Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 853: Trận chiến kịch liệt




Rầm!

Thiên kiếp bao trùm bầu trời, mây đen cuồng nộ xoay chuyển, một tia chớp lóe lên giữa màn đêm đen tối, tia chớp đánh thẳng xuống cột sáng đỏ phóng ra bởi Đà La Huyết Ma Thụ, cột sáng đỏ ngầu kia chính là Đà La Huyết Ma Chú.

Răng rắc!

Cột sáng hứng trọn một tia lôi điện liền phát ra tiếng vang, ai cũng có thể nhìn thấy vết nứt lớn trên đó.

“Không thể nào!” Lê Trường Tôn vừa hét lớn vừa ôm đầu, đôi mắt vằn vện tia máu, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Tâm trạng của ông ta không còn bình tĩnh nữa, ông đang trơ mắt ra nhìn kế hoạch ông chuẩn bị hơn một ngàn năm đang bị phá hủy bởi thiên kiếp không biết chui từ nơi nào ra, ai mà không cảm thấy điên tiết lên cơ chứ?

“Tại sao lại như vậy? TẠI SAO?!!” Lê Trường Tôn hét dài, tiếng hét phẫn nộ cùng cực.

Rầm!

Thiên kiếp không hề thương tiếc, từng cột lôi điện bổ xuống từ bầu trời cao đánh cho Đà La Huyết Ma Chú vỡ tan tành.

“Ta không thể thất bại như vậy! Huyết trì lên!!!”

Lê Trường Tôn kết ấn quyết rồi nhấn mạnh xuống mặt đất, ngọn núi sụp đổ gần phân nửa liền rung động kịch liệt, ngay sau đó là tiếng nước chảy ầm ầm, dòng nước máu đỏ như máu phóng lên từ bên dưới lòng núi rồi biến thành một dòng lũ nước lớn đổ ngược xuống phía vùng thấp hơn.

Đà La Huyết Ma Thụ thúc giục rễ cây hấp thụ năng lượng từ huyết trì để bổ sung năng lượng cho nó chống đỡ trước thiên kiếp mạnh mẽ, cột sáng đỏ từ từ hồi phục lại như cũ chứng tỏ Đà La Huyết Ma Chú chưa thể bị phá hủy.

Lúc này, Thanh Vũ lơ lửng giữa bầu trời, hắn đứng ngang hàng Lê Trường Tôn, hắn cất giọng nói ra: “Vậy ngươi chính là kẻ dùng chú thuật thông qua việc buôn bán Bích Linh Tửu chứ không phải kẻ đó?”

Lê Trường Tôn nghe vậy, ông ta híp mắt: “Kẻ đó?”

Thanh Vũ nhìn xuống dưới, hắn dễ dàng thấy được có cả một hồ máu bên trong lòng núi, hồ máu này được tạo ra bởi Đà La Huyết Ma Thụ, một hồ máu năng lượng tinh thuần có thể giúp tu sĩ gia tăng cảnh giới, giảm nhiều thời gian tu luyện, hắn cũng nhìn thấy những oan niệm, oán niệm chưa tiêu tan đang bám vào từng giọt nước máu một, có đến hàng trăm triệu sinh linh đã chết chỉ vì để tạo ra huyết trì này, trong đó phần lớn sinh linh từng tu luyện.

Thanh Vũ dõng dạc nói tiếp: “Lê Trường Tôn, ta đã đánh giá thấp độ tàn ác của ngươi, ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi làm!”

Lê Trường Tôn lấy lại một chút bình tĩnh, ông ta cười lạnh: “Chúng chết vì chúng yếu đuối, đừng đổ trách nhiệm lên một mình ta, hãy trách cả những kẻ với bản tính tham lam đã cùng ta tạo ra huyết trì này, ta chỉ phụ trách điều khiển Đà La Huyết Ma Thụ tinh lọc máu trong cơ thể sinh linh được bọn chúng đưa đến đây thôi.”

“Nhưng cũng chẳng sao cả, kẻ mạnh sẽ sống, kẻ yếu sẽ chết, quy luật của thế giới này là vậy, ai cũng hiểu điều đó, hôm nay giữa ta và ngươi chỉ có một kẻ mạnh được quyền sống, chẳng liên quan gì đến tàn ác hay lương thiện!”

