Quên Phải Yêu Anh

Chương 57: Tại sao không chịu nói?




Dương Kiền hắng giọng một cái, hỏi với giọng cứng nhắc,"Em làm gì vậy, mọi người đang nhìn đấy."

Thẩm Kiều sốt ruột giậm chân, nhưng cánh tay vẫn không có dấu hiệu muốn buông ra, "Thích nhìn thì cứ nhìn, em ôm một lát thì đã làm sao.”

Lúc Thẩm Kiều nói chuyện, giọng mũi rất nặng, cũng vội đến sắp khóc. Cô đã cúi đầu trước tới ôm anh, thế nhưng anh lại không thèm quan tâm, giống như là muốn bỏ đi vậy. Cô ôm anh một lúc lâu, mà cánh tay của anh vẫn rủ xuống bên người không có ý định ôm lấy cô, nói chuyện còn có khoảng cách như vậy. Thời gian còn lại của bọn họ không nhiều lắm, nhưng anh vẫn tức giận, cô không biết phải làm thế nào mới tốt.

Dương Kiền đỡ lấy bả vai của cô, nói: "Em buông ra trước đã, đến cửa bên kia đi, dừng làm ảnh hưởng đến người khác xếp hàng."

"Không được, trừ khi anh không tức giận."

Dương Kiền thở dài: "Anh không tức giận."

"Nói dối." Thẩm Kiều không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể dựa theo động tác và giọng nói của anh để suy đoán cảm xúc của anh, cô cho rằng anh vẫn giận cô.

Nhưng trên thực tế, Dương Kiền đã sớm không kìm chế được nữa rồi, trong nháy mắt khi cô nhào vào trong ngực, tất cả cảm xúc hiện có của anh đều tan thành mây khói, hiện giờ chỉ là giãy giụa trước khi chết thôi, định kiêu ngạo một chút để cứu vãn tôn nghiêm của đàn ông trước mặt cô.

"Ngoan nào." Dương Kiền vuốt ve tóc của cô, đẩy cánh tay của cô ra, kéo cô rời khỏi công kiểm tra an ninh, tách khỏi quần chúng đang vây xem.

Thẩm Kiều không biết anh định kéo cô đến đâu, anh bước rất lớn, bước đi cũng rất nhanh, cô chỉ có thể chạy chậm theo sau anh. Anh khẩn trương nắm chặt cổ tay của cô, cô bị kéo nên bị đau, nhưng cô chỉ cắn răng chịu đựng không lên tiếng.

Đại sảnh sân bay không lớn, Dương Kiền kéo cô đi xuyên qua đại sảnh đến một góc khuất, giam cô giữa mình và bức tường. Anh buông cổ tay của cô ra, chỗ đó đã bị nắm đến hồng hồng. Dương Kiền nhìn thấy đau lòng, cực kỳ tức giận quát lên với cô: "Nếu đã đau tại sao lại không nói ra? Cái gì cũng không chịu nói, em cảm thấy rất thoải mái đúng không?

Dương Kiền dừng lại, lồng ngực bởi vì gấp gáp mà phập phồng, nói tiếp: "Em muốn như thế nào tại sao lại không nói cho anh biết? Rõ ràng không muốn còn khăng khăng muốn chia tay, em thật coi mình là nữ chiến sĩ có cánh tay sắt à? Phải giày vò chết anh em mới cam lòng à?"

Thẩm Kiều cắn môi, cúi đầu không nói lời nào, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm.

Dương Kiền giữ chặt lấy mặt của cô, bắt cô ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô. Dương Kiền thở dài, đầu ngón tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, "Đừng khóc."

Thẩm Kiều níu lấy tay áo của anh, hai mắt mềm mại như nước nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận hỏi: "Vậy anh còn tức giận không?"

Dương Kiền đưa tay che ánh mắt của cô, "Đừng nhìn anh như vậy."

"Em muốn nhìn anh nhiều một chút. . . . . ."

Dương Kiền cúi người, hôn lên môi của cô, ôm chặt cô vào trong ngực. Cô đã bôn ba xa như vậy đến gặp anh, đủ để tỏ rõ tấm lòng của cô, nhưng cô lại nghĩ một đằng nhưng lại làm một nẻo. Cô càng như vậy, anh lại càng không có cách nào buông cô ra.

Anh không thể giữ cô lại, cũng không thể đi cùng cô, bọn họ lại sắp phải xa nhau, không biết khi nào mới gặp lại, anh càng không dám nghĩ tiếp, sau ngày hôm nay, trái tim của cô sẽ đi về đâu. Từ trước tới giờ anh vẫn không có cách nào nắm chặt cô, tuy rằng rất am hiểu cô, nhưng cô lại giống như cát trong tay anh, càng muốn giữ lấy lại càng không giữ được, không dám nghĩ sau một cơn gió nhẹ, cô có bay theo gió hay không.

Cổng đăng ký lên máy bay sắp đóng, rốt cuộc Thẩm Kiều vẫn phải lên máy bay. Thấy Thẩm Kiều xuất hiện, lão Thất cảm thấy không ngoài dự đoán, nhưng lại cố ra vẻ kinh ngạc, nói: "Còn tưởng rằng em không đi nữa."

Thẩm Kiều ngồi xuống bên cạnh anh, cài xong dây an toàn. Cân nhắc trong chốc lát, rồi nghiêng đầu nói với Trương Khải: "Chuyện hai ngày nay, anh có thể không nói cho người khác không?"

"Sao vậy?"

Thẩm Kiều lo lắng nói: "Tôi sợ truyền tới tai ba mẹ, hơn nữa, dì Điền cũng không đồng ý."

Trương Khải có chút khó xử: "Được rồi, nhưng mà miệng của tôi không kín lắm đâu, thật sự không dám bảo đảm một ngày nào đó có thể tiết lộ tin tức hay không."

