Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1236: Ghen




Tuấn mã xông đến, mặc dù khí thế mãnh liệt, nhưng nếu đám sát thủ ra tay, mấy con tuấn mã cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng. Chỉ là tuấn mã đột nhiên lao đến, mọi người nhất thời không kịp trở tay, còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mấy tên sát thủ dựa ở cửa nhìn thấy tuấn mã lao tới bèn né tránh. Những người khác cũng phản xạ có điều kiện lần lượt né tránh. Lúc này, Lâm Đại Nhi đã vọt đến bên cạnh Sở Hoan.

Sở Hoan biết rõ đây là cơ hội duy nhất, trở tay giữ chặt tay của Mị Nương, vọt lên trên tuấn mã. Hắn biết rõ Mị Nương bị thương, ngồi ngựa không tiện nên đã ôm lấy Mị Nương, đặt nàng lên ngựa.

Bọn chúng có người hoàn hồn, trầm giọng nói:

- Bọn họ muốn chạy trốn!

Tên người lùn phản ứng đầu tiên, định xông tới ngăn cản, nhưng lại nghe thấy một tiếng gầm vang lên, không kìm được quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Tượng bị giẫm trên mặt đất trong nháy mắt đã bạo phát sức mạnh kinh người, cánh tay còn lại của y đã nắm được mắt cả chân của kẻ giẫm lên đầu mình. Tên sát thủ đang tập trung chú ý tới Sở Hoan, không ngờ lúc này Bạch Tượng vẫn còn sức phản kháng, giật mình, cảm thấy cơ thể mình bay lên, Bạch Tượng dùng hết sức lực, nghiêm nghị hét to:

- Mị Nương đi nhanh đi...!

Tay dùng sức, hung hăng ném tên sát thủ đang giẫm trên đầu mình đi.

Y nhắm về phía người lùn, vừa ném một cái, tên sát thủ giống như ám khí lao vào người lùn.

Tên sát thủ kia không làm chủ được mình, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, một cỗ xung lực khiến cơ thể của gã nhắm thẳng hướng tên lùn bay đến.

Đây là đòn tấn công cuối cùng của Bạch Tượng, không phải chuyện đùa.

Cơ thể tên sát thủ tuy nặng, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt người lùn.

Người lùn không thể ngờ được trong tình hình này mà Bạch Tượng còn có sức để xuất thủ. Chỉ là trong lúc ngây người, y thấy tên sát thủ sắp tung vào mình, không chút do dự, hai tay đưa lên, “soạt” một tiếng, hai móc sắt giống như tay sắt đã đâm vào cổ sát thủ, ngăn chặn hướng bay đến của sát thủ.

Lúc này mọi người đều huy động binh khí, lần lượt lao về phía Sở Hoan.

Có người vọt đến chặn tuấn mã, lúc này không còn chút do dự nữa, hàn quang chớp động, tuấn mã đau đớn rên lên, có mấy con tuấn mã lần lượt ngã trên mặt đất.

Cũng chính vào thời khắc này, Sở Hoan đã trở mình trên ngựa, Lâm Đại Nhi ngồi ở trước nhất, cùng với Sở Hoan một trước một sau kẹp lấy Mị Nương ở giữa lập tức quay đầu lại, phóng ra ngoài điện.

Mị Nương quay đầu nhìn lại Bạch Tượng khắp người máu me, đau buồn gọi:

- Nhị ca...!

Bạch Tượng thấy Mị Nương lên ngựa, mặt nở nụ cười, cùng chút khí lực cuối cùng hét lớn:

- Hãy sống cho tốt...!

Tên sát thủ bên cạnh tay cầm chùy đồng, nghe thấy giọng Bạch Tượng bèn vung chùy đồng, đập thẳng vào đầu Bạch Tượng.

Mị Nương nhìn thấy rõ Bạch Tượng chết thảm dưới chùy đồng, cảm giác đầu váng mắt hoa, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

Tuấn mã vọt tới cửa điện, hai tên trước cửa đã kịp phản ứng, một trái một phải lao đến. Sở Hoan vung đao chém bên trái, Lâm Đại Nhi cũng giơ tay lên, đánh về phía bên phải, khẽ kêu lên:

- Xem ám khí của ta đây!

