Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 24: Trận chiến Quy Vực (1)




Mùng tám tháng Tư năm Hòa Lạc thứ tư, ba mươi vạn liên quân Tây Nhung và Hồng Châu đóng tại Quy Vực, giằng co từ xa với mười lăm vạn người của Nhiễm Thanh Hoàn, trận chiến này đánh ròng rã suốt ba tháng, là trận chiến thảm thiết nhất nhưng cũng ngoạn mục nhất trong lịch sử Quảng Trạch đại đế chinh chiến Cửu Châu.

Mặc dù đã qua tiết Thanh minh, Quy Vực vẫn ngập ngụa tử khí, nơi này giống như xưa giờ đều chỉ có hoang vu mênh mông và núi đá vô tâm vô tình, chỉ có lũ quạ đen đến theo sự chết chóc và thịt thối, là sinh vật hiếm hoi ngoại trừ con người ở nơi đây.

Nhiễm Thanh Hoàn dõi nhìn cổng thành xơ xác tiêu điều, thở dài khe khẽ, không biết là nói với phó tướng Lý Dã bên cạnh hay đang độc thoại: “Cẩm Dương lúc này chỉ sợ đã là pháo hoa theo nước chảy…”

Ở nơi cỏ mọc oanh bay, làm sao có thể tưởng tượng ra sự vật lộn của mọi người trên vùng đất cằn cỗi như vậy? Dù là tướng quân tay cầm đồ đao hành nghề giết người, cũng không thể không cảm khái. Lý Dã hơi cúi đầu: “Tướng quân, sắc trời đã muộn, phải về doanh rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn lại không đáp, tiếp tục: “Lý huynh biết tại sao nơi này có tên là Quy Vực không?”

Lý Dã hơi ngẩn ra, không rõ tại sao gã hỏi vấn đề như vậy, nhưng tuân theo bản năng của quân nhân, hắn vẫn nói theo đúng tiêu chuẩn: “Mạt tướng kiến thức nông cạn, chỉ nghe người ta nói nơi này địa hình hiểm ác, hoàn cảnh ác liệt, đất đai cằn cỗi, quanh năm gió xuân không tới. Tiếng trên núi nghẹn ngào, nghe như vạn quỷ khóc đêm, vì thế người Tây Nhung gọi nó là Quỷ Vực, sau đó chắc là tiếng phổ thông sợ xui xẻo, liền lấy hài âm ‘quy’.”

“Quy ư…” Nhiễm Thanh Hoàn kéo ngựa quay đầu, thúc nhẹ bụng ngựa, “Về thôi, sớm ngày công hạ tòa thành này, các tướng sĩ cũng sớm ngày trở về.”

Lý Dã đuổi theo, hơi kinh ngạc: “Chưa đánh đã nói chuyện trở về, tướng quân không sợ ảnh hưởng ý chí chiến đấu của quân ta sao?”

“Nếu thực sự sống tốt thì ai mà muốn vứt bỏ vợ con đi đánh giặc? Với ta mà Lý huynh còn dùng giọng quan làm gì,” Nhiễm Thanh Hoàn khoan thai biếng nhác lắc lư theo sự xóc nảy của ngựa, khiến người ta không nhịn được cảm thấy gã sẽ ngay lập tức hát điệu tiêu dao thông tục của các thi nhân vân du, “Vả lại ta muốn về hay không, thì liên quan gì đến ý chí chiến đấu của quân ta? Con người nhàn rỗi sẽ muốn cảm khái một chút, mà giặc thì vẫn phải đánh.” Dứt câu, gã lại thật sự ngâm nga một khúc hát không biết của vùng nào, dáng vẻ lông bông như bạch mã thiếu niên vừa du xuân đạp thanh trở về có thể thấy ở khắp nơi trong thành Cẩm Dương.

