Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1078: Tại Sao Lại Là Ngươi




Bùi Tích không giận mà uy, đám tướng sĩ đều lộ vẻ nghiêm nghị.

Sở Hoan nhìn về phía Trịnh Tiểu Hàm, nói:

- Thủ phạm đã bị chém, bản Đốc rất tiếc nuối đối với cái chết của thê tử ngươi.

Hắn phân phó:

- Bùi tiên sinh, sau này phái người đưa một chút tiền an ủi tới, an táng cẩn thận.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Tìm đại phu trong thành, đi xem bệnh cho phụ thân hắn.

Trịnh Tiểu Hàm chứng kiến quân đội sâm nghiêm, chém đầu thủ phạm, mặc dù thương tâm khổ sở đối với cái chết của thê tử, nhưng cũng đã nhận được công đạo, gã quỳ xuống nói:

- Đa tạ đại nhân làm chủ, giữ gìn lẽ phải.

Sở Hoan nhìn về phía Tư Đồ Lương Ngọc, hứng thú nói:

- Tư Đồ tiên sinh thân mặc trường sam, khác với người ngoài, lại không biết có phải người địa phương hay không?

Trịnh Tiểu Hàm liền nói:

- Tư Đồ tiên sinh là người đọc sách, trước kia đến chỗ chúng ta mở lớp học, dạy bọn nhỏ học chữ… !

Sở Hoan nghe vậy, hỏi:

- Tư Đồ tiên sinh là tiên sinh dạy học?

- Không sai.

Sở Hoan thở dài:

- Tiên sinh là một người đọc sách, lại có thể dũng cảm đứng ra, biết rõ sự lợi hại của ba người Đặng Quốc Trung, nhưng vẫn gặp chuyện bất bình dũng cảm đứng ra… Bản Đốc lại tương đối khâm phục!

Tư Đồ Lương Ngọc thản nhiên nói:

- Tổng Đốc đại nhân quá khen, mặc dù người đọc sách tay trói gà không chặt, nhưng cốt khí vẫn cần, đọc sách thánh hiền, vốn là vì phân biệt thị phi, biết thiện ác, biết rõ việc ác ở trước mắt, đương nhiên không thể giả bộ như không biết.

Nói xong, gã nhăn lông mày, nhịn không được che bụng dưới.

- Tư Đồ tiên sinh bị thương sao?

Sở Hoan cau mày nói:

- Như vậy đi, ngươi vào thành, bản Đốc sai người tìm đại phu xem bệnh cẩn thận cho ngươi một chút.

Tư Đồ Lương Ngọc lắc đầu nói:

- Không cần.

Gã chắp tay, xoay người rời đi. Trời chiều đã xuống núi, Tư Đồ Lương Ngọc đi vô cùng chậm chạp, Bùi Tích bỗng nói:

- Chậm đã!

Tư Đồ Lương Ngọc dừng bước, quay đầu lại, nghi ngờ hỏi:

- Có gì chỉ giáo?

Bùi Tích nói với Sở Hoan:

- Vị Tư Đồ tiên sinh này, cương trực công chính, dũng khí mười phần, đại nhân không muốn giữ hắn lại?

Sở Hoan thở dài:

- Không dối gạt Bùi tiên sinh, ta cũng có ý này.

- Đã như vậy, đại nhân đương nhiên không nên bỏ qua hắn.

Bùi Tích cười nói:

- Hiện giờ trong quân cũng đang thiếu một người như vậy.

Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, biết rõ ý của Bùi Tích, hắn nói với Tư Đồ Lương Ngọc:

- Tư Đồ tiên sinh, ngươi có cảm thấy quân lệnh như núi, làm lính quyết không thể tai họa dân chúng hay không?

Tư Đồ Lương Ngọc thản nhiên nói:

- Điều này dường như không có nghi vấn, làm lính không thể phục tùng tuân lệnh, thì không được gọi quân nhân, nếu như tai họa dân chúng, đó chính là cường đạo thổ phỉ.

- Tốt!