Kẻ bên phải trước đó đã thấy Mị Nương xuất thủ, dùng ám khí giết chết đồng bọn, nên nghĩ Lâm Đại Nhi sẽ thực sự xuất ra ám khí, vội vàng né tránh. Đợi đến lúc phát hiện ra nàng chỉ hù doạ mình thì tuấn mã đã xông ra khỏi cửa điện.

Thân người lùn như linh hầu, nhảy lên mấy cái đã đuổi đến trước cửa, nhìn thấy tuấn mã bay đi, trong cơn giận dữ, thấy bên kho củi có mấy con tuấn mã, y lập tức xông qua bên đó, mấy kẻ đằng sau cũng vội vàng phóng theo. Trong nháy mắt, bảy tám con tuấn mã xông ra ngoài, lúc này bên Sở Hoan đã không còn thấy tung tích, tên lùn đuổi theo hướng Sở Hoan đã rời đi, giọng the thé:

- Đuổi theo hắn cho ta, không được cho hắn chạy thoát...!

Tiếng vó ngựa trong chốc lát biến mất trong rừng trúc.

Trong điện còn lại năm sáu tên sát thủ, không có tọa kỵ, không cách nào đuổi theo, chợt nghe một tên nói:

- Mắt tam giác đâu?

Lúc này mọi người mới định thần lại, lúc nãy Kim Lang Hầu đang đợi bị giết, nhưng Sở Hoan đột ngột xuất hiện, mọi người liền đổ dồn sự chú ý vào Sở Hoan, tên Kim Lang Hầu kia quả nhiên giảo hoạt, thừa dịp đại điện hỗn loạn đã trốn đi không thấy tung tích.

Ba người Sở Hoan phi ngực chạy thật nhanh, lúc này sắc trời đã sáng, Lâm Đại Nhi biết phía sau tất có truy binh, dốc sức liều mạng thúc ngựa, thế nhưng một con tuấn mã chở ba người, tốc độ dĩ nhiên khó mà tăng lên cho được.

Chạy đến ven sông, Sở Hoan biết truy binh phía sau đã sắp đuổi kịp, chạy không bao xa nữa sẽ bị đám người lùn đuổi đến, hắn kêu lên:

- Đại Nhi, dừng lại đi!

Lâm Đại Nhi đang thúc ngựa chạy thật nhanh, nghe Sở Hoan nói vậy, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ vốn chạy chưa được bao xa, lúc này dừng lại, chẳng phải là tự tìm đường chết sao. Nhưng Sở Hoan đã nói vậy, nàng cũng không do dự, ghìm ngựa dừng lại, Sở Hoan xuống ngựa, ôm lấy Mị Nương, nói với Lâm Đại Nhi:

- Xuống ngựa, xuống sông!

Đại Nhi khẽ giật mình, nhìn dòng sông đang chảy trước mắt, nháy mắt đã hiểu ý Sở Hoan. Nàng xuống ngựa, nhìn Sở Hoan đã ôm Mị Nương bước xuống sông, lập tức vỗ mạnh mông ngựa một cái, tuấn mã bị đau, bèn cất vó lao đi. Lúc này Đại Nhi mới nhanh chóng bước xuống sông, ven bờ sông đều là cỏ, nhưng rất thấp, sông cũng không rộng lắm, Sở Hoan đã đi đến giữa sông, nước sông chỉ đến ngực hắn, quay đầu lại, hét lớn:

- Đại Nhi, chúng ta ẩn trong nước, đợi bọn chúng rời đi!

Đại Nhi gật đầu, đến giữa sông, lúc này đã nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm. Sở Hoan nhìn Mị Nương, thấy Mị Nương khóe mắt rưng rưng, nói khẽ:

- Mị Nương, bây giờ không phải là lúc đau buồn, chúng ta giờ phải ẩn xuống nước, nàng làm được không?

