Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1247: Thâm Độc Nhất Là Lòng Dạ Đàn Bà




Khóe mắt Tiếu Hằng hơi giật giật, nhưng y cũng không nói gì cả.

- Bản Tổng đốc hiện tại rất muốn biết, lần trước Tiếu công tử đến Tây Quan ta, đã bàn với ta một việc đại sự, hơn nữa còn hứa sẽ giúp đỡ ta khôi phục Tây Quan.

Sở Hoan dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói:

- Bản Tổng đốc rất tin tưởng Tiếu công tử, Bắc Sơn Đạo cũng đã biểu hiện những thành ý nhất định, các ngươi đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều nông cụ, thậm chí là trợ cấp lương thực...

Ngừng một chút, hắn lại bình thản nói tiếp:

- Thế nhưng bản Tổng đốc chưa thấy các ngươi đưa một con ngựa nào đến Tây Quan cả, không biết Tiếu công tử có thể giải thích được không?

Tiếu Hằng cau mày nói:

- Sở Tổng đốc, chuyện ngựa chiến e rằng Bắc Sơn không giúp được.

- Hả?

Sở Hoan nhìn chằm chằm Tiếu Hằng:

- Có thể cho ta một lời giải thích được không?

- Sở Tổng đốc cần biết Tiếu Tổng đốc có hai con trai đều nắm giữ những chức vụ rất quan trọng.

Tiếu Hằng chậm rãi nói:

- Trước khi người Tây Lương xâm lược Tây Bắc, tất cả các Nha môn ở đây nhất nhất đều phải tuân theo ý chỉ của triều đình, nhưng từ sau khi Thiên Môn Đạo của Đông Bắc nổi dậy, lại thêm người Tây Lương tiến vào phía Đông, các Nha môn ở Bắc Sơn đều đã tiến hành đảo chính, trong thời gian ngắn, quân đội của sáu bộ Nha môn đều đã tiến hành đảo chính rồi.

Sở Hoan cười nói:

- Tiếu Tổng đốc vì muốn khống chế Bắc Sơn nên tự nhiên sẽ chỉ dùng những người thân tín.

- Sở Tổng đốc nói đúng lắm.

Tiếu Hằng nói:

- Nha môn Hộ bộ được giao cho đại huynh Tiếu Tĩnh Sanh, Nha môn Bộ binh do nhị huynh Tiếu Tĩnh Khiêm quản lý, đại huynh kiểm soát tài chính của Bắc Sơn, nhị huynh không những kiểm soát bộ binh mà còn lấy lý do thế cục hỗn loạn để khống chế quân đội ba châu Bắc Sơn, biên chế của ba châu Bắc Sơn gộp lại vốn chỉ khoảng sáu ngàn người, nhưng hiện nay vì giặc cỏ làm loạn nên đã tăng quân số lên đến hai vạn sáu ngàn người, nhiều hơn biên chế đến hơn hai vạn.

Sở Hoan nhíu mày.

- Sở Tổng đốc cũng biết trong tám nơi nuôi ngựa lớn nhất cả nước thì Tây Bắc đã có bốn.

Tiếu Hằng chậm rãi nói:

- Tây Quan có hai, Thiên Sơn có một, Bắc Sơn cũng chỉ có một...

Sở Hoan cười lạnh lùng:

- Hai nơi chăn nuôi ngựa của Tây Quan chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi, chứ thực chất chẳng có con ngựa nào.

Tiếu Hằng cười nhạt một tiếng:

- Ngựa của Tây Quan đã bị Chu Lăng Nhạc điều đi Thiên Sơn rồi, nếu như Tiếu Tổng đốc không kiên trì thì thiếu chút nữa ngựa của Bắc Sơn cũng bị Chu Lăng Nhạc lợi dụng đủ loại lý do để điều đi rồi.

- Kể cả như thế thì tại sao Bắc Sơn không cung cấp ngựa cho Tây Quan?

- Tổng số ngựa chiến mà Bắc Sơn sở hữu chưa đầy năm nghìn con.

