Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 59




Edit: Sun520

“Gi¬Gi, em đến rồi.” Tống Tuyển Hi ngẩng đầu lên nhìn cô, gấp lại thực đơn thức ăn trả cho người phục vụ, sau đó nói với cô bằng tiếng Trung: “Tôi giúp em chọn xong thức ăn, hi vọng em sẽ thích.”

Đây chính là Tống Tuyển Hi, mạnh mẽ nhận biết hết tất cả tình tiết nhỏ. Lúc trước có người nhận xét về Tống Tuyển Hi, là nhà kinh doanh nho nhã nhưng đầy khí phách, cô có thể thêm một điều hay không, đó là tiểu nhân.

Lục Già nhìn Tống Tuyển Hi chọn thức ăn cho cô, cô ngẩng đầu lên, sau đó cô yêu cầu người phục vụ, thay đổi món chính và đồ ngọt.

Tống Tuyển Hi đành phải cười một tiếng: “Tôi nghĩ rằng em sẽ thích món tôi chọn cho em.”

“Xin lỗi, tôi không thích.”

Tống Tuyển Hi thở ra: “Ok, chỉ cần em thích, tôi không có ý kiến.”

Lục Già cười không nổi, nhìn Tống Tuyển Hi, đi thẳng vào vấn đề: “Cho nên trong khoảng thời gian này hành động việc làm của Tổng giám đốc Tống đối với Ốc Á, có phải tôi còn cảm ơn anh hay không?”

Tống Tuyển Hi dựa vào thành ghế sa lon mềm mại, dáng vẻ tự tin nhất: “Lục Già, em chỉ là một kế toán của Ốc Á, Ốc Á sẽ như thế nào, chuyện này có liên quan gì tới em.”

“Thật xin lỗi, chủ nhân của Ốc Á chính là đàn ông của tôi.”

Tống Tuyển Hi thẳng thắn, nói đùa: “Suy nghĩ lại một chút, đổi lại người đàn ông khác thôi.”

Lục Già cúi đầu, cười nhạo hai lần.

Tống Tuyển Hi nghiêm túc, giọng nói trầm trầm: “Lục Già, lần trước tôi muốn hợp tác với Ốc Á là thật lòng, là Ốc Á từ chối Tư Tâm Đặc trước, thương trường như chiến trường, tiền tài như đao kiếm, tôi không có cách nào trở thành bạn hợp tác với Ốc Á, cho nên chỉ có thể làm đối thủ cạnh tranh, nếu như lần này tôi không chèn ép Ốc Á, chẳng lẽ muốn chờ Ốc Á biến thành cá mập lớn ăn hết Tư Tâm Đặc sao? Đạo lý này, em nên hiểu.”

“Đối thủ cạnh tranh?” Lục Già xem thường: “Có điều phương thức cạnh tranh của tổng giám đốc Tống khiến người ta có chút khinh thường, truyền bá tin nhảm không tốt, bỏ tiền đào người coi như xong, lại còn sao chép “Thập quang” thì tính là gì?”

“Sao chép?” Tống Tuyển Hi lắc đầu phủ nhận: “Lục Già, có thể em hiểu về chuyện này quá ít, cái này chúng ta không gọi là sao chép, mà gọi là cạnh tranh công bằng. Hạng mục giống nhau, Ốc Á có thể làm, tại sao công ty nhỏ như Long Dược không làm được như vậy chứ, chỉ cần có nhân lực và tiền bạc đầu tư vào mà thôi.”

Theo thứ tự, thức ăn được bưng lên.

Lục Già không đói bụng: “Còn chủ đề thì sao, Long Dược và Ốc Á lựa chọn chủ đề giống nhau, tổng giám đốc Tống cũng cảm thấy là cạnh tranh công bằng sao?”

“Gi¬Gi, chúng ta ăn trước đi, tạm thời đừng nói những chuyện không vui.” Tống Tuyển Hi cầm dao nĩa lên, ưu nhã cắt miếng thịt bò bít tết ra nhiều phần nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó nói với cô: “Vị không tệ.”

Lục Già không có ý muốn ăn. Tống Tuyển Hi hi vọng cô nghĩ đến anh, anh cũng buông dao và nĩa xuống, nói tiếp: “Tôi thừa nhận là tôi có ý lựa chọn chủ đề giống với “Thập quang”, Từ Gia Tu có thể làm vì em, tôi cũng có thể làm được như vậy.”