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Cấm Vệ Quân mới xây dựng, Bùi tiên sinh vẫn luôn bận rộn, quân vụ nặng nề, không biết Tư Đồ tiên sinh có hứng thú làm việc tại Cấm Vệ Quân hay không?

Tư Đồ Lương Ngọc nghi ngờ nói:

- Ta tay trói gà không chặt, nghe nói điều kiện lựa chọn Cấm Vệ Quân vô cùng nghiêm khắc… !

Trong mắt gã lóe lên vẻ nghi hoặc, không biết Sở Hoan muốn làm gì.

Sở Hoan cười nói:

- Không cần tiên sinh phải ra trận giết địch, chỉ là Tư Đồ tiên sinh ngay thẳng chính trực, bản Đốc muốn để ngươi nghe lệnh dưới trướng Bùi tiên sinh, không biết ý tiên sinh thế nào?

- Sao sao chép chép, trái lại không sao.

Tư Đồ Lương Ngọc do dự một chút:

- Chuyện khác ta cũng không làm được.

Bùi Tích rốt cuộc nói:

- Tư Đồ tiên sinh, được Tổng đốc đại nhân tín nhiệm, giao công việc xây dựng quân đội cho Bùi mỗ, Bùi mỗ không dám phụ sự nhắc nhở của Tổng đốc đại nhân, đã chế định rất nhiều quân pháp với Cấm Vệ Quân, tinh lực của ta có hạn, không thể chuyện gì cũng làm được thích đáng, giống như hôm nay, ta ở chỗ trưng binh, bên này liền xảy ra chuyện, cho nên… Nếu như Tư Đồ tiên sinh đủ đảm lượng mà nói, có dám làm Giám quân Cấm Vệ Quân hay không?

- Giám quân?

Tư Đồ Lương Ngọc khẽ giật mình, những người khác cũng đều kinh ngạc một hồi.

Bùi Tích gật đầu nói:

- Đúng vậy, tiên sinh là người đọc sách, sẽ do ngài nắm giữ quân pháp trong quân, từ trên xuống dưới, cho dù ai xúc phạm quân pháp, ngài cũng có thể giám thị, bẩm báo với ta, ta sẽ trừng phạt dựa theo quân pháp!

Đám binh tướng chung quanh đều lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ Bùi Tích này có phải đã điên rồi hay không, tại sao lại tùy tiện tìm một ông lão làm Giám quân? Rất nhiều tân binh mặc dù không biết quyền lực của Giám quân này lớn thế nào, nhưng nắm giữ quân pháp, quyền lực tuyệt đối không nhỏ.

Tư Đồ Lương Ngọc hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng được Bùi Tích lại tùy tiện bổ nhiệm một người dạy học hương dã như gã làm Giám quân, gã hơi do dự. Sở Hoan cười nói:

- Vừa rồi còn tưởng rằng lá gan của Tư Đồ tiên sinh rất lớn, hiện giờ xem ra cũng không lớn lắm. Không sai, chức Giám quân này quả thực sẽ đắc tội rất nhiều người, nếu như Tư Đồ tiên sinh sợ đắc tội người khác, không có lá gan này, chúng ta cũng không cưỡng cầu.

Tư Đồ Lương Ngọc giãn lông mày, cổ duỗi ra, lớn tiếng nói:

- Muốn ta làm Giám quân, có gì không dám, ta làm việc, chỉ cầu xử lý theo lẽ công bằng, làm theo pháp luật… !

Gã nhìn chằm chằm Bùi Tích, hỏi:

- Bây giờ không phải ta có dám đảm nhiệm Giám quân hay không, mà là ngươi có dám dùng ta hay không? Nếu ngươi để ta làm Giám quân, chớ nói binh sĩ Cấm Vệ xúc phạm quân pháp, cho dù ngươi xúc phạm quân pháp, cũng phải trừng phạt theo nếp!

Bùi Tích lại cười nói:

- Nên như vậy. Nhưng nếu Tư Đồ Lương Ngọc ngươi giám quân bất lực, ta cũng có khả năng lấy đầu của ngươi.

