Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1422: Không được sống bình an




Tiếu phu nhân còn đang ù ù cạc cạc không hiểu gì thì một bàn tay đặt lên trên đôi vai thơm của ả. Tiếu phu nhân sực tỉnh, khẽ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy La Định Tây lúc này đã đứng ở ngay bên cạnh.

- Phu nhân làm sao vậy?

La Định Tây hỏi với vẻ chăm sóc ân cần.

- Khí sắc của ả có vẻ không tốt, có phải là....?

- Thiếp không sao.

Tiếu phu nhân đứng dậy, không nhìn về phía thi thể của Tiếu Hằng, nói:

- Rồi tiếp sau sẽ xử lý thế nào, chàng tự khắc phải biết chứ.

- Phu nhân yên tâm.

La Định Tây khẽ cười nói:

- Có điều, cái chết của Tiếu Hoán Chương nếu hôm nay lại không thể truyền ra ngoài. Quân ta vừa mới thất bại, quân sĩ đang lúc chí khí sụt giảm. Nếu bây giờ cái chết của Tiếu Hoán Chương được lan truyền ra ngoài, e rằng, ý chí chiến đấu của toàn bộ quân ta đều sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng. Cho tới nay, toàn bộ thân hào các phủ các huyện của Thanh Châu đang vận chuyển lương thực tới đây. Chỉ cần chúng biết Tiếu Hoán Chương chết rồi, thì e rằng lương thực, người ngựa tiếp ứng sẽ tự động biến mất thôi.

Tiếu phu nhân hơi chau mày nói tiếp:

- Chàng nói không sai. Tin Tiếu Hoán Chương qua đời tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài.

- Chỉ cần nói với bên ngoài rằng Tiếu Hoán Chương đang bệnh. Phu nhân tạm thời giả cớ ở đây chăm người bệnh. Tất cả mọi việc còn lại, cứ giao cho ta giải quyết.

La Định Tây cất giọng nghiêm nghị:

- Đợi khi nào giải quyết được hết tình cảnh khốn khó trước mắt, phu nhân sẽ mượn cớ đưa Tiếu Hoán Chương về Du Xương dưỡng bệnh. Đến lúc đó sẽ cùng đưa Tiếu Tĩnh Sanh về cùng một thể. Ổn định được cục diện bên đó, sẽ loan báo tin về cái chết của Tiếu Hoán Chương.

Dừng một lát, y lại tiếp:

- Thời tiết giờ đang lạnh giá, thi thể sẽ không bị bốc mùi. Đợi ta xử lý xong, trì hoãn thêm một thời gian nữa chắc sẽ không có vấn đề gì.

Nom bộ dạng của Tiếu phu nhân rất chán nản. Mối hận lớn của ả đã được báo thù. Vốn dĩ mọi việc rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng, tinh thần của ả thì xem ra rất không ổn. Ả đi đến bên ghế, ngồi xuống, dáng vẻ tiều tụy.

La Định Tây đang muốn đi, nghĩ thế nào, y quay lại phía Tiếu Phu nhân, đỡ ả dậy, cười nói:

- Đã lâu chưa cùng phu nhân **, thật là nhớ lắm. Hôm nay đại công cáo thành, phải cùng phu nhân chúc mừng một phen.

Nói xong, cả cái miệng đầy râu ria xồm xoàm áp tới, muốn hôn đôi môi đỏ của Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân đưa tay ngăn lấy, miễn cưỡng gượng cười nói.

- Định Tây, hôm nay ta rất mệt, đợi khi khác...

La Định Tây khẽ “ồ” lên một tiếng. Y ghé sát vào bên tai Tiếu phu nhân, khẽ thì thào:

- Ngọc thể của phu nhân ở trong lòng một kẻ thô kệch như ta làm sao mà chịu nổi. Phu nhân chỉ cần nằm yên thôi, cứ để ta phục vụ phu nhân là được rồi.

Rồi không quan tâm tới hai thi thể của Tiếu Hoán Chương và Tiếu Hẳng vẫn ở bên cạnh đó. Y ôm lấy cơ thể mềm mại của Tiếu phu nhân, ném ả lên giường. Sau khi cởi bỏ hai ba lần áo giáp, y nằm đè lên người ả.

Tiếu Phu nhân khẽ cau mày nói:

- Định Tây, không nên thế, việc này chưa giải quyết xong.

La Định Tây ngang ngược xé toang xiêm y của Tiếu phu nhân, hai gò bồng đảo tròn căng trắng như tuyết. Hai gò thiên thai ấy khẽ phập phồng như hai túi nước mềm mại. La Định Tây một tay nắm lấy một cái, nhào như nhào bột, rồi bắt đầu vân vê. Đôi túi nước ấy mềm mại phập phồng, căng cứng và biến hình liên tục trong tay y. Hơi thở gấp gáp, mắt long lanh, y cười nói:

- Đại sự xong rồi, những việc nhỏ sao lại phải tiếc nuối làm gì?