Tiếu Hằng nói:

- Hai nghìn con thuộc quyền sở hữu của Cấm vệ quân Bắc Sơn La Định Tây, số còn lại đều nằm trong tay Tiếu Tĩnh Khiêm sung vào biên chế, ngựa của Cấm vệ quân tự nhiên là không thể động vào, còn ngựa của quân đội Tiếu Tổng đốc cũng muốn dành ra một ít để giúp cho Tây Quan, nhưng đại huynh không có thiện cảm với Tây Quan, hơn nữa lại rất thân thiết với Chu Lăng Nhạc. Tiếu Tĩnh Khiêm vốn dĩ không muốn đem đồ trong tay mình trao cho kẻ khác, lại có sự hậu thuẫn của Tiếu Tĩnh Sanh, cho nên ngựa chiến không thể tặng cho Tây Quan được... Hơn nữa số lương thực mà trước đây hứa sẽ trợ giúp cho Tây Quan bây giờ cũng đã bị khoá lại rồi, sẽ không còn một hạt lương thực nào được gửi đến Tây Quan nữa đâu.

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Nói như vậy có nghĩa là Bắc Sơn chuẩn bị đối địch với Tây Quan ta đấy?

Tiếu Hằng do dự một lúc mới nói:

- Thật ra Tiếu Tổng đốc cũng không muốn đối địch với Tây Quan, ông ta chỉ hi vọng Tây Quan và Thiên Sơn đánh nhau thừa sống thiếu chết thôi... Nhưng hai con trai ở bên cạnh cứ khăng khăng thì tất nhiên ông ta sẽ phải suy nghĩ. Điều cấp bách hơn là, trước khi đi khỏi Du Xương, bên Chu Lăng Nhạc có gửi cho Bắc Sơn một bức mật hàm.

- Nội dung là gì?

Sở Hoan lập tức hỏi.

Tiếu Hằng lắc đầu:

- Ta không biết, nếu như hôm đó không phải là ta có mặt bên cạnh thì ta cũng không biết là có bức mật hàm kia đưa tới. Từ trước đến nay nếu có thư từ từ ngoài gửi vào, Tiếu Tổng đốc đều cho ta xem, nhưng lần này khác, ông ta không hề đưa cho ta.

- Như vậy có nghĩa là nội dung bức mật hàm kia là chuyện quan trọng.

Sở Hoan như nghĩ ngợi điều gì, sau một lát mới thở dài nói:

- Tiếu công tử, Tiếu phu nhân không những xinh đẹp mà còn rất thông minh nữa.

Tiếu Hằng hơi giật mình, khi bàn về chính sự y có thể bình tĩnh trả lời, nhưng một khi chủ đề chuyển lại về Tiếu phu nhân thì ngay lập tức y trở nên căng thẳng.

- Những lời phu nhân nói khi nãy ta có nghe được một ít.

Sở Hoan thở dài:

- Tiếu công tử, theo như lời phu nhân nói, nếu Tiếu Tổng đốc mất, thật sự bị hai con trai của ông ta cướp mất quyền lực, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đối xử với ngươi như thế nào?

Tiếu Hằng gượng cười nói:

- Ta với bọn hắn là huynh đệ cùng một nhà...!

Y còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã lắc đầu nói:

- Những lời công tử vừa nói chân thành khẩn thiết, ta tin là thật, nhưng tại sao bây giờ lại trở nên không biết nói chuyện rồi?

Tiếu Hằng thấy sắc mặt Sở Hoan vẫn bình thản nhưng đôi tròng mắt đen nhánh kia lại trở nên lạnh lùng khắc nghiệt, chỉ có thể cười khổ nói:

- Sở Tổng đốc minh xét, dù sao cũng là...dù sao cũng là người cùng một nhà, lại là huynh đệ, không nên nói lời ong tiếng ve sau lưng nhau.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ngay cả thím mình Tiếu công tử cũng có thể kéo lên giường được, thế mà lại không có gan nói thật vài câu sau lưng ư?

Tiếu Hằng biến sắc mặt, khóe mắt run rẩy, đột nhiên nghe có tiếng nói sau lưng:

- Hằng nhi, Sở Tổng đốc đã chân thành với ngươi thì ngươi có gì cứ nói ra đi đừng ngại.

Tiếu Hằng quay đầu nhìn, phát hiện ra không biết từ lúc nào Tiếu phu nhân đã mặc lại xiêm y chỉnh tề, thậm chí tóc cũng đã búi lên, sự hoảng sợ lúc trước đã biến mất hoàn toàn, đoan trang cao quý một cách kỳ lạ, trên khuôn mặt cũng là nụ cười thản nhiên, cúi chào nói khẽ:

- Thiếp đã có vinh dự được diện kiến Sở Tổng đốc.