“Ta đang đứng ở thế bất bại, thiên kiếp sẽ không cho phép bất kỳ ai tấn công ta và chú thuật của ta lại đang hoàn thành nhờ vào huyết trì này, sau khi chú thuật thành công, nó sẽ biến toàn bộ đám tu sĩ tham lam ở đây thành huyết ma, sau đó lại nguyền rủa thông qua dòng máu của chúng và biến tất cả người mang dòng máu như chúng thành huyết ma, cả Tử Vi Châu, Hỗn Ma Châu hay thậm chí cả là Thiên Quy Đảo này sẽ biến thành địa ngục trần gian, vô số huyết ma của ta sẽ giết sạch tất cả sinh linh!”

“Đó là kết quả cuối cùng!”

Lê Trường Tôn cười lớn, tiếng cười kéo dài chưa được lâu thì bỗng nhiên im lặng vì ông ta nhìn thấy một người bất chợt xuất hiện trước mặt ông, khoảng cách chưa đầy một mét, người đó là Thanh Vũ.

“Ngươi nói thiên kiếp sẽ bảo vệ ngươi?” Thanh Vũ chậm rãi hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh, một tay cầm kiếm của hắn đang giơ lên rồi chém xuống, một đòn kiếm thuật Thần Kiếm Chân Giải rất đơn giản.

Xẹt!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Đà La Huyết Ma Thụ lập tức ngừng hấp thụ huyết trì, một số rễ cây biến thành ngọn thương nhọn đâm về phía Thanh Vũ, một số rễ cây khác thì biến thành tấm khiên chắn bảo vệ Lê Trường Tôn, nhưng dù vậy Lê Trường Tôn cũng bị chém đứt một cánh tay, còn Thanh Vũ thì lui lại ra xa cách Đà La Huyết Ma Thụ cả trăm mét.

Rầm!

Thiên kiếp bổ xuống đánh thẳng vào cột sáng màu đỏ khiến nó vỡ ra, Đà La Huyết Ma Thụ vội vàng dùng rễ cây hấp thụ năng lượng từ huyết trì để hồi phục, không thể tấn công Thanh Vũ, nó chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, thời gian càng kéo dài thì sớm muộn gì Thanh Vũ cũng giết chết Lê Trường Tôn.

“AA!!” Lê Trường Tôn ôm lấy phần cánh tay nơi bị chém đứt lìa, máu tươi phun ra như suối, vẻ mặt của ông ngày càng biến dạng, đôi mắt chuyển hẳn sang màu đỏ máu.

“Tại sao lại như vậy? Ngươi không bị thiên kiếp tấn công?”

“Làm sao chuyện này lại xảy ra?”

“Ngươi là kẻ kêu gọi thiên kiếp tấn công ta à?”

“Không thể nào, không thể nào, một con người phàm tục làm sao có thể điều khiển thiên kiếp?”

“Tại sao!!”

Lê Trường Tôn đang cảm nhận rõ cảm giác của cái chết đang đến gần, cảm giác này khiến ông phát điên, tròng mắt chuyển loạn mấy chục vòng, dù cho hoàn thành Đà La Huyết Ma Chú thì sao chứ? Ông không còn mạng sống để hưởng thụ thành quả ngon ngọt sau đó nữa, tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nếu như ông chết đi.

“Mục đích của ngươi là tàn sát toàn bộ sinh linh trên Thiên Quy Đảo?” Tiếng nói của Thanh Vũ lại vang lên bên tai Lê Trường Tôn.

Lê Trường Tôn rít gào: “Đừng báng bổ ta, giết sạch sinh linh trên Thiên Quy Đảo? Hahahahaha!”

“Thật là ấu trĩ, thật là ngu xuẩn, đại kế hơn một ngàn năm của ta chỉ để giết bọn chúng à? Ngươi đánh giá ta quá thấp đấy, mục đích của ta cao cả và vĩ đại hơn thế nhiều!”

“Một mục đích khác lớn hơn?” Thanh Vũ nhíu mày.

Lê Trường Tôn lên tiếng nói một cách điên dại: “Ngươi đã ép ta vào bước đường cùng, ta sẽ nghiền nát ngươi bất chấp bất kỳ hậu quả gì, ta sẽ giết chết ngươi, ta sẽ hút máu ngươi, ta sẽ ăn thịt ngươi, sau đó ta sẽ cho quân đoàn huyết ma ăn thịt toàn bộ người của Quang Minh Giáo Đình!”

“Đón nhận cái chết của mình đi, Giáo Hoàng!”

