mây!”