Lý Dã lắc đầu, người khác không biết, riêng hắn lại rõ, đèn trong lều vị tướng quân này hàng đêm đều sáng đến canh tư, trước mặt người ta gã tựa hồ mỗi lần đều là dáng vẻ tính trước kỹ càng, nhưng trận chiến này rốt cuộc có bao nhiêu hiểm ác… Không, hoặc phải nói là, Yên Kỳ có gan bất chấp sai trái tày trời công nhiên đứng ra, lại có bao nhiêu hiểm ác! Cục diện hỗn chiến trước mắt sắp hình thành, tại sao Yên Kỳ không tiếp tục giấu tài tọa sơn quan hổ đấu, tội gì tự bộc lộ thực lực trở thành cái đích cho mọi người? Với ánh mắt những người đó, chẳng lẽ không nhìn rõ? Vương gia rốt cuộc muốn làm gì? Tướng gia rốt cuộc lại muốn tạo thành cục diện gì?

Lý Dã há miệng, song không biết tại sao mà chẳng cách nào hỏi ra miệng, bóng lưng người nọ ở phía trước lảo đảo gõ nhịp hát vang, là hắn cả đời đều không thể vượt qua ư…

Lý Dã giở bản vẽ ra, đôi mày quá dày nhăn lại, ngón tay lướt qua trên đó, hoa đèn bùng lên, khóe mắt hắn giật giật, nếp nhăn trên trán dường như càng sâu hơn: “Tướng quân, Quy Vực là nơi điển hình một người thủ quan vạn người không phá nổi, ba mươi vạn liên quân Tây Nhung và Hồng Châu ở đây, quân ta lại chỉ có mười lăm vạn người…” Hắn đã nghe nói về trận chiến ở Mỹ Nhân quan của Nhiễm Thanh Hoàn, thế nhưng hiện tại không có một Hoàng đế mạt đại ngu ngốc đến mức tự nhảy xuống cái hố gã đào.

“Cho nên?” Nhiễm Thanh Hoàn rúc vào ghế, hai chân không quy không củ gác lên bàn, “Có phải ngươi cảm thấy trận này là một sai lầm hay không?”

“Mạt tướng ngu dốt.”

“Hồng Châu, Lĩnh Đông, Tây Nhung, Bắc Thục, Nam Thục, Linh Châu, Mẫn Châu…” Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên lần lượt kể ra tên của Cửu Châu, “Tây Nhung ngươi nhìn thấy rồi, đất đai cằn cỗi, vùng tuyết nguyên Bắc Thục quanh năm khó tan, đồng cỏ Lĩnh Đông căn bản không nuôi nổi nhiều nhân khẩu như vậy, nhiều năm qua đã có ý xâm phạm…” Đôi mắt phượng của gã chợt lóe lên một luồng sáng, sắc bén như danh kiếm đốt trong liệt hỏa, “Ngươi nói chúng ta chiếm vùng cá gạo Yên Kỳ, nếu không phấn võ đi trước, chẳng lẽ không phải chỉ có thể chờ người ta xâm lược?! Ngươi cho là chúng ta không đánh Lĩnh Đông, thì Hồng Châu sẽ chịu để yên à? Lữ Diên Niên từ lâu đã có tâm tiếm việt, có ý tranh giành, thiên hạ này chính là một ván cờ, lão đã cầm quân đen đi trước, nếu để lão tiếp tục tạo thế, chúng ta sớm muộn ngay cả kích thước của Cẩm Dương cũng không bảo toàn được, những điều này Lý huynh lại không hiểu ư?!”

Lý Dã giật mình, Nhiễm Thanh Hoàn rất ít dùng lời hăm dọa, mà lần này từng chữ vang dội, cơ hồ khiến hắn có cảm giác bị bóp cổ ngạt thở.

“Lại thêm cha vợ Bắc Thục của Trịnh Việt, ngươi nghĩ lão gả một nữ nhi thiên kiều bá mị đến đây là yên rồi à? Nếu khi đó Trịnh Việt đánh Lĩnh Đông có một chút chùn tay, chỉ sợ hôm nay chúng ta đối mặt sẽ không chỉ là liên quân hai nước đâu!” Nhiễm Thanh Hoàn cười gằn một tiếng.

Lý Dã hờ hững.

Vẫn nói tin hết vào sách chẳng bằng không sách, mấy ông thánh hiền đánh rắm cũng thơm đó, lúc họ ân cần dạy bảo có từng liệu được lòng người? Nhưng lòng người hiểm ác không phải đôi khi chỉ vì sống sót thôi sao? Số ít là vì dã tâm mà chiến, song đại đa số chẳng phải vì ấm no đơn giản ư?