Tư Đồ Lương Ngọc cười ha ha nói:

- Ta sẽ không giám quân bất lực mà chết, ta chỉ sợ đến lúc đó quân doanh từ trên xuống dưới hận ta như chuột chạy qua đường, ngươi cũng không chịu được ta, sẽ mượn cớ chém ta.

Ngôn từ của gã sắc bén, hùng hổ dọa người. Bùi Tích và Sở Hoan nhìn nhau cười, trong mắt đều lộ ý vị thâm trường.

Tư Đồ Lương Ngọc mang theo dân chúng rời đi, gã đã đáp ứng muốn làm Giám quân, đương nhiên sẽ tới quân doanh báo cáo. Bùi Tích cho gã thời gian hai ngày, để gã về trước thu dọn sửa sang lại một phen.

Chờ đám người Tư Đồ Lương Ngọc rời đi, giải tán binh sĩ, Bùi Tích lại bổ nhiệm một tên Thông lĩnh, Thống lĩnh bốn doanh mỗi dười dẫn binh sĩ doanh mình chuẩn bị đặc huấn ban đêm dựa theo phân phó của Bùi Tích.

Trong lều lớn, Bùi Tích cười hỏi:

- Nhị đệ đương nhiên biết rõ vì sao phải dùng Tư Đồ Lương Ngọc!

Chương 1078-2: Tại sao lại là ngươi

- Giày.

Sở Hoan cười đáp:

- Phải chăng đại ca chỉ giày của hắn?

Bùi Tích vỗ tay cười nói:

- Nhị đệ quả nhiên nhìn thấy, hắn mặc trường sam, nhưng đôi giày dưới chân vẫn bị chúng ta phát hiện… Đệ nhận ra đôi giày kia?

- Xem tính chất và kiểu dáng, nhất định là giày quan.

Sở Hoan vuốt cằm:

- Chẳng qua ta cũng chỉ có thể nhìn ra là giày quan, giày quá cũ, ta không nhìn ra được phẩm cấp gì, chẳng qua đại ca muốn giữ hắn lại, chắc chắn đã nhìn ra chút manh mối!

- Đệ nhìn không ra phẩm cấp giày, cũng không kỳ quái.

Bùi Tích thấp giọng nói:

- Đây không phải giày quan viên Đại Tần… !

- Cái gì?

Sở Hoan hơi giật mình.

Bùi Tích khẽ nói:

- Chỉ sợ bản thân Tư Đồ Lương Ngọc cũng không ngờ chúng ta có thể nhận ra giày của hắn có vấn đề. Giày của hắn, nếu như ta đoán không sai, hẳn là lúc chư hầu cắt cứ. Giày quan các nước chu hầu, khi đó giày quan trong quan nội chú trọng kiểu dáng, vô cùng chú trọng. Các nơi chư hầu bên Tây Bắc này coi trọng dùng bền hơn một chút, kiểu dáng giày quan của Tư Đồ Lương Ngọc trông rất bình thường, nếu như đôi giày này là của bản thân hắn, như vậy rất có thể lúc đầu hắn là quan viên của các nước chu hầu!

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, khẽ nói:

- Sau này Đại Tần chinh phạt các nước chư hầu, Tư Đồ Lương Ngọc mất nước sống ẩn, sống tạm thôn nhỏ, làm giáo viên dạy trẻ nhỏ chữ… !

Bùi Tích gật đầu nói:

- Nếu như không có gì bất ngờ, hẳn là như thế.

Bùi Tích khẽ nói:

- Ngay từ đầu ta thấy giày quan của hắn, thiếu chút nữa cho rằng đây là dư nghiệt chư hầu muốn làm loạn, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Tư Đồ Lương Ngọc quả thực tụ tập dư nhiệt chư hầu, hôm nay sẽ không có khả năng dũng cảm đứng ra, cũng sẽ không quên thay giày.

- Có lẽ hắn cho rằng không ai nhận ra giày của hắn.

- Cũng có khả năng.