"Hẳn là không, tôi tin tưởng anh!" Thẩm Kiều nắm lấy tay Trương Khải, nặng nề gật đầu.

Sau khi bọn họ về đến Bắc Kinh, Thẩm Kiều ngựa không ngừng vó chạy về nhà thu thập hành lý, một giờ sau có xe đưa cô đến sân bay. Bôn ba mấy ngày liên tiếp, phần lớn thời gian đều ở trên đường nghỉ ngơi không tốt, ba bữa cơm cũng không đều đặn, cộng thêm việc cô bị cảm chưa khỏi hẳn, trên máy bay cô liền ngã bệnh, may mà có một đồng nghiệp đi cùng chăm sóc.

Cảm cúm, cộng thêm việc viêm dạ dày, trận ốm này kéo dài hơn một tuần. Cô không nói cho bất kỳ ai, ở bên kia ờ đại dương xa xôi, tất cả mọi người đều cho rằng cô ăn được, ngủ được, công tác tốt.

Cuối cùng mùa xuân đầu mùa hạ, rốt cuộc công việc của Thẩm Kiều cũng chuẩn bị kết thúc, cô cũng bắt đầu chuẩn bị trở về nước. Vừa khéo lúc này diễn đàn kinh tế quốc tế Cao Phong được cử hành tại Hong Kong, Thẩm Kiều xung phong đảm nhận, đương nhiên Nghiêm Túc cầu còn không được. Vì vậy, cô lên chuyến bay, bay về Hong Kong.

Đồng nghiệp gọi điện thoại hỏi thăm số hiệu chuyến bay của cô, tiện thể sắp xếp người đón máy bay và chỗ ở, nhưng lại bị Thẩm Kiều từ chối khéo. Mục đích chính của cô khi đến đây là tìm Thẩm Du, sao có thể làm phiền người khác.

Sau chiếc kính râm màu đen là khuôn mặt mệt mỏi của cô, ngày nào cũng làm việc hơn 18 tiếng đồng hồ, hôm nay thì bay hơn mười tiếng, hiện giờ cô không muốn nói một câu nào cả, chỉ muốn nhào lên giường lớn ngay lập tức, ngủ đến trời đất u ám. Hai chân Thẩm Kiều mềm nhũn xếp hàng nhập cảnh, kéo valy hành lý đi ra cửa.

Từ xa đã nhìn thấy Thẩm Du giữa đoàn người, anh xoải bước đi về phía Thẩm Kiều, nhận lấy valy hành lý của cô.

Đã lâu không gặp, Thẩm Du vẫn là Thẩm Du, vẫn anh tuấn, trầm ổn như vậy, chỉ là gầy không ít. Hong Kong nhiều đồ ăn ngon như vậy, sao cậu ấy lại gầy đi.

"Không ăn cơm cẩn thận hả." Thẩm Kiều hung hăng đập cho Thẩm Du một quyền.

Thẩm Du bị đau chau mày, giơ tay lên lấy mắt kính của Thẩm Kiều xuống, chân mày nhíu sâu hơn, "Sao lại giống như già đi mười tuổi?"

Thẩm Kiều cướp lại mắt kính rồi đeo lên: "Mệt mỏi, không còn hơi sức so đo với em. Đi thôi, đưa chị đến khách sạn."

"Đợi chút." Thẩm Du giữ cánh tay của cô lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt bắt đầu quét xung quanh, giống như tìm kiếm ai đó.

"Sao vậy?" Thẩm Kiều không hiểu hỏi.

Lúc này, Thẩm Kiều thấy cách đó không xa có một nữ sinh tết tóc đuôi ngựa đang chạy tới, hai tay đang cầm 3 ly cà phê vừa chạy vừa để ý xem cà phê có bị vương ra ngoài hay không. Khi cô ấy chạy, đuôi ngựa lắc trái lắc phải, tóc mái trước trán bay bay, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn, trên bả vai đeo cái túi xách được vẽ nguệch ngoạc, áo len màu vàng, quần dài màu trắng, vóc người cao gầy, dưới chân là một đôi giày cũng được vẽ nguệch ngoạc giống túi xách. Dáng vẻ khi cười lên của cô ấy xinh đẹp như vậy, đó là vẻ đẹp khiến Thẩm Kiều cảm thấy hâm mộ, ghen tỵ với tinh thần phấn chấn vui vẻ của cô ấy.

Cô nữ sinh dừng lại trước mặt bọn họ, vừa cười vừa thở, dùng tiếng phổ thông mang theo âm điệu của xứ cảng: "May mà tới kịp."

Thẩm Du tiếp nhận ly cà phê, giới thiệu: "Thẩm Kiều, đây là Sese. Sese, đây là Thẩm Kiều."

Nhìn ở khoảng cách gần, vị nữ sinh tên là Sese này hình như là con lai, hốc mắt sâu, sống mũi cao, con ngươi rực rỡ hơi phiếm màu xanh dương. Khoảng 16, 17 tuổi, là độ tuổi xinh đẹp nhất của cuộc đời.

Sese thân mật đứng bên cạnh Thẩm Du, vẻ mặt có chút hưng phấn, dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát để chào hỏi: "Dì mạnh khỏe."

.....Dì? Thẩm Kiều không thể tưởng tượng nổi lặng lẽ nhắc lại, trái tim Thẩm Kiều suýt nữa bị câu chào của Sese làm cho vỡ nát, chẳng lẽ cô đã già như vậy? Thẩm Kiều nghiêng đầu, thấy Thẩm Du dùng vẻ mặt bình tĩnh uống cà phê, hình như anh không hề cảm thấy tiếng "dì" này có gì không ổn.