Lê Trường Tôn vừa nói xong liền hành động, linh hồn của ông ta bay ngược ra khỏi cơ thể rồi dung hợp vào Đà La Huyết Ma Thụ, ông ta quyết định bỏ lại cơ thể của chính mình để trở thành một ma vật hung tợn.

Lê Trường Tôn nuôi dưỡng Đà La Huyết Ma Thụ từ khi còn nhỏ, việc chiếm lấy quyền điều khiển nó chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.

Đà La Huyết Ma Thụ càng nguy hiểm hơn trở thành một với Lê Trường Tôn, rễ cây dũng động, cành cây bắt đầu di chuyển như một bầy rắn độc, những đóa hoa màu đỏ càng diễm lệ, ông ta cuống cuồng hút lấy năng lượng huyết trì để gia tăng sức mạnh, thân cây ngày càng thô và ngày càng cất cao lên, chưa gì đã cao đến hơn 200 mét, một con quái vật cây khổng lồ, giờ thì thiên kiếp cũng chẳng thể làm gì được nó nữa.

“Hahahaha!” Một cái miệng rộng mở ra giữa thân cây phát ra giọng cười của Lê Trường Tôn.

“Cảm giác của sức mạnh, cảm giác của sự sống, cảm giác này quá tuyệt diệu!”

Tiếp sau đó, một đôi mắt mở ra ở trên cái miệng lớn, đôi mắt di chuyển rồi nhìn vào Thanh Vũ, giữa màn đêm u ám, giữa thiên kiếp vang rầm trời, màn đêm bị xé toạc bởi lôi điện, Lê Trường Tôn cười man rợ:

“Giáo Hoàng, trận chiến giữa chúng ta nên tiếp tục, liệu rằng ngươi sẽ giết chết ta trước khi chú thuật hoàn thành hay ngươi sẽ bị ta giết chết rồi biến thành một món ăn bổ dưỡng cho ta?”

Thanh Vũ mỉm cười nói: “Không, ta đang nghĩ rằng liệu ngươi có đủ khả năng để giúp ta vận động cơ thể làm nóng người không?”

“Ngông cuồng!” Lê Trường Tôn rống lớn, rễ cây chiếm trọn mặt đất, cành cây bao phủ bầu trời, hàng trăm đóa hoa màu đỏ rơi xuống như một cơn mưa đỏ mỹ lệ, nhưng đừng bao giờ đắm chìm trong vẻ đẹp đó, tất cả chúng đều là vũ khí giết người của Lê Trường Tôn.

“Đà La Kiếm Thuật, Ma Thụ Cuồng Vũ!”

Xẹt! Xẹt!

Rễ cây, cành cây, đóa hoa, tất cả biến thành lưỡi kiếm sắc bén chém thẳng tới Thanh Vũ, giống như một cơn bão táp điên dại vậy, Thanh Vũ chỉ là một chiếc lá giữa cơn bão khổng lồ đó.

“Rất tốt!” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, đôi cánh hoàng kim đập mạnh đưa hắn bay thẳng đến Đà La Huyết Ma Thụ, hắn giống như một vệt sáng hoàng kim đang xuyên qua cơn bão tố màu đỏ, một cảnh quan tuyệt đẹp.

Rầm! Rầm!

Trận chiến giữa Thanh Vũ và Lê Trường Tôn bắt đầu, một trận chiến cực kỳ kịch liệt, hàng loạt kiếm khí phóng ra bốn phương tám hướng, âm thanh nổ lớn vang lên dồn dập không ngừng nghỉ, gần như cả Đà La Môn bị chôn vùi, bị phá hủy bởi trận chiến động trời này.

Nhân lúc chú thuật bị tấn công bởi thiên kiếp, các tu sĩ Đà La Môn và tu sĩ khác đã chạy ra ngoài thật xa, tránh khỏi chiến trường kinh hoàng đang diễn ra.

“Thật khủng khiếp!”

“Chúng ta không thể ở lại đây, nếu như Lê Trường Tôn chiến thắng thì chúng ta sẽ chết chắc!” Một tu sĩ nói xong thì vội vàng quay người bay đi mất.

“Đi mau, đi mau!” Những người khác nghe vậy thì cũng gật đầu, mọi người không muốn ở lại nơi nguy hiểm này, chạy càng xa Đà La Môn thì tỷ lệ sống sót càng lớn, ngay cả tu sĩ của Tứ Đại Ma Vương Thành cũng vậy.