Bùi Tích thở dài:

- Nhưng khả năng lớn nhất, có lẽ cuộc sống của hắn hết sức túng quẫn, không có giày để đi, mà giày quan của các nước chư hầu Tây Bắc vô cùng tốt, vị Tư Đồ tiên sinh này không có cách nào, mới đi đôi giày này, nếu không cũng không thể đi chân trần.

- Đại ca để hắn làm Giám quân, là muốn giám thị hắn?

Bùi Tích cười đáp:

- Đây là thứ nhất, hắn ở dưới mắt chúng ta, nếu có hành động gì, ta sẽ phát hiện trước, chẳng qua đây không phải mục đích lớn nhất của ta, thật ra theo ta thấy, chỉ sợ vị Tư Đồ tiên sinh này thực sự ẩn cư ở đây, cũng không có lòng mưu nghịch gì,

Sở Hoan gật đầu nói:

- Tiểu đệ cũng cho rằng như thế, nếu như hắn quả thực có lòng bất chính, hôm nay cũng sẽ không xuất hiện.

- Người này trông cũng cương trực, hơn nữa là một kẻ văn nhân, có thể dũng cảm đứng ra vì dân chúng, rất có dũng khí và hiệp khí.

Bùi Tích cười nói:

- Nhân tài như vậy, cũng có thể kéo tới trong quân thử một lần, nếu như thực sự có tài cán, Nhị đệ chưa hẳn không thể dùng.

Sở Hoan cảm kích nói:

- Đại ca lại suy nghĩ cho ta.

- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất một chuyện.

Bùi Tích đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:

- Nhị đệ, hôm nay lúc ta tới đây, trên đường gặp được một đoàn xe, đang đi tới thành. Lúc ấy phái người thuận miệng hỏi thăm một chút, đoàn xe này tới từ quan nội, hơn nữa dường như tới từ phủ Vân Sơn, ta nhớ được dường như Tô cô nương… !

Không chờ Bùi Tích nói xong, đôi mắt Sở Hoan đã lộ vẻ vui mừng, vội la lên:

- Đại ca, là Lâm Lang tới rồi?

- Thế thì không biết.

Bùi Tích cười nói:

- Chẳng qua đội ngũ có mấy cỗ xe ngựa, nếu như không có gì bất ngờ, chắc là Tô cô nương tới rồi… !

Sở Hoan vui sướng gần như muốn khua chân múa tay, hắn ngày đêm lo lắng khi nào Lâm Lang có thể tới nơi, thậm chí lo lắng Lâm Lang xảy ra chuyện gì, cũng nhịn không được nữa, nói:

- Đại ca, ta… ta về thành trước… !

Hắn vội chắp tay, cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi, bước chân nhanh chóng.

Bùi Tích khẽ vuốt chòm râu, thở dài:

- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Nhị đệ, chỉ trông mong nghiệp lớn ngày sau của đệ, đừng bởi vì nữ nhân mà gặp phải cản trở.

Lúc Sở Hoan rời doanh, sắc trời đã tối, hắn phi ngựa nhanh như điện, chỉ trông mong có thể lập tức nhìn thấy Lâm Lang. Một đường phi ngựa trở lại phủ, Lang Oa Tử đã chờ trước cửa phủ, Sở Hoan còn chưa xuống ngựa, gã đã tiến lên, Sở Hoan nóng vội quên mất Lang Oa Tử không biết nói chuyện, hỏi:

- Tô cô nương đã tới rồi sao?

Cũng may có người bên cạnh Lang Oa Tử biết nói chuyện, bẩm:

- Lão gia, chúng ta đi theo Lang Oa Tử cùng nhau vào quan đón Tô cô nương, còn chưa tới phủ Vân Sơn, trùng hợp gặp được trên đường, cách thành Sóc Tuyền không tới mười dặm, Lang Oa Tử lo lắng đại nhân sốt ruột, cho nên về trước bẩm báo… !

Sở Hoan vội hỏi:

- Vậy Lâm Lang đang ở nơi nào?

- Vốn ban đầu Tô cô nương muốn đến phủ Tổng đốc, chẳng qua tiến vào cảnh nội Tây Quan, Tô cô nương nói, nếu trực tiếp tới phủ Tổng đốc, cuối cùng hơi bất tiện, cho nên nàng tới Tô phủ nghỉ ngơi trước.

Người kia trả lời:

- Vừa rồi nhận được tin tức, hiện giờ Tô cô nương đang trong phủ Tô lão thái gia… !

Người này còn chưa nói xong, Sở Hoan đã quay đầu ngựa, phi tới Tô phủ.

Tới Tô phủ, hạ nhân vội vàng bẩm báo, Tô lão thái gia tự mình ra đón. Sở Hoan sốt ruột nhìn thấy Lâm Lang, lại không tiện mở miệng hỏi, nói vài câu chuyện phiếm, đơn giản cảm ơn Tô lão thái gia giúp đỡ xây dựng công trường. Tô lão thái gia là hạng lịch duyệt gì, biết rõ ý định tới nhà của Sở Hoan, lại cười nói:

- Lâm Lang đã tới rồi, vừa mới dùng cơm tối, hiện giờ đang nghỉ ngơi, đại nhân có muốn đi thăm một chút hay không?

Tô lão thái gia rất rõ ràng trong lòng, nếu Tô gia có thể kết thông gia với Tổng đốc, như vậy đối với Tô gia mà nói là trăm điều lợi mà không một hại, trong lòng cực lực thúc đẩy chuyện hôn nhân giữa Lâm Lang và Sở Hoan.

Sở Hoan hơi ngượng ngùng, cũng may Tô lão thái gia cũng không nói nhiều, để một nha hoàn dẫn Sở Hoan đi gặp Lâm Lang. Tô phủ không hề nhỏ, Tô gia đương nhiên sớm biết Lâm Lang sẽ trở lại Tây Quan, mặc dù không xác định Lâm Lang sẽ trở về, nhưng vẫn sớm thu dọn một căn viện nhỏ lịch sự tao nhã trong phủ, chờ Lâm Lang trở về.

Sau khi Lâm Lang trở về, đương nhiên ở trong viện nhỏ này.

Bên ngoài viện có hai nha hoàn thủ hộ, mặc dù Tô lão thái gia hạ lệnh, ai cũng không thể vào trong viện quấy rầy, nhưng biết được người tới là Tổng đốc đại nhân, hai nha hoàn đương nhiên không dám cản trở. Sở Hoan vào trong viện, phát hiện trong viện vô cùng yên tĩnh, hai dãy phòng hai bên, là Đông sương phòng và Tây sương phòng, chẳng qua hai bên đều thắp đèn, Sở Hoan thầm nghĩ hẳn là Lâm Lang mang theo nha hoàn cùng ở nơi này, dựa theo lẽ thường, Đông sương phòng ở giữa là lớn nhất, Lâm Lang đương nhiên ở trong đó. Hắn nhích tới gần, trong phòng thắp đèn dầu, Sở Hoan đang muốn gõ cửa, nhưng nghĩ tới mình đột nhiên đến, Lâm Lang chưa hẳn biết được, mình đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng kinh ngạc không phải càng tốt sao?

Nghĩ tới đây, hắn hơi cười, không do dự nữa, đẩy khẽ cửa, bên trong đã cài chốt, nhưng đối với Sở Hoan mà nói, muốn mở chốt lặng yên không tiếng động, thật sự vô cùng đơn giản. Hắn lấy dao găm nhét trong giầy ra, nhẹ nhàng mở chốt, lại nhẹ nhàng đẩy cửa vào, hắn xoay người cài chốt, gian ngoài này là phòng khách nhỏ, bên trong là khuê phòng, trong phòng mùi thơm lan tỏa, thấm vào ruột gan. Sở Hoan nhẹ bước tới trước khuê phòng, phát hiện khuê phòng đã khép, lặng yên không tiếng động đẩy ra, động tác cẩn thận, giữa cửa là một tấm bình phong rất có ý tứ, xuyên qua bình phong, Sở Hoan thấy rõ, phía sau bình phong không xa, là một bàn trang điểm, một nữ tử đang mặc áo ngủ mỏng manh, đưa lưng về bên này, đang ngồi đó, tay chống quai hàm, dường như đang trầm tư gì, bên cạnh là một thùng gỗ lớn, hiển nhiên vừa mới tắm rửa.

Mỹ nhân đi tắm, mặc áo mỏng, đây đương nhiên là tràng cảnh khiến người ta động tâm. Tim Sở Hoan đập liên hồi, nếu như không phải sớm quan hệ xác thịt với Lâm Lang, hắn tuyệt đối sẽ không tiến thêm một bước.

Sở Hoan bước nhẹ tới cạnh tấm bình phòng, áo ngủ mỏng kia tính chất mềm mại, nhưng không thể che hết vóc dáng đẹp đẽ của nàng, eo nhỏ như dương liễu không thể nắm chặt, mông đẹp ngồi trên ghế tròn, lộ ra hình dáng mỹ diệu, nhô lên cao cao, bộ ngực đầy đặn, giống như cối xay, trước lồi sau lõm, đường cong lung linh.

- Lâm Lang gần đây vất vả, gày một chút, chẳng qua làn da càng thêm trắng nõn.

Sở Hoan nhẹ nhàng nhích tới giống như báo săn, có lòng muốn khiến Lâm Lang kinh ngạc, mái tóc đen nhánh kia xõa xuống, có vẻ lười biếng mà quyến rũ. Sở Hoan động tĩnh rất nhẹ, dường như nàng đang nghĩ gì, cũng không phát hiện có người nhích tới sau lưng.

Sở Hoan đi tới sau lưng, nàng cũng không phát giác. Sở Hoan nhìn chiếc cổ phấn của nàng, da thịt như tuyết, dưới ánh lửa, da thịt kia phát ra một vầng sáng duy mỹ, bao quát xuống từ trên cao, cổ họng Sở Hoan khẽ đọng, nhưng trông thấy áo ngủ thật mỏng kia căn bản không che giấu được hai ngọn núi nhô lên, hiển nhiên đi tắm không lâu, thậm chí bên trong không mặc đồ, chỉ choàng áo ngủ thật mỏng, bộ ngực đầy đặn mềm mại kia lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, giữa bộ ngực đầy đặn hình thành một mương máng sâu không thấy đáy, dựa theo hơi thở nhẹ nhàng của nàng, hai hạt đậu đỏ tươi trước bộ ngực đầy đặn lúc ẩn lúc hiện.

- Ngực Lâm Lang cao hơn rất nhiều, có thể thấy được cô nàng này hiện giờ rất chú trọng bảo dưỡng.

Sở Hoan cảm thấy da thịt Lâm Lang trắng hơn rất nhiều, bộ ngực tựa như càng thêm thẳng tắp, đối với cảnh đẹp giai nhân nhu vậy, cho dù Liễu Hạ Huệ trên đời, cũng chưa hẳn có thể ngăn cản. Đầu Sở Hoan nóng lên, hai tay vươn qua, ôm lấy từ phía sau, hai bàn tay đặt lên bộ ngực, khuôn mặt dán vào mái tóc, khẽ nói:

- Lâm Lang… !

Nàng kia vốn đang trầm tư, đâu ngờ có người đi vào, vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức giãy giụa thất thanh nói:

- Là ai?

Sau khi Sở Hoan nhấn hai bàn tay xuống, cảm thấy đày đặn khác thường, hơn nữa bóng loáng như dầu, vô cùng mềm mại, chẳng biết tại sao trong lòng có một cảm giác cổ quái, bộ ngực Lâm Lang hắn đã sờ qua rất nhiều, xúc cảm dường như khác rất nhiều so với hiện giờ, nàng kia giằng co, miệng khiển trách hỏi, mặc dù giọng nói dễ nghe, nhưng Sở Hoan thoáng cái nghe ra không đúng, cô gái hắn ôm tuyệt đối không thể là Lâm Lang.

Tay Sở Hoan còn chưa buông ra, nhưng khuôn mặt đã rời đi, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, nàng kia cũng nghiêng đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức cùng kinh hô một tiếng, cùng nói:

- Sao lại… là ngươi?