Mị Nương “ừ” một tiếng, lúc này Sở Hoan mới nhìn về phía Đại Nhi, hai người nhìn nhau. Đại Nhi đã ngồi xổm người xuống, trầm mình xuống nước, Sở Hoan ôm ngang Mị Nương, hít sâu một hơi, cũng trầm xuống nước.

Mặt nước rung động rồi nhanh chóng tĩnh lặng như gương, sắc trời dù hơi sáng, nhưng ở ven đường căn bản không thể nhìn thấy được động tĩnh dưới nước.

Ôm cơ thể mềm mại của Mị Nương ẩn dưới nước, cơ thể Mị Nương và Sở Hoan dường như dính chặt lấy nhau. Cơ thể vô cùng quyến rũ này đúng là xinh đẹp gợi cảm, Sở Hoan cố gắng ẩn cơ thể sâu xuống nước thêm một chút nên chỉ có thể cố gắng cúi đầu xuống. Hắn ôm ngang Mị Nương, trán khó tránh dán chặt vào bộ ngực sữa đầy đặn của Mị Nương, nơi đó vừa mềm mại vừa đàn hồi. Sở Hoan dĩ nhiên chẳng có tâm trí đâu để cảm nhận cơ thể nóng bỏng của Mị Nương rốt cuộc mê người đến cỡ nào.

Dưới nước không thể nghe được âm thanh nào khác, Sở Hoan cũng không biết rốt cuộc đám người lùn đã đi qua đây chưa, chỉ có thể cố gắng ở dưới nước nhiều hơn một chút, tránh bị đám người lùn đuổi giết.

Hắn đã từng luyện “Long tượng kinh”, có thể ở trong nước được nửa canh giờ cũng không vấn đề gì. Chỉ là cảm thấy bộ ngực sữa của Mị Nương chẳng bao lâu sau đã ưỡng lên, biết nàng không thể ở dưới nước thêm được nữa, xem chừng đám người lùn chắc cũng đi rồi, lúc này mới chậm rãi từ dưới nước ló đầu lên. Nhìn lên bờ bên kia, không một bóng người, ngược lại ở phía xa xa truyền đến tiếng vó ngựa lờ mờ, biết đã né được đám người lùn, lúc này mới ôm Mị Nương từ dưới nước đi lên.

Đại Nhi cảm giác được có động tĩnh, cũng chậm rãi ló đầu lên.

Ánh rạng đông xuất hiện, không khí cuối thu rất lạnh, ngâm nước một chút, cơ thể Lâm Đại Nhi vốn đã yếu đuối lúc này càng trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp cũng trắng bệch.

Từ dưới nước lên, Mị Nương lập tức ho khan, bộ ngực sữa run rẩy, rung động mãnh liệt.

Lâm Đại Nhi đóng giả nam, dùng dây lưng quấn chặt ngực, dù xiêm y ướt nhẹp dán chặt cơ thể để lộ đường nét mềm mại lung linh của nàng, nhưng cũng không đến mức khiến người ta phải chú ý. Ngược lại cơ thể mềm mại của Mị Nương không có gì trói buộc, lại ngâm nước một lúc, sau khi bước khỏi dòng nước, bộ đồ lụa mỏng dán chặt vào da thịt, những đường cong rực lửa hiện rõ, loáng thoáng nhìn thấy da thịt trắng nõn, bộ ngực sữa căng tràn thẳng tắp.

Tóc xanh mang theo bọt nước dán trên khuôn mặt trắng nõn càng làm tăng vẻ kiều mỵ động lòng người. Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài vẻ mị hoặc tỏa ra từ trong xương cốt, Sở Hoan vừa liếc nhìn, đã thấy đôi mắt xinh đẹp của Mị Nương cũng đang nhìn mình, long lanh đến câu hồn đoạt phách. Chẳng hiểu vì sao, Sở Hoan cảm thấy mặt nóng lên, trong lòng không kìm được một loại kích động muốn tháo mặt nạ của Mị Nương xuống, để nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Mị Nương. Nàng chỉ để lộ nửa khuôn mặt đã khiến vô số nam nhân thần hồn điên đảo, không biết sau khi nàng tháo mặt nạ xuống, bộ dạng sẽ điên đảo chúng sinh đến mức nào.