Nhưng có một nhóm người vẫn chưa rời đi, họ là tu sĩ Đà La Môn, họ vẫn tập trung đông đủ tại đây, Kim Văn Tuấn ngưng trọng nói: “Chúng ta là tu sĩ của Đà La Môn, chúng ta sẽ là người chứng kiến kết quả của trận chiến này!”

“Hãy cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc quyết định đó!” Mọi người âm thầm gật đầu, ánh mắt kiên cường.

Bên trong Thanh Long Chiến Hạm, một màn hình lớn đang chiếu trực tiếp trận chiến tại Đà La Môn, trên thực tế, một số tông môn khác cũng dùng Thấu Thiên Kính để quan sát trận chiến từ xa nhưng tất cả Thấu Thiên Kính đã bị phá hủy bởi sự ảnh hưởng từ cuộc chiến khốc liệt, chỉ có thiết bị ghi hình từ khoảng cách xa của Khoa Học Thánh Viện còn hoạt động được.

“Chúng ta có nên giúp đỡ ngài ấy không?” Một nhân viên lên tiếng hỏi.

“Không cần!” Một người đàn ông trung niên có gương mặt trầm ổn lắc đầu nói, ông ta là thuyền trưởng của Thanh Long Chiến Hạm, một người đến từ Hành Tinh Gaia, từng làm thuyền trưởng của một tàu sân bay lớn hoạt động tại vùng biển ngoài Tây Châu, tên của ông là Harold.

“Pháo quỹ đạo điện từ của chúng ta rất mạnh, có khả năng lớn tiêu diệt con quái vật cây kia nhưng điều đó cũng có thể khiến ngài Giáo Hoàng gặp nguy hiểm.”

“Chúng ta sẽ đặt niềm tin vào ngài Giáo Hoàng!”

“Vâng thưa thuyền trưởng!” Toàn bộ nhân viên liền đồng thanh đáp.

Mặc Hàn và một số người khác đến từ nhiều thế lực khắp nơi để tham gia vào chỉ huy chiến dịch của liên quân Chính phủ thế giới và Quang Minh Giáo Đình cũng đang chăm chú vào trận chiến trên màn hình lớn, họ không khỏi trầm trồ trước sức mạnh của Giáo Hoàng và Lê Trường Tôn.

Mặc Hàn thu hồi tầm mắt khỏi Harold, ông ta nghĩ thầm: “Harold là một người chỉ huy tài giỏi, chẳng trách khi ông ta được Viện Trưởng Mira đề cử vào vị trí thuyền trưởng của Thanh Long Chiến Hạm, một tác phẩm khoa học kỹ thuật tuyệt vời.”

Mặc Hàn nhìn sang màn hình lớn, ông ta mỉm cười: “Mục tiêu đầu tiên của chiến dịch, lật đổ ngọn núi Đà La Môn sắp hoàn thành, chỉ cần đánh đổ Đà La Môn thì tất cả thế lực dưới quyền hay những thế lực khác sẽ phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời lá thư của Giáo Đình.”

Tổng bộ Đà La Môn, trận chiến vẫn tiếp diễn trong vòng năm phút đồng hồ, Lê Trường Tôn tấn công Thanh Vũ bằng kiếm thuật tinh thông, mỗi một đòn tấn công đều rất hiểm hóc, ông ta là một người sống lâu năm có thừa kinh nghiệm chiến đấu, ông ta đang cố dồn Thanh Vũ vào chỗ chết.

Thanh Vũ với đôi cánh hoàng kim bắt mắt xuyên qua khe hở của cành cây, hắn chém nát mấy cái rễ cây lớn đang chặn đường rồi tiếp cận bản thể Đà La Huyết Ma Thụ, một đường kiếm tuyệt mỹ chém thẳng cắt vào thân cây.

Xẹt!

Thân cây bị cắt gọn gàng nhưng Thanh Vũ lập tức bị tấn công bởi nhiều hướng, đợt tấn công rất ác liệt khiến hắn phải vừa phòng thủ vừa lùi lại thoát khỏi vòng vây, còn vết thương trên thân cây thì đang khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, một sức hồi phục khủng khiếp từ Đà La Huyết Ma Thụ, rất khó để giết chết nó hoàn toàn.