Sở Hoan cũng đứng lên, chắp tay cười:

- Quấy rầy đêm tốt lành của phu nhân thật có lỗi, cần phải xin phu nhân thứ tội.

Tiếu phu nhân mỉm cười nói:

- Sở Tổng đốc đêm khuya lại chơi, không kinh động đến người khác, còn sai người ở ngoài gác cửa cho chúng ta, ta phải lấy làm cảm kích mới đúng, tại sao Sở Tổng đốc lại có tội?

Sở Hoan ngạc nhiên.

Vị phu nhân này chỉ trong thời gian ngắn như thế đã lấy lại được thái độ bình thường, hơn nữa che dấu được hoàn toàn vẻ hoảng sợ vừa rồi, những chuyện thông dâm xấu xa như thế nàng lại có thể ứng đối trôi chảy không hề có chút gượng gạo ngượng ngùng nào. Sở Hoan nhanh chóng hiểu ra tâm cơ của người phụ nữ này sâu hơn nhiều so với Tiếu Hằng, càng rõ hơn những chuyện xảy ra đêm nay không phải Tiếu phu nhân rơi vào bẫy của Tiếu Hằng mà ngược lại, Tiếu Hằng bị Tiếu phu nhân dụ vào một cái bẫy đã được bố trí tỉ mỉ.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Phu nhân không trách tội ta thì tốt rồi.

Chỉ tay vào cái ghế mình vừa ngồi:

- Mời phu nhân ngồi.

- Các bậc trượng phu nói chuyện, thiếp sao dám quấy rối?

Khuôn mặt đoan trang ôn hòa xinh đẹp của Tiếu phu nhân mang theo một nụ cười bình thản, nàng đi qua kéo một cái ghế khác đến bên cạnh Tiếu Hằng, hỏi Sở Hoan:

- Không biết Sở Tổng đốc có thể gia ân cho Tiếu Hằng được ngồi nói chuyện không?

- Xin mời ngồi!

Sở Hoan mỉm cười, Tiếu Hằng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi xuống, Tiếu phu nhân đứng cạnh Tiếu Hằng, vô cùng ung dung thoải mái.

Sau khi Tiếu Hằng đã ngồi xuống, Tiếu phu nhân mới nhẹ nhàng nói:

- Hằng nhi, Sở Tổng đốc hỏi nếu như huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh nắm mọi quyền lực thì bọn họ sẽ đối xử với ngươi như thế nào, ngươi cứ đem những gì trong lòng nghĩ nói thật cho Sở Tổng đốc nghe, Sở Tổng đốc cơ trí, có thể chỉ ra lỗi sai cho ngươi.

- Chỉ ra lỗi sai ư, không dám.

Sở Hoan cười nói:

- Chỉ là bản Tổng đốc và Tiếu công tử mới quen đã thân, ta rất quan tâm đến tiền đồ của Tiếu công tử, không đành lòng nhìn một người thanh niên ưu tú như vậy bị người ta làm hại.

Khóe mắt Tiếu Hằng giật giật, cuối cùng y nói:

- Sở Tổng đốc minh giám, bất kể là Tiếu Tĩnh Sanh hay Tiếu Tĩnh Khiêm nắm giữ quyền hành thì người đầu tiên mà bọn họ loại trừ chắc chắn sẽ là ta.

- Hả?

- Sở Tổng đốc không biết, mấy năm nay ta đi theo Tiếu Tổng đốc, Tiếu Tổng đốc bàn bạc với ta rất nhiều chuyện, chứ không bàn với hai con trai của ông ta.

Tiếu Hằng cười khổ nói:

- Lúc mới bắt đầu ta còn tưởng là Tiếu Tổng đốc rất quan tâm đến ta, nhưng bây giờ đã hiểu ra, Tiếu Tổng đốc chẳng qua chỉ coi ta như một con chó săn để sai khiến. Ông ta muốn dùng ta, nhưng lại sợ ta phản bội. Sau khi Bắc Sơn tiến hành đảo chính, Tiếu Tĩnh Sanh nắm giữ Hộ bộ, Tiếu Tĩnh Khiêm nắm giữ Binh bộ, một người khống chế mặt tài chính, một người kiểm soát quyền binh mã, để ta làm ở Lại bộ, nhìn thì có vẻ to tát lắm, nhưng ngay cả một hiệu lệnh phân công ở Bắc Sơn cũng do Tiếu Hoán Chương tự tay ra lệnh. Lại bộ nghe thì có vẻ oai phong, nhưng thật ra chỉ là cái thùng rỗng, hoàn toàn không có chút thực quyền nào.