- Còn nhìn nữa à?

Bên tai truyền đến giọng nói của Lâm Đại Nhi, Sở Hoan vội quay đầu lại, thấy Lâm Đại Nhi đang nhìn mình. Sở Hoan quay lại nhìn, Lâm Đại Nhi lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.

Sở Hoan tằng hắng một cái, hơi xấu hổ, nói:

- Nơi này không nên ở lâu, nếu chúng đuổi theo mà không thấy chúng ta, dĩ nhiên đoán được chúng ta đã ẩn nấp, nửa đường chắc chắn sẽ quay lại...!

- Bây giờ nên làm sao?

Lâm Đại Nhi hỏi.

Sở Hoan nhìn xung quanh, thấy bên kia bờ sông là một cánh rừng, nói:

- Chúng ta qua sông, đi xuyên qua khu rừng, chỉ cần tìm được thôn trấn thì không cần phải lo lắng về bọn chúng nữa!

Lâm Đại Nhi nhíu mày hỏi:

- Đây là đâu? Chúng ta không biết phương hướng.

Mị Nương bị Sở Hoan ôm trước ngực, bỗng nhiên đưa một tay lên, choàng trên cổ Sở Hoan nói:

- Đây là Thanh Châu Bắc Sơn đạo. Có điều hiện giờ ta cũng chẳng thể phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.

- Tạm thời không nói đến chuyện này.

Sở Hoan ôm Mị Nương, bắt đầu qua sông.

- Cứ qua bên đó rồi tính.

Dừng một chút, nói:

- Đám kia rất giỏi tìm truy tìm tung tích, phải đi càng xa nơi này càng tốt.

Ba người lên bờ, không do dự đi thẳng vào rừng cây. Khu rừng này rậm rạp, không rõ phương hướng thế nào, chỉ có thể đi thẳng về phía trước. Sở Hoan thoáng thấy vệt máu trên quần Mị Nương khác với vết ướt nước, biết trên đùi Mị Nương bị thương, biết rõ đang gấp, nhưng thương thế trên đùi Mị Nương cần phải được xử lý, tìm một nơi khá rộng rãi, dừng bước, nói:

- Mị Nương, xử lý vết thương trên chân nàng trước đã, cứ đi thế này, máu chảy quá nhiều!

Hắn cẩn thận đặt Mị Nương xuống, lúc này, mới nhìn sang Lâm Đại Nhi, nói:

- Lâm Đại Nhi, nàng đến xem giúp vết thương của Mị Nương rồi băng bó giúp nàng ấy.

Lâm Đại Nhi nhìn Mị Nương một cái, thản nhiên nói:

- Muội với nàng ta không thân chẳng quen, nàng ta bị thương liên quan gì tới muội, vì sao phải giúp nàng ta?

Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức trong lòng cũng hiểu ra, mình liều mạng cứu Mị Nương, lúc nãy còn ôm Mị Nương dưới nước, da thịt tiếp xúc, dù là bất đắc dĩ, nhưng Lâm Đại Nhi chính mắt nhìn thấy, trong lòng chắc chắn không thoải mái, chỉ có thể cười khổ nói:

- Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, Đại Nhi cũng là người hành tẩu giang hồ, dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý này, dù không quen, nhưng gặp phải nguy nan thì cũng nên giúp đỡ.

- Sao chàng không giúp đi?

Lâm Đại Nhi lạnh lùng nói.

Sở Hoan hơi xấu hổ:

- Cái này... nam nữ khác biệt, nói chung là không tiện.

- Ôm cũng ôm rồi, còn nam nữ khác biệt gì nữa.

Lâm Đại Nhi dứt khoát đi đến cây đại thụ bên cạnh ngồi xuống, bộ dạng quyết tâm bỏ mặc.

Đôi mắt dễ thương của Mị Nương chuyển động, khuôn mặt hơi tái nhợt chợt hiện nụ cười quyến rũ, lên tiếng nói:

- Không cần nàng ấy giúp, Hoan Ca, muội muốn huynh băng giúp muội, ôi, đau quá...!