Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 120: Đường ra




Sở Hoan lấy khăn tay bằng vải thô đưa cho Lâm Lang, cười nói:

- Đại đông gia, ta nghe người ta nói, cho dù là xinh đẹp mà khóc nhiều thì sẽ càng ngày càng xấu đi đấy.

Lâm Lang ngẩng đầu, giật cái khăn tay trừng mắt nhìn Sở Hoan, dằn dỗi:

- Nói hươu nói vượn, ngươi nghe ai nói? Ta… đâu có xinh đẹp..

Sở Hoan thở dài:

- Đại đông gia lừa mình dối người rồi. Hãy thử đi ra đường hỏi bất kỳ ai, ta cam đoan nếu hỏi 10 người sẽ có 11 người nói Đại đông gia vô cùng xinh đẹp, nếu không tin, hai chúng ta đánh cuộc nhé?

Lâm Lang đỏ mặt lên, nín khóc, mỉm cười, dung nhan tựa hoa lê gặp mưa, đúng là rung động lòng người. Nàng dùng khăn thô chấm nhẹ vào mắt, nũng nịu:

- Ngươi chỉ giỏi nói bậy, ta khóc lúc nào…

Nhưng nghe Sở Hoan khen mình xinh đẹp, trong lòng nàng vẫn vô cùng vui mừng, trên mặt ửng đỏ, xinh đẹp không thể tả.

Lâm Lang ngồi xuống, vẻ mặt ảm đạm, khẽ thở dài:

- Chỉ sợ, Hòa Thịnh Tuyền chống đỡ không nổi nữa.

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Đại đông gia, người cảm thấy Lục gia sẽ không cấp lương thực?

Không đợi Lâm Lang trả lời, hắn gật đầu thừa nhận:

- Lục Thế Huân phẩm hạnh không tốt. Đại đông gia lần này cự tuyệt, chỉ sợ gã sẽ không giúp chúng ta đâu.

Lâm Lang nhìn Sở Hoan, bên trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người, nàng dịu dàng nói:

- Ngươi ngồi xuống đi.

Sở Hoan ngồi xuống, hỏi:

- Lương thực của chúng ta còn có thể cầm cự bao lâu nữa?

- Gia phụ khi còn sống, cũng đã chú trọng việc tích lũy lương thực phòng ngừa bất trắc.

Lâm Lang hạ giọng nói:

- Cho nên Lương khố Hòa Thịnh Tuyền có thể chứa được ít nhất nửa năm lương thực, để dùng khi cần. Nhưng giờ thì lương thực trong kho nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ hai tháng nữa thôi…

- Hai tháng?

Sở Hoan nhíu mày.

Lâm Lang sâu kín thở dài:

- Hòa Thịnh Tuyền có gần 200 tiểu nhị, đều dựa vào tửu phường sống qua ngày. Ở phủ thành, về danh nghĩa cũng còn mấy Tửu trang (có lẽ là một dạng đại lý như bây giờ– dg), bán ra đều là rượu của Hòa Thịnh Tuyền. Nếu không có Tửu nguyên, Hòa Thịnh Tuyền và các Tửu trang sẽ gặp phải khốn cảnh, điểm mấu chốt nhất chính là một khi không còn Tửu nguyên, thương mạch gia phụ đã mất mấy chục năm xây đắp nên cũng vì vậy mà đứt gãy.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đại đông gia lo lắng không có Tửu nguyên cung ứng, các Tửu thương đang hợp tác với chúng ta sẽ bỏ chúng ta mà đi.

- Chưa chắc bọn họ đã bỏ chúng ta, nhưng cùng làm ăn, vốn là sự gắn kết lợi ích.

Lâm Lang nói:

- Đã không có Tửu nguyên (rượu cung ứng bán giá gốc – em đoán vậy), bọn họ tất nhiên không thể hợp tác cùng chúng ta. Mà các tửu phường trong thiên hạ thì nhiều, không nói đâu xa, ngay gần Vân Sơn phủ cũng có bốn năm đại tửu phường. Chắc chắn khi Tô gia không có rượu cung ứng, bọn họ sẽ đục nước béo cò, cướp đoạt Tửu thị của chúng ta.