Thanh Vũ bay lượn xung quanh Đà La Huyết Ma Thụ như một nghệ nhân múa điêu luyện, hắn né tránh đóa hoa màu đỏ sắc lẻm, hắn chém nát những thứ đang cản đường để tấn công vào thân cây một lần nữa, đòn tấn công ngày càng chính xác và tần số tấn công càng lúc càng lớn, ngay cả Đà La Huyết Ma Thụ cũng chịu áp lực nặng nề.

Ầm! Ầm!

“AA!”

Vài pháp thuật hệ hỏa phóng ra từ Pháp Thần Thánh Môn xóa sổ một đống rễ cây và cành cây rồi để lại một vết thương cháy đen trên người Lê Trường Tôn khiến ông ta rít gào trong đau đớn, các bộ phận của Đà La Huyết Ma Thụ càng chuyển động nhanh hơn, cứ bị chém đứt rồi lại mọc ra nhanh.

Lê Trường Tôn nghiến răng nói lớn: “Ngươi rất mạnh đấy Giáo Hoàng, nhưng ngươi còn có thể tiếp tục bao lâu nữa? Mười phút nữa thôi thì thiên kiếp sẽ biến mất, ta sẽ hoàn thành chú thuật, đó là giờ chết của ngươi!”

Ông ta rất khâm phục và ngạc nhiên trước thực lực mạnh mẽ của Thanh Vũ, đó là một tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn hoàn toàn khác so với những tu sĩ khác mà ông từng gặp gỡ, khả năng chiến đấu của Thanh Vũ đang ngày càng hoàn thiện và phát triển vượt bậc, đây là một thiên tài thực sự!

Bỗng nhiên Thanh Vũ ngừng lại không tiếp tục tấn công nữa, hắn lạnh nhạt nói ra: “Khởi động vậy là đủ rồi, giờ thì ta sẽ cho ngươi nhìn thấy sức mạnh chân chính của ta.”

“Sức mạnh chân chính của ngươi?” Lê Trường Tôn lạnh lùng quan sát Thanh Vũ, ông ta không cho rằng Thanh Vũ lừa gạt mình, cho nên ông ta càng quan tâm hành động kế tiếp của Thanh Vũ hơn nhiều.

Thánh Dực đập nhẹ vài cái, Thanh Vũ đứng giữa không trung, năm vầng Mặt Trời tỏa sáng đang treo cao ở sau đầu của hắn, đột nhiên áp lực tỏa ra từ Thanh Vũ tăng mạnh, một dòng nước trong lành bỗng dưng xuất hiện rất đột ngột, dòng nước nhanh chóng biến thành biển cả, một vùng biển bao phủ cả Đà La Môn, một người khổng lồ ngưng tụ từ nước trỗi dậy, chiều cao một ngàn mét, cao hơn cả Đà La Huyết Ma Thụ vốn dĩ đã rất khổng lồ, ngoài ra, người khổng lồ này còn rất đặc biệt nhờ vào một cảm giác uy nghiêm khó tả, tựa như một vị thần đang đứng giữa thế gian vậy.

Phiên bản nâng cấp của Chiến Thánh Pháp Tướng nhờ vào sự kết hợp với Thủy Tinh Thần Thạch và Thần Cách Sợ Hãi tạo ra một Chiến Thần với tên gọi Vị Thần Của Nỗi Sợ Hãi!

“Đây là Vị Thần Của Nỗi Sợ Hãi!” Thanh Vũ chầm chậm nói ra trước vẻ mặt ngạc nhiên đậm đặc của Lê Trường Tôn.

Chiến Thần: Vị Thần Nỗi Sợ Hãi!

Thần Cách Sợ Hãi giúp Thanh Vũ tăng thêm 2 lần khả năng chiến đấu, 2 lần năng lượng dự trữ.

Quyền năng Vị Thần Nỗi Sợ Hãi giúp Thanh Vũ tăng gấp 5 lần khả năng chiến đấu.

1. 000 pháp tắc hệ thủy trong Thủy Tinh Thần Thạch giúp Thanh Vũ tăng thêm 4 lần khả năng chiến đấu nhưng hắn chưa tìm hiểu hết 1.000 pháp tắc đó nên chỉ tăng lên cùng lắm 2 lần mà thôi.

Còn có kỹ năng cơ bản của Thánh Kỵ Sĩ, Nhiệt Huyết gia tăng 5 lần lực chiến và Chiến Ý gia tăng ý thức chiến đấu.