Lục Già nhẹ nhàng nâng con mắt, cho nên cô phải cảm ơn sao?

Nhất thời không khí giữa hai người ngưng tụ, sau đó Tống Tuyển Hi lấy cái khăn tay được xếp thành một khối từ trong túi tiền ra, mở ra trước mặt cô, ở giữa khăn tay là ba hạt giống màu đen.

Tống Tuyển Hi nhìn cô nói: “GiGi, đây là thứ mà tôi tìm được trên bệ cửa sổ trong nhà trọ của em, trong đó có một hạt đã nẩy mầm, lần trước chúng ta ở Malaysia, em nói khí hậu bất đồng coi như mang về cũng chỉ là phí công, sau đó tôi đề nghị em thử một chút, tại sao không cho bọn chúng một cơ hội...... Em lựa chọn trở về Đông Châu, mang theo tất cả mọi thứ trong nhà trọ, chỉ có ba hạt giống vẫn còn trên bệ cửa sổ. Sau khi em rời đi, tôi có đi qua khu nhà trọ đó, thì tôi nhìn thấy chúng nó, trong đó có một hạt đã nẩy mầm, trong lòng tôi thật sự rất vui vẻ.”

Tống Tuyển Hi dừng lại một chút: “Chỉ cần em cho chúng cơ hội, coi như khí hậu bất đồng, chúng cũng có cơ hội nảy mầm không phải sao?”

Lục Già không nói một lời mà nhìn ba hạt hạt giống trước mắt: Lần đó tôi đến xưởng gia công của Tư Tâm Đặc để kiểm tra, trên đường ăn cơm trở lại thì thấy một loại hoa xinh đẹp. Cô và các nữ đồng nghiệp cũng vui vẻ đi mua hoa, người bán hoa thấy cô ưa thích như vậy, thì hỏi cô có muốn mang hạt giống trở về nước trồng hay không, cô nói khí hậu bất đồng rất khó sinh trưởng. Sau đó lên máy bay, Tống Tuyển Hi đưa một túi hạt giống xem như là quà anh tặng cho cô.

Cầm hạt giống về nhà, cô không muốn tốn hao tinh thần và thể lực để trồng cây sẽ không nảy mầm, cho nên cô đã tùy ý nhét bọn chúng trên bệ cửa sổ. Sau đó, cô dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong nhà trọ trở về Đông Châu, không có mang chúng về cùng, mặc cho chúng tự sinh tự diệt.

Tống Tuyển Hi nói trong đó một hạt đã nẩy mầm, nẩy mầm thì thế nào. Lục Già nói: “Tổng giám đốc Tống, coi như chúng may mắn nẩy mầm, nhưng sau đó cũng sẽ chết thôi. Nơi này cây hoa không nở được, việc này, tổng giám đốc Tống chắc cũng hiểu.”

Ánh mắt Tống Tuyển Hi nhìn sang, cười bày tỏ thái độ: “GiGi, tôi không cần hiểu.”

“Cũng đúng.” Lục Già thỏa hiệp, thừa nhận nói: “Anh có tiền vốn.”

“GiGi, em đừng nhìn tôi như vậy.” Tống Tuyển Hi nháy mắt mấy cái, cũng có lúc uất ức: “Tôi là người có tiền, tôi thừa nhận tự mình dùng cách ngây thơ buồn cười nhất để tranh hơn thua. Em từ chối tôi, Từ Gia Tu cũng từ chối tôi, hai người hòa hợp khiến người ta hâm mộ, nhưng tôi không có cách nào khen ngợi tình cảm của hai người được. GiGi, khoảng thời gian này tôi nhiều lần hẹn em, không phải uy hiếp cũng không phải khiêu khích, tôi chỉ là muốn cho mình một cơ hội cạnh tranh công bằng mà thôi.”

Người phục vụ mở ra một chai rượu đỏ, Tống Tuyển Hi rót rượu đỏ tinh khiết vào ly cao cổ của mình và Lục Già, nói tiếp: “Làm ăn cạnh tranh không công bằng làm cho em nổi nóng như vậy, tình cảm tôi đối với em không phải như vậy. Tôi không phải người thua không chung, chẳng qua là cảm thấy không công bằng mà thôi, không có một cơ hội nhỏ nhoi nào lại bị đá ra khỏi cuộc. Tôi X con mẹ nó* em, cho nên tôi muốn lấy cách này yêu cầu em, tôi sẽ không miễn cưỡng em phải đi cùng tôi ngay lập tức, chỉ cần có một cơ hội cạnh tranh công bằng, chỉ cần em và Từ Gia Tu chia tay, tôi sẽ bỏ qua cho Ốc Á.”