Sở Hoan biết Tô gia lần này đúng là đã lâm vào khốn cảnh, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Đại đông gia, sao chúng ta không âm thầm mua lương? Không lấy danh nghĩa Tô gia, mà chia nhau ra lấy nhiều lý do khác nhau đi mua lương?

Lâm Lang cười khổ:

- Không được. Nghề có quy củ của nghề. Tửu phường ủ rượu, cần số lượng lương thực rất lớn. Nếu xé lẻ ra, không có khả năng không lộ, nếu là bị người khác nắm được nhược điểm, sẽ cáo buộc Tô gia lén mua lương, nói không chừng còn ghép vào tội danh mưu phản…

Sở Hoan tựa vào ghế, suy nghĩ tìm biện pháp giả quyết.

- Không có gì bất ngờ xảy ra, Lục gia nhất định sẽ không có khả năng cung ứng lương.

Lâm Lang cười lạnh:

- Ta với Lục Thế Huân tiếp xúc chưa nhiều, nhưng cũng biết người này có thù tất báo. Tuy rằng đã cho người vận lương từ Thái Nguyên tới, nhưng Lục Thế Huân nhất định sẽ tìm cớ, khiến lương thực không thể đến nơi.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Công khai cũng không, bí mật cũng không, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác? Ngoại trừ Lục gia và Vân Sơn phủ, không còn nơi nào khác có thể mua lương?

Lâm Lang lắc đầu:

- Thái Nguyên phủ ở Bình Dương đạo, ra khỏi Tây Cốc quan là địa giới Bình Dương, cũng là đạo lớn nhất Quan Tây. Trong Tây Cốc quan, là Tây Sơn đạo chúng ta, chính là đạo lớn nhất Quan Trung. Lục gia chẳng những là thương nhân lương thực đứng đầu phủ Thái Nguyên, mà còn là toàn bộ Bình Dương đạo, nếu không có Lục gia đáp ứng, lương thực Quan Tây sẽ không có khả năng tiến đến.

Mà địa khu Quan Trung, tuy rằng sản lượng lương thực cũng không ít, nhưng có Lưu Tụ Quang ở đó, lão hoàn toàn có đủ thực lực ngăn cản những nơi khác đổ lương vào địa giới Vân Sơn. Hướng đông hay tây, chúng ta cũng không thể có được lương thực, cho dù chúng ta âm thầm mua lương, Lưu Tụ Quang đang dòm ngó, lần đầu có thể trót lọt, nhưng nhóm lương thực thứ hai nhất định sẽ bị lão phát hiện và chặn lại.

Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng.

Sở Hoan hiểu, chính mình cho dù lợi hại, nhưng cũng không thể khống chế thương lộ, nếu Lưu gia và Lục gia đều cố ý nhằm vào Tô gia, lấy thực lực của mình, căn bản không có cách khả thi.

Lâm Lang đưa tay lên chống vào má, bên má, có một lọn tóc đen, nhìn vô cùng quyến rũ, dường như nghĩ đến cái gì đó, liền sâu kín thở dài:

- Nếu sự việc đúng như ta dự liệu, Lục gia sẽ không cung ứng lương, như vậy Tô gia ta chỉ còn một biện pháp thoát khỏi khốn cảnh.

- Biện pháp gì?

- Chờ năm sau mở cuộc bình chọn Ngự tửu.

Lâm Lang hạ giọng nói:

- Đợi qua năm, trong kinh rất nhanh sẽ có quan viên đến, là người chuyên môn bình chọn Ngự tửu ở Tây Sơn đạo, từ giữa chọn ra Ngự tửu tiến cống của Tây Sơn đạo.

Sở Hoan ngồi thẳng người lên, hỏi:

- Vậy tính sao?

- Nếu rượu Hòa Thịnh Tuyền chúng ta có thể đạt giải nhất, trở thành Ngự tửu cống vua, như vậy vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Lâm Lang giải thích:

- Chỉ cần được có vinh danh là Ngự tửu, thì Lưu Tụ Quang sẽ không dám ngăn cản chúng ta mua lương, hơn nữa, Hộ Bộ ti hằng năm đều cung cấp cho chúng ta một lượng lương thực đủ dùng để ủ rượu.