Thêm cả lực chiến cộng thêm từ Quang Minh Thánh Dực, Thanh Vũ đang dùng gấp 2 lần lực chiến từ đó.

Một tuần qua, Thanh Vũ đã tu luyện lại từ đầu từ cảnh giới Nhất Dương cho đến Ngũ Dương, hắn đột phá đến cực hạn là Thiên Địa Nhị Dương, Thiên Địa Tam Dương, Thiên Địa Tứ Dương, giờ đây hắn đang ở cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ, lực chiến cơ bản bằng Lục Dương trung kỳ.

Biển rộng nhấn chìm Đà La Môn, nước biển dâng cao lên, Vị Thần Nỗi Sợ Hãi trông như một cột chống trời bất khả chiến bại, Thần Cách giúp tạo ra sức mạnh vô hình gọi là thần tính tràn ngập trong không gian xung quanh.

“Sức mạnh gì thế này?” Lê Trường Tôn hãi nhiên biến sắc, thân thể Đà La Huyết Ma Thụ mang đến cho ông rất nhiều sức mạnh tuyệt vời nay lại đang run rẩy liên hồi vì hoảng sợ, cảm giác hoảng sợ kia ăn mòn đến tận nơi sâu xa trong tâm trí của ông.

Đặc hiệu, cái nhìn của Thanh Vũ phóng đại nỗi sợ hãi của Lê Trường Tôn khiến ông ta mất đi ý chí, giảm khả năng chiến đấu đi 25%, chỉ những người có tâm trí mạnh mẽ mới có thể kháng lại đặc hiệu này.

“Không được, ta phải mạnh hơn nữa!” Lê Trường Tôn hoảng sợ vì nhìn thấy mực nước đang dâng lên cao, ông cứ như một người đang ở đảo hoang nhìn thấy biển rộng chuẩn bị nhấn chìm ông vào làn nước chết chóc.

Rễ cây cắm sâu vào giữa lòng núi để hút lấy năng lượng huyết trì, trong giờ phút này Lê Trường Tôn đã không còn đủ lý trí để giữ bình tĩnh nữa, trải qua một ngày chiến đấu ác liệt, ông đã suy kiệt vì hao tổn thể lực, linh lực và cả tinh thần vì để dùng chú thuật lớn, lại còn từ bỏ cơ thể dung hợp vào Đà La Huyết Ma Thụ, ông chỉ muốn giết chết kẻ địch ngay trước mắt.

Năng lượng tinh thuần chảy vào trong cơ thể giúp Lê Trường Tôn cảm thấy an toàn hơn, ông ta đề cao giọng nói: “Dù ngươi có thủ đoạn gì thì cũng không thể đánh bại ta, một khi chú thuật này hoàn thành…”

“Hoàn thành?” Thanh Vũ cười hỏi.

“Ngươi đang hấp thụ linh lực của ta đấy, ngươi không biết rằng việc đó rất nguy hiểm sao?”

“Linh lực của ngươi?” Lê Trường Tôn giật mình nhìn lại, mực nước biển dâng tràn rồi hòa lẫn vào nước huyết trì, ông đang hấp thụ năng lượng huyết trì và cả năng lượng linh lực của Thanh Vũ, đó là nguyên nhân khiến sức mạnh của ông tăng lên nhanh chóng.

“Haha, như vậy càng tốt, Đà La Huyết Ma Thụ có thể luyện hóa tất cả, bao gồm linh lực của ngươi để biến chúng trở thành sức mạnh của ta!” Lê Trường Tôn cười hưng phấn.

Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra: “Có thật như thế không?”

“Linh lực của ta mang đặc tính phong ấn rất mạnh, ngươi nên kiểm tra lại thì hơn.”

Lê Trường Tôn nghe Thanh Vũ nói xong, ông ta nhận ra rằng việc điều khiển các bộ phận của cơ thể này càng lúc càng khó khăn, cứ như chúng bị đông cứng lại vậy, vì hấp thụ quá nhiều, quá trình đông cứng diễn ra nhanh chóng, lúc nhận ra thì nó đã bao phủ nửa người của ông rồi.

“Cái gì thế này?” Lê Trường Tôn trừng mắt bất an, trong trạng thái tồi tệ vậy ông không có khả năng phòng vệ trước Thanh Vũ, một người hết sức mạnh mẽ.