Thật buồn cười, Lục Già hỏi: “Đây coi như là giao dịch sao?”

“Không phải.” Tống Tuyển Hi cười cười, thoải mái nói: “Đây là thỉnh cầu thật lòng của một người đàn ông với người phụ nữ mình thích.”

Lục Già không nói gì, Tống Tuyển Hi muốn cô, nghĩ đến anh, giọng nói của anh chân thành tha thiết: “Lục Già, em hãy suy nghĩ một chút.”

“Không cần suy nghĩ.” Lục Già mở miệng: “Tôi sẽ trả lời anh ngay lập tức, chẳng qua trước khi tôi trả lời cho anh, anh cũng nên trả lời tôi một vấn đề.”

“Được.” Tống Tuyển Hi gật đầu: “Em hỏi đi.”

Lục Già hỏi: “Lúc trước anh rất yêu thích “Thập quang”, cho nên anh và khoa học kỹ thuật Long Dược đã làm một cái Software giống như “Thập quang” phải không?”

Tống Tuyển Hi dựa nửa người vào ghế sa lon mềm mại, ở giữa trần nhà là đầu gió không khí của máy điều hòa, hơi lạnh bay ra nhè nhẹ, ánh mắt của người đàn ông bắt đầu thay đổi liên tục, sau một lát, thừa nhận: “Không sai, tôi thật sự rất yêu thích “Thập quang”.”

“Được rồi.” Lục Già hài lòng, bưng ly rượu đỏ lên cụng với ly rượu của Tống Tuyển Hi một cái: “Tống Tuyển Hi, tôi rất muốn hắt ly rượu này lên trên mặt của anh, nhưng Từ Gia Tu nói cho tôi biết, ngàn vạn lần không thể quang minh chính đại tức giận trước mặt kẻ ti tiện bỉ ổi. Đáp án của tôi là cái gì, anh nên hiểu, hẹn gặp lại.” Có thể nói, hẹn gặp ở tòa án. Cô đã ghi âm lại toàn bộ quá trình đối thoại của cô và Tống Tuyển Hi tối nay, Thuộc Dật Phong nói trường hợp này chỉ có người trong cuộc thừa nhận mới có thể thắng kiện được.

Tóm lại ——

“Tổng giám đốc Tống, cám ơn anh đã chiêu đãi.”

Tống Tuyển Hi nhấp nhấp hai cánh môi, sau đó hớp một ngụm rượu đỏ: “Không cần khách khí.”

Lục Già dùng khăn ăn lau chùi tay một chút, đứng lên, xoay người rời đi bàn ăn, giẫm giày cao gót từng bước từng bước soi rõ bóng người trên mặt đá cẩm thạch, cái bóng ngược thân thể thẳng đứng của cô. Đi ngang qua một cái bàn ở giữa, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua một chút, lần trước cô và Từ Gia Tu đã ăn cơm ở nhà hàng này, giống như là ngồi ở cái bàn này dùng bữa ăn.

......

Trở lại nhà trọ Thanh Niên, Lục Già một mình đi lên sân thượng của nhà trọ Thanh Niên, ngồi ở bậc thang lặng lẽ nhìn cảnh đêm của thành phố mới, ngồi xem nhà nhà đốt đèn, bên cạnh lại thiếu mất một người, lại càng nhớ nhung hơn rồi.

Cô rất nhớ anh, anh biết sao?

Đột nhiên, vang lên một tiếng “Két”, sau lưng cửa nhỏ mở ra.

Là gió, hay là người khác?

Lục Già biết không thể nào sẽ là Từ Gia Tu, trong nháy mắt cô quay đầu lại, còn là ôm ấp khao khát nho nhỏ chờ mong, là những suy nghĩ ấm áp trong lòng và sức lực bắt đầu nảy sinh chờ mong trong lòng mấy ngày nay.

Khi yếu đuối, biết rõ là không thể nào, nhưng cô vẫn sẽ ảo tưởng, dáng vẻ mạnh mẽ của Từ Gia Tu lại không nhanh không chậm đi về phía cô......