Sở Hoan có vẻ rất đồng tình, gật đầu thở dài:

- Tiếu công tử được Tiếu Tổng đốc trọng dụng, năng lực chắc chắn hơn nhiều hai người kia, chỉ có điều là xuất thân không giống nhau, lại bị đối xử như thế, khiến người khác phải đau lòng.

- Nếu chỉ có vậy thì cũng coi như xong rồi.

Tiếu Hằng cau mày:

- Mấu chốt là Tiếu Hoán Chương bàn bạc công việc với ta trong mấy năm nay khiến ta trở thành cái gai trong mắt huynh đệ bọn họ, thậm chí có một thời gian bọn họ còn cho rằng Tiếu Hoán Chương sẽ trao vị trí Gia chủ của nhà họ Tiếu cho ta, hận ta thấu xương... Đặc biệt là Tiếu Tĩnh Sanh, đã mấy lần phỉ báng Tiếu mỗ trước mặt Tiếu Hoán Chương, nói muốn trục xuất Tiếu mỗ khỏi gia môn, nếu như không phải... không có thím ở phía sau bảo vệ thì tình trạng của Tiếu mỗ còn thê thảm hơn cả bây giờ nữa.

Sở Hoan ngẩng đầu nhìn Tiếu phu nhân, thấy Tiếu phu nhân dung mạo đoan trang, khác hẳn với người phụ nữ co rúm ở đầu giường ban nãy, từ lúc nàng xuất hiện đến giờ trên khuôn mặt đều mang một nụ cười. Thấy Sở Hoan nhìn mình, Tiếu phu nhân càng mỉm cười một cách mê hồn, nói khẽ:

- Hằng nhi nói rất đúng, Sở Tổng đốc, huynh đệ nhà họ Tiếu hận Hằng nhi đến thấu xương, nếu có cơ hội thì bọn họ chắc chắn sẽ hại chết Hằng nhi mà không nhớ gì đến tình huynh đệ, càng không có chuyện hạ thủ lưu tình.

Sở Hoan hỏi:

- Đã vậy chẳng lẽ Tiếu công tử lại muốn ngồi chờ chết? Phu nhân sớm đã nhìn ra những dấu hiệu hung hiểm đó, chẳng lẽ công tử không có kế sách đối phó gì hay sao?

- Quyền hành nằm trong tay bọn họ ta có thể làm được gì?

Hai con ngươi của Tiếu Hằng chớp động, y sớm đã đặt trường kiếm trong tay sang một bên, chắp tay nói:

- Sở Tổng đốc cơ trí, mong Sở Tổng đốc chỉ đường cho ta.

- Thật ra người có thể thực sự chỉ đường cho ngươi không phải là ta... Người có thể giúp Tiếu công tử luôn ở bên cạnh công tử.

Sở Hoan lại một lần nữa nhìn Tiếu phu nhân, mỉm cười nói:

- Phu nhân cực kỳ thông minh, Tiếu công tử gặp nạn, trong lòng phu nhân hẳn là đã sớm có kế hoạch đối phó rồi?

Tiếu phu nhân khẽ cười:

- Sở Tổng đốc quá khen...!

Sau đó nàng lại nhè nhẹ thở dài:

- Thật ra muốn thoát khỏi kiếp nạn này cũng không có một biện pháp nào hoàn hảo cả... Cũng giống như bị gai trong bụi cây đâm vào tay, chỉ có thể loại bỏ toàn bộ gai trong bụi cây đi mới có thể nắm mà không bị thương.

Sở Hoan mỉm cười hỏi:

- Ý của phu nhân là gì?

- Hằng nhi muốn không bị bọn họ hại chết thì chỉ có cách diệt trừ bọn họ, đây cũng là con đường duy nhất rồi.

Tiếu phu nhân khe khẽ thở dài, tỏ vẻ thương xót.