“Kết thúc ở đây được rồi!” Thanh Vũ thản nhiên nói trong khi giơ tay lên cao và vung vào không gian phía trước, Vị Thần Của Nỗi Sợ Hãi cũng giơ tay lên tạo ra một thanh kiếm nước khổng lồ rồi vung xuống, mục tiêu là Đà La Huyết Ma Thụ to lớn, một bao cát gương mẫu.

“A! Ta sẽ chết mất!” Lê Trường Tôn điên cuồng suy nghĩ trong khi đôi mắt cứ nhìn thẳng vào thanh kiếm nước to lớn, nó đang chém xuống và sẽ kết liễu cuộc đời của ông, ông không muốn tất cả kết thúc chóng vánh như thế, ông còn rất nhiều việc phải làm, kế hoạch ngàn năm sắp sửa thành công, ông không muốn buông bỏ.

“Cứu ta!” Lê Trường Tôn hét thảm, tiếng hét vang rất lớn.

Vào giây phút nguy hiểm, một bóng người lướt đến từ đằng sau rồi chặn đứng thanh kiếm nước khổng lồ bằng một thanh kiếm trên tay, hắn mặc một bộ đồ màu đen, cả người ẩn trong khí thể màu đen mờ ảo, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, dù cho lúc ngăn cản thanh kiếm nước lớn cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì.

“Lê Y Dạ?” Lê Trường Tôn lẩm bẩm một cái tên.

“Lê Trường Tôn, ngươi rất thông minh đấy, chỉ dựa vào một lời nói vu vơ của tên kia mà ngươi cũng có thể đoán ra ta đang ở đây.” Lê Y Dạ nhàn nhạt nói trong khi nhìn vào Lê Trường Tôn, đôi mắt sắc bén như thanh kiếm khỏi vỏ khiến Lê Trường Tôn không dám nhìn thẳng.

“Tại sao ngươi lại ở đây, tại sao ngươi không thông báo cho ta biết?” Lê Trường Tôn lắp bắp như một người đang làm sai bị phát hiện bởi một người khác.

“Nếu như ta thông báo trước thì sao ta có thể biết được rằng ngươi đã phản bội Ma Ha Cổ Tông?”

“Ngươi không những thông minh mà còn rất gan dạ và nhẫn nại, hơn một ngàn năm qua, ngươi âm thầm tạo ra một kế hoạch vượt trội định thu hoạch hết thành quả vào một thân rồi bỏ trốn phải không?”

“Không phải như vậy, không phải như vậy, ta không có làm việc đó, ta không phản bội Ma Ha Cổ Tông!” Lê Trường Tôn run rẩy nói.

“Ta định hoàn thành kế hoạch này rồi báo về cho Tông Chủ, ngươi phải tin tưởng ta, ta không bao giờ dám phản bội Tông Chủ đại nhân!!”

“Chuyện của chúng ta cứ để sau, ta còn có việc với người này.” Lê Y Dạ vung một kiếm tạo ra kiếm khí chém đứt cột sáng màu đỏ là Đà La Huyết Ma Chú, hắn trực tiếp bỏ qua Lê Trường Tôn rồi hắn xoay người đặt tầm mắt vào Thanh Vũ.

“Lê Trường Tôn là một tu sĩ của Ma Ha Cổ Tông, thành quả của hắn thuộc về Ma Ha Cổ Tông, nếu như ngươi còn muốn giết chết hắn nữa thì ngươi sẽ là kẻ địch của Ma Ha Cổ Tông!” Giọng nói của Lê Y Dạ rất bình tĩnh, không cảm xúc, hắn đang trần thuật một sự thật chứ không phải là lời cảnh báo.

Thanh Vũ trầm ngâm trong giây lát rồi trả lời: “Lê Y Dạ, người của Ma Ha Cổ Tông, nếu ngươi muốn cứu lấy Lê Trường Tôn thì phải chiến thắng ta trước!”

Lê Y Dạ thản nhiên nói ra: “Vậy à? Lựa chọn của ngươi khác xa dự đoán của ta, nhưng dù ngươi chọn thế nào thì cũng không thể thay đổi được gì, cho nên ta quyết định chiến một trận với ngươi!”

“Ngươi rất mạnh!” Thanh Vũ ngưng trọng nói.

“Ngươi cũng thế, ngươi đã phát hiện ra sự tồn tại của ta từ lúc ngươi đặt chân lên Đà La Môn này.” Lê Y Dạ lẳng lặng nói ra.