Sở Hoan đúng là với việc này hoàn toàn không biết gì cả, tinh thần chấn động:

- Có việc tốt vậy sao?

Lâm Lang gật đầu:

- Đối với chúng ta, thì đó là việc quá tốt rồi. Ngoài việc không phải nạp thuế má, Hộ Bộ ti hằng năm còn cưng cấp một lượng lớn lương thực thượng đẳng, giá cũng chỉ lấy ba phần so với thị trường, hơn nữa, thanh danh Hòa Thịnh Tuyền sẽ càng thêm vang dội, không gặp bất cứ phiền toái gì. Đi ra ngoài quan phủ cũng phải cẩn thận, để tránh không thể chuyển rượu vào kinh thành tiến cống. Việc chúng ta phải làm, là hằng năm cung cấp một ngàn vò rượu thượng đẳng.

Sở Hoan cười nói:

- Đây đúng là việc quá tốt!

Lâm Lang lắc đầu cười khổ:

- Nhưng nếu muốn trúng tuyển Ngự tửu, nói dễ làm khó lắm. Theo ta được biết, các châu Tây Sơn đạo cũng có đến hơn 100 nhà sở hữu tiệm rượu. Trong đó nổi danh nhất cũng có hơn 40 nhà, đủ tài lực hơn Hòa Thịnh Phường cũng không ít. Hòa Thịnh Tuyền ta muốn trổ hết tài năng, nói dễ hơn làm. Gia phụ lúc còn sống nguyện vọng lớn nhất chính là rượu Hòa Thịnh Tuyền một ngày nào đó sẽ trở thành ngự tửu, mà nguyện vọng của lão nhân gia xém chút nữa đã đạt thành, chỉ kém một bước xa…

- Một bước xa?

Sở Hoan đã có lòng muốn giúp Lâm Lang thoát khỏi khốn cảnh, tự nhiên hy vọng có thể biết nhiều thông tin hơn, cho nên hỏi:

- Xin hãy chỉ giáo…

Lâm Lang độc lập chống đỡ Hòa Thịnh Tuyền, người dưới tay có thể thương lượng đại sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rất nhiều lúc, tất cả áp lực đều tập trung trên người nàng. Hiện giờ Sở Hoan ở bên cạnh nàng, trong lòng nàng bất giác coi Sở Hoan trở thành cây trụ lớn nhất của mình, nàng đầy bụng ủy khuất xưa nay không chỗ kể ra, có Sở Hoan ở đây, trong tiềm thức nàng cũng nguyện ý nói khó khăn của mình cho Sở Hoan, nên cười khổ nói:

- Năm năm trước, gia phụ còn tại thế, lần đó bình chọn Ngự tửu, rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền ta một đường qua quan trảm tướng, chỉ kém một bước cuối cùng, bình chọn cuối cùng với Phương gia Hãn Châu... !

Sở Hoan biết, Hãn Châu chính là châu lớn thứ hai của Tây Sơn đạo gần với phủ Vân Sơn, không thể nghi ngờ, phần thắng cuối cùng, cũng là bị Phương gia Hãn Châu đoạt được.

- Phương gia liên tục được chọn Ngự tửu hai lần, mười năm nay, Phương gia đại biểu cho rượu nghiệp cao nhất toàn bộ Tây Sơn đạo.

Trên mặt Lâm Lang lộ ra vẻ khinh miệt, cười lạnh nói:

- Thế nhân đều nghĩ rằng Phương gia thật sự có năng lực này, lại rất ít người biết, bọn họ có thể được chọn là Ngự tửu, chẳng qua bên trong có nội tình đen tối mà thôi!

Sở Hoan cảm thấy rất hứng thú, hỏi:

- Vì sao lại nói như vậy?

- Lần đầu bọn họ thắng được, ta cũng không biết tột cùng thế nào. Nhưng lần thắng năm năm trước, chẳng qua là tốn bạc mà thôi.