Lục Già sững sờ nhìn về phía người đi tới, mở miệng mỉm cười một tiếng: “Chào.”

“Chào ư!.” Diệp Ngang Dương nhảy xuống, vẻ mặt hài hước: “Tôi biết ngay là cô ở đây mà.”

Lục Già tiếp nhận Diệp Ngang Dương đùa giỡn, Diệp Ngang Dương ngồi xuống bên cạnh cô, chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động ra, “Rắc rắc” xuất hiện một tấm ảnh chụp chung của cô và anh: “Tôi muốn kích thích Từ bại hoại một chút.”

Lục Già trả lời một tiếng: “A.”

Diệp Ngang Dương “Ai nha” một tiếng, đẩy cánh tay của cô một cái: “Đừng coi là thật, so với Tống Tuyển Hi, tôi đây chỉ là một tình địch nhỏ Từ bại hoại không thèm để trong mắt đâu.”

Lục Già quay đầu lại nhìn Diệp Ngang Dương; Diệp Ngang Dương biết mình nói hớ, phát hiện mình nói lỡ miệng, nhưng mà anh tới đây không phải muốn an ủi Lục Già sao?

“Lục Già, có một số việc ngàn vạn lần **cô không được ôm hết trách nhiệm vào người.” Diệp Ngang Dương nói: “Thương trường chính là như vậy, không có bạn bè vĩnh viễn cũng sẽ không có quân địch vĩnh viễn, công ty gặp phải nguy cơ là rất bình thường, cô nên biết, tâm tư của Từ bại hoại rất lớn.”

Lục Già cười cười.

“Từ nhỏ đến lớn Từ bại hoại rất ưu tú, là người luôn gặp may mắn, anh ấy nói mình là ngồi sao trên trời, thì trong nhà bọn họ không có người dám nói anh ấy là trăng sáng, tính tình như vậy, có lúc nhìn dáng vẻ anh ấy thật khiêm nhường, nhưng trong xương thật ra rất kiêu ngạo. Ốc Á gặp nguy cơ, anh ấy bỏ gần cầu xa, chính là muốn dựa vào năng lực của mình nắm được đầu tư được tốt hơn.” Diệp Ngang Dương càng nói càng nghiêm túc: “Cho nên chuyện của Tống Tuyển Hi, anh ấy biết rõ cô và tổng giám đốc Tống không có gì, nhưng vẫn khó chịu, có lẽ đàn ông đều có cảm giác nguy cơ, anh ấy nghĩ mình đã gặp phải đối thủ rồi.”

“Tống Tuyển Hi mà là đối thủ của anh ấy.” Lục Già nói, gió đêm thổi tới, thổi nhẹ giọng nói của cô.

“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng như vậy. Nhưng mà Từ bại hoại nghĩ không thế nào, dù sao Tống Tuyển Hi có hai công ty đưa ra thị trường, nếu so sánh thì anh ta thành thục và có sức quyến rũ hơn.” Diệp Ngang Dương cười lớn, anh rất phấn khỏi khi Từ bại hoại cũng có thể bị đả kích, nhưng anh em tóm lại vẫn là anh em, sau khi bỏ đá xuống giếng, Diệp Ngang Dương nói một câu lời thật lòng: “Từ bại hoại chưa chắc không bằng Tống Tuyển Hi, nếu như Từ bại hoại phấn đấu mười năm nữa, anh ấy cũng có thành tích như Tống Tuyển Hi, đàn ông trung niên nhất định là có nhiều của cải, đúng không.”

“Cám ơn anh, Diệp Ngang Dương.” Lục Già nghiêng đầu: “Từ Gia Tu có người bạn như anh thật tốt.”

“Đúng vậy, anh ấy được lợi rồi. Chỉ là có lúc tôi làm bạn với Từ bại hoại, thật sự rất khổ sở.” Diệp Ngang Dương châm chọc nói: “Bạn thân thì bạn thân, tôi chỉ làm ra vẻ muốn nâng anh ấy lên, nhưng anh ấy vẫn rất tức giận, ví dụ như......” Diệp Ngang Dương dừng lại, lập tức ra vẻ tội nghiệp nhìn Lục Già.

Lục Già ho khan hai tiếng, đứng lên: “Tiểu Diệp tổng, tôi đi về trước đây.”