Rồi y nhìn chằm chằm vào cơ thể trắng như tuyết của Tiếu phu nhân, nói tiếp:

- Phu nhân, chúng ta cứ sung sướng một trận đi rồi tính sau!

Rồi y kéo chiếc váy của Tiếu phu nhân xuống. Nhưng ả lại nắm lấy váy, nói với vẻ hơi tức giận:

- Nói chuyện chính sự đã.

La Định Tây thấy đôi mày thanh tú của Tiếu phu nhân nhíu lại. Y cũng không nỡ ép, do dự một lát, y ngồi sang đầu giường, hỏi:

- Phu nhân muốn nói chuyện chính sự là chuyện gì?

- Tiếu Hoán Chương chết rồi, nhưng Sở Hoan vẫn chưa chết.

Nói rồi Tiếu phu nhân ngồi dậy, quấn lại vạt áo che lấy bộ ngực căng tròn. Ả búi lại mái tóc rồi nói:

- Bên Thanh Đường còn có bọn Tây Quan đang nhìn giương mắt ra đấy. Chàng định xử trí ra sao?

La Định Tây cười ha hả, nói:

- Hóa ra là phu nhân lo lắng chuyện này ư? Phu nhân yên tâm, ta đã nghĩ kỹ, Tiếu Hoán Chương không nói sai. Nếu tiếp tục đánh thì không thể thành công được. Chúng ta chỉ có thể nghị hòa thôi.

- Hả?

- Sở Hoan tiếp tục đánh Bắc Sơn, đối với hắn cũng chả ích gì.

La Định Tây nói:

- Chu Lăng Nhạc kết thân cùng Cam Hầu. Sở Hoan giờ giống hệt con kiến bò trên chảo nóng bị sứt đầu mẻ trán. Phu nhân, theo ý của nàng thì Chu Lăng Nhạc sau đây sẽ thu phục Sở Hoan hay đánh Bắc Sơn ta?

Tiếu Phu nhân khẽ chuyển hướng nhìn, hỏi ngược lại:

- Thế theo ý kiến của chàng thì sao?

- Tất nhiên là đánh Tây Quan.

La Định Tây nói bằng giọng hết sức tự tin.

- Chu Lăng Nhạc cần phải hiểu rằng, nếu y muốn nuốt chửng được Bắc Sơn thì cũng là một việc khó. Tuy rằng, Bắc Sơn chúng ta vừa mới thất bại. Nhưng suy cho cùng, quân Bắc Sơn vẫn còn hàng vạn binh mã. Hơn thế, địa hình ở đây lại vô cùng hiểm trở. Nếu muốn nuốt chửng toàn bộ Bắc Sơn, không phải là việc dăm bữa nửa tháng có thể làm xong. Nếu Chu Lăng Nhạc muốn đánh Bắc Sơn, Sở Hoan sẽ quyết không ngồi im mà nhìn. Hắn nhất định sẽ liên thủ với quân Bắc Sơn ta, cùng đối địch lại với Chu Lăng Nhạc.

Tiếu phu nhân nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

- Ý không tồi, Sở Hoan là người thông minh, hắn quyết không ngồi im nhìn Chu Lăng Nhạc thôn tính Bắc Sơn.

- Chúng ta đều rõ điểm này, Chu Lăng Nhạc càng rõ hơn.

La Định Tây cười khẽ nói:

- Hơn thế hắn biết Bắc Sơn vừa mới thất bại. Nếu tin tức Tiếu Hoán Chương đã chết mà để hắn biết được, hắn sẽ chưa động tới Bắc sơn, mà ngược lại sẽ nhằm sang Tây Quan. Hắn thừa biết nếu tấn công Bắc Sơn thì Bắc Sơn và Tây Quan sẽ liên thủ chống lại. Còn nếu đánh Tây Quan, bọn Bắc Sơn ta chưa chắc đã xuất binh cứu viện.

Tiếu phu nhân “à” lên một tiếng, hỏi:

- Chu Lăng Nhạc đánh Tây Quan, chàng không chuẩn bị xuất binh sao?

- Hai con trai đang tranh nhau, tại sao ta lại phải chui vào giữa để mà can ngăn.

La Định Tây chậm rãi phân tích nói:

- Chu Lăng Nhạc nhất định nghĩ chỉ cần đánh được Tây Quan, trừ được Sở Hoan thì một tay Chu Lăng Nhạc y sẽ nắm được cả Thiên Sơn. Hai lối Tây Quan và Bắc Sơn ta chỉ còn nước đầu hàng. Cũng rất có khả năng binh sĩ không cần đụng tới gươm đao mà sẽ lấy được lối Bắc Sơn, nhất thống Tây Bắc. Nếu đã như vậy, hắn cần gì phải làm cho sự việc trở nên phức tạp như vậy. Sao lại phải đánh Bắc Sơn trước