Yên Kỳ, sai là sai ở khu vực quá tốt, phong cảnh thiên hạ tổng cộng chỉ có vài nơi, mà mình ngươi chiếm hết ba, bảo những người khác làm sao thoải mái nổi?

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

“Huống hồ,” Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, vẻ mặt không mấy văn nhã, “Tính ta và Trịnh Việt đều không phải là loại co đầu rụt cổ.” Một câu nói ngông cuồng, lại khiến nhiệt huyết trong lòng người ta dâng trào.

“Nào nào nào, bọn họ ba mươi vạn người thì sợ gì? Thủ tướng Tây Nhung Ôn Long Dược danh hổ tướng không sai, nhưng ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này nhiều năm, đã sớm không còn hùng tâm tráng chí gì, hiện tại bị Lữ Diên Niên bắt chó đi cày thay trâu, sợ rằng trong lòng đang oán khí ngút trời. Người Hồng Châu thế chính thịnh, một lòng muốn bình định thiên hạ, đâu quan tâm nhà người khác dân sinh khó khăn? Ba mươi vạn người này, theo ta thấy cũng chẳng khác gì ba vạn người đâu?”

Lý Dã gật đầu: “Tướng quân nói có lý. Nhưng tướng quân đã nắm chắc thắng lợi như vậy, cần gì ngày ngày đêm đêm không ngủ? Chẳng lẽ là chưa quen khí hậu?”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi á khẩu, có điều da mặt gã trước nay không tệ, bị vạch trần cũng không xấu hổ, lập tức trợn mắt: “Ngươi chưa từng nghe câu trên tâm lý coi thường địch nhân, trên chiến thuật coi trọng địch nhân à?”

Lúc này người Quy Vực cũng đang mất ngủ, tướng quân không mặc giáp đứng trên thành lâu quan vọng, trong gió đêm vi vu không biết truyền đến tiếng ai nức nở, một khúc “Hành lộ nan” của ai, âm cuối mơ hồ bị cuốn vào tư niệm không ngừng nghỉ, quạ kêu khản tiếng.

Trên quần áo xắn lên rõ ràng là mấy miếng vá, vị tướng quân tóc mai đã hoa râm.

Ở đây là có thể nhìn thấy đại doanh Yên Kỳ, người được truyền tụng thủ đoạn quỷ quyệt kia ở ngay nơi không xa, dẫn mười lăm vạn tinh binh của gã, ẩn ẩn hàm chứa một sức mạnh áp bách. Cảm giác như vậy, nhiều năm qua Ôn Long Dược đã từng gặp nhiều lần, đó là cảm giác cường địch áp sát, khiến ngươi không thể không quên đi hết thảy, xá sinh vong tử mà chiến đấu, chiến đấu, tiếp tục chiến đấu.

Nhưng hiện giờ, lão thật sự còn dũng khí chiến đấu ư? Sự huy hoàng của Ôn Long Dược tướng quân Tây Nhung đều đã trở thành lịch sử rồi. Những chuyện quá khứ đó, lại có khác biệt gì với thứ chưa bao giờ tồn tại đâu?

Trong cuộc hỗn chiến này, so với Hồng Châu và Yên Kỳ cùng cường thịnh, lựa chọn tốt nhất của Tây Nhung đương nhiên là giấu tài trước, chọn một phương để dựa vào. Song Bắc Thục hiện tại tiến lùi đều có đường, mà Tây Nhung, một khi trở mặt với Cẩm Dương Trịnh Việt, thì làm thế nào đều không thể vãn hồi, chẳng lẽ quốc chủ thật sự cho rằng chỉ bằng sức của cá nhân người kia là có thể ngăn cơn sóng dữ?

Người Hồng Châu…

Rõ ràng là muốn bát châu quy về, nào có ý cần vương!

Ôn Long Dược lắc lắc đầu, người Hồng Châu thế nào khoan tính, mười lăm vạn người của Nhiễm Thanh Hoàn đang gần ngay trước mắt. Có điều, người đó còn thật sự cho rằng chỉ dựa vào một nửa binh lực là có thể hạ Quy Vực vững như thành đồng sao? Lần này gã lại sẽ dụng binh như thế nào đây…