Diệp Ngang Dương vẫn không từ bỏ ý định: “Lục Già, dù sao tôi vẫn muốn biết rốt cuộc là bức thư tình đó viết cái gì! Tôi không biết thật sự rất khó chịu!”

Cái này, tuyệt đối không có thể nói.

Ngày thứ hai, Lục Già tìm được Thuộc Dật Phong: “Trước tiên chúng ta có thể công khai “Thập quang” được không?”

Theo kế hoạch thì thời gian công khai “Thập quang” là cuối tuần, nhưng mà bây giờ là chiếm đoạt người sử dụng là thời gian tốt nhất, không thể kéo dài nữa. Mặc kệ sau này Ốc Á có muốn kiện khoa học kỹ thuật Long Dược hay không, “Thập quang” của Ốc Á không thể nào ở trong hoàn cảnh xấu và yếu thế được.

Thuộc Dật Phong vỗ tay tán thưởng với cô: “Mới vừa rồi tôi gọi điện cho tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Từ cũng có ý này.”

Lúc trước Tiểu Đạt nói qua, lúc lập trình viên bận nhất chính là chuẩn bị ban bố sản phẩm, bận đến nỗi trực tiếp ngủ ở công ty, lúc ấy cô nghe được cảm thấy rất khoa trương, không ngờ có một ngày cô cũng sẽ ngủ ở công ty Ốc Á.

Thuộc Dật Phong, Địch Ca, Lượng Tử...... Mỗi một người bọn họ đều thức đêm tác chiến ở đây, coi như cô có trở về nhà cũng ngủ không yên, không bằng ở lại với bọn họ, mỗi thời mỗi khắc nảy sinh cái mới, nhìn số liệu cập nhật cùng với tỷ số người sử dụng tăng lên lũy thừa; gắn gó trong công việc, ngay cả Tiểu Đạt không có liên quan cũng ngủ lại Ốc Á, làm bạn với đoàn đội “Thập quang”, thuận tiện thức đêm xem chú thi thử sách toàn quốc, trả lại trung gian cho mọi người chụp hình và thu hình lại. Trong máy ảnh của Tiểu Đạt có rất nhiều đoạn video thú vị, ví dụ như Janice ăn như hổ đói ăn hết một chén mỳ ăn liền, Diệp Ngang Dương nằm trên ghế dựa ngủ chảy nước miếng thở to, em gái cửa hàng tiện lợi xoa bóp đấm lưng cho thuộc Dật Phong, còn có Địch Tử chống đầu lim dim bị Lượng Tử vẽ lên hai chòm râu...... Ừ, cũng có viedo của cô, nhưng cô không đành lòng nhìn thẳng, cô không thể để cho Từ Gia Tu thấy đoạn video đó.

Đèn đuốc Ốc Á sáng choang, âm thanh gõ bàn phím cùm cụp cùm cụp không ngừng vang lên. Ở đây mỗi người đều cố gắng, mỗi phút mỗi giây cũng không đủ dùng ở đây. Vội mà khẩn trương, còn có chia sẻ ăn ý vui sướng và phấn khởi, coi như kết quả không có làm được tốt nhất cũng không có quan hệ, bởi vì thật sự toàn lực ứng phó rồi.

Thời gian không đợi, hôm qua xa dần.

May mắn dường nào, mọi người có thể phấn đấu tuổi thanh xuân trong này, từ đầu đến cuối sân khấu tỏa ra ánh sáng giống nhau. Càng may mắn hơn, sau này về sau, vẫn có rất nhiều thời gian mọi người dốc lòng cố gắng phấn đấu.

Mọi người thay phiên nghỉ ngơi,hai giờ sáng Lục Già mới bắt đầu ngủ, mệt đến không có suy nghĩ lung tun cái gì, nằm sấp trên bàn, hai mắt nhắm lại, lập tức đại não ngừng vận chuyển...... Ngủ được rất say, cho nên bị người khác ôm lên lầu cũng không biết.

Bốn giờ sáng cô tỉnh lại, tự giác tỉnh lại để thay ca, thân thể giống như có đồng hồ báo thức vậy. Nhưng thật sự không muốn tỉnh lại, cô nằm trong ngực của người nào đó rất an ổn rất uất ức, còn có nhịp tim và tiếng hít thở quen thuộc.

—— cô cảm thụ ánh sáng trong đêm khuya ấm áp sao?

—— mở mắt ra, người muốn gặp lại đang nằm bên cạnh.