Lâm Lang chậm rãi kể:

- Bình chọn Ngự tửu, năm năm một lần, bắt đầu chọn lựa đào thải, do mười danh gia về rượu bình chọn, nhưng cuối cùng lúc chỉ còn bốn nhà, sẽ do Quang Lộc Tự Thiếu Khanh đi ra bình chọn, bốn chọn hai, cuối cùng từ trong hai loại lại chọn ra một làm Ngự tửu!

- Chọn lựa lần trước, Hòa Thịnh Tuyền và Phương gia Hãn Châu đi đến cuối cùng, nhưng Phương gia đạt được thắng lợi, bọn họ có thể đoạt được danh Ngự tửu, là giở trò quỷ bên trong?

Sở Hoan nhíu mày lại.

Lâm Lang gật đầu nói:

- Đúng là như thế. Thật ra trước khi bình chọn cuối cùng, vị Quang Lộc Tự Thiếu Khanh kia từng lén phái người tìm tới gia phụ, ám chỉ bỏ ra một lượng bạc, rượu Trúc Thanh Tô gia chúng ta sẽ có thể thắng được.

Nói tới đây, nàng khẽ thở dài:

- Nhưng gia phụ lại là người thẳng tính, ông cảm thấy nếu lén hối lộ giành thắng lợi, thì không thể chứng minh rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền mới thật sự là Ngự tửu, cho nên cự tuyệt đưa bạc, thầm mong dựa vào thực lực trở thành Ngự tửu... !

Nói tới đây, nàng nhìn Sở Hoan, cười khổ nói:

- Kết quả không nói ngươi cũng có thể tự đoán được!

Sở Hoan khẽ gật đầu, bừng tỉnh ngộ:

- Thì ra là thế!

- Cũng bởi vì như vậy, trong lòng gia phụ vẫn có nút thắt, hậm hực suốt ngày, cuối cùng thân thể chống đỡ không nổi mà tạ thế.

Đôi mắt Lâm Lang đỏ lên:

- Trước khi ông mất, liền dặn ta nhất định phải chống đỡ Hòa Thịnh Tuyền, cho đến khi rượu Trúc Thanh của chúng ta có thể có một ngày dựa vào thực lực đường đường chính chính trở thành Ngự tửu tiến cống!

Sở Hoan tán thưởng nói:

- Lão đông gia quả nhiên là người chính trực, ta tin tưởng nguyện vọng của Lão đông gia nhất định có thể đạt được!

- Hy vọng như thế.

Lâm Lang khẽ thở dài:

- Thật sự không đường để đi, cũng chỉ có thể trông cậy vào bình chọn Ngự tửu sang năm... !

Nàng dừng một chút, bỗng nhiêm cảm thấy đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ ở chung một chỗ với Sở Hoan, dường như không quá thích hợp, mặt đẹp đỏ lên, nói:

- Đêm đã khuya, ngươi sớm nghỉ ngơi đi. Ồ... Nếu ngày mai không có chuyện gì khác, ngươi theo ta tới am Tĩnh Từ một chuyến!

Sở Hoan nói:

- Được!

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày hỏi:

- Am Tĩnh Từ?

Lâm Lang thấy thần sắc hắn quái dị, ngạc nhiên nói:

- Làm sao vậy?

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Không có gì.

Trong lòng hắn bỗng nhiên nhớ lại, vị tiểu ni cô Như Liên mà mình giúp đỡ kia, nàng và sư phụ nàng chẳng phải bị người của am Tĩnh Từ bị đuổi ra sao?

- Con người ngươi cổ cổ quái quái, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lâm Lang cười khẽ, đột nhiên thấp giọng nói:

- Chuyện đêm nay, có phải ngươi làm hay không?

Sở Hoan ngẩn ra:

- Chuyện gì?

- Ngưng... Ngưng Ngọc kia!

Lâm Lang đỏ mặt lên:

- Các nàng là ngươi tìm tới sao?

Lâm Lang thông minh sắc sảo, đêm nay Tổng đốc Kiều Minh Đường đột nhiên tới, sau đó phụ nhân kia lại mang theo Ngưng Ngọc tới, nơi nơi cổ quái, trong lòng nàng đã đoán được vài phần.

Sở Hoan cười ha ha, nói:

- Đại đông gia, ta mới tới phủ thành vài ngày, như thế nào mà quen biết người ở thanh lâu? Ta cũng không phải loại người tùy tiện này.

Mặt Lâm Lang lại đỏ bừng, oán trách nói:

- Ngươi làm việc thần thần bí bí, ai biết ngươi nhận biết mà không nói ra hay không.

Sở Hoan vội đáp:

- Đại đông gia, ngài cũng không thể oan uổng ta, ta cũng không phải loại người như vậy, ta chưa bao giờ tới... tới thanh lâu, chẳng lẽ điều này ngài cũng không tin ta?

Lâm Lang cắn môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át, phong tình vạn chủng, thấp giọng nói:

- Vậy vì sao ngươi lại ra mặt che chở Ngưng Ngọc kia?

Sở Hoan sửng sốt, nhớ rõ lúc ấy mình ra mặt giữ gìn Ngưng Ngọc, bất bình thay Ngưng Ngọc, không thể tưởng được thiếu phụ xinh đẹp này ghi tạc trong lòng, bất đắc dĩ cười nói:

- Đại đông gia, ngài cũng biết con người ta, tính tình hơi kích động, gặp chuyện bất bình, luôn không kìm nổi lòng muốn xen vào.

Lâm Lang cười quyến rũ, cũng không hỏi hiều, liền muốn rời khỏi, Sở Hoan bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:

- Đúng rồi, Đại đông gia có thích lễ vật kia không?

- Cái gì?

Nhất thời Lâm Lang chưa lấy lại tinh thần, hơi kỳ quái hỏi.

Sở Hoan cười nói:

- Chính là trân châu ta tặng.

Hắn nhớ rõ trong hộp kia là trân châu, thầm nghĩ rằng nữ nhân hẳn là rất thích những vật như vậy, nếu biết mình tặng chính là áo ngực trân châu, hắn tuyệt đối không dám nói thêm một chữ.

Lâm Lang hiểu được, vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt ửng hồng, không dám nhìn Sở Hoan, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, ba đào mãnh liệt:

- Ngươi... ngươi không phải người tốt... !

Nàng chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, một bàn tay ấn bộ ngực phập phồng, cảm thấy bên tai nóng bừng, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn thật sự là... Thật sự là khinh bạc, chẳng những tặng thứ xấu hổ kia... còn giáp mặt hỏi đến... !

Sở Hoan thấy Lâm Lang phản ứng quái dị, không khỏi suy nghĩ theo cách của người khác nên không hiểu ra sao cả, thật sự không rõ duyên cớ trong đó, nói:

- Đại đông gia không thích sao? Tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng ta lại cảm thấy rất thích hợp với Đại đông gia.

Hắn chỉ cảm thấy, trân châu kia dùng sợi tơ xâu lại, hẳn là rất dễ nhìn, Lâm Lang là một nữ nhân, cho dù không phải quá thích, cũng sẽ không chán ghét.

Lâm Lang nghe hắn nói như vậy, lại ngượng ngùng muốn tìm cái hố để nhảy xuống, thầm mắng người này không da không mặt, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng phần lớn là xấu hổ, chỉ một chút tức giận, dậm chân, nói:

- Ngươi không phải... không phải người tốt... !

Nàng cũng không dám lưu lại, nhanh chóng rời khỏi.

Sở Hoan sờ đầu, buồn bực nói:

- Ta không phải người tốt? Vì sao lại nói thế?

Hắn xoay người đi ra ngoài, thì thào lẩm bẩm:

- Cũng không biết là trang sức gì, lúc ấy hẳn nên lấy ra nhìn cẩn thận một cái, chẳng qua cho dù là trang sức gì, Đại đông gia mang vào hẳn là dễ nhìn lắm, không biết có thể nhìn Đại đông gia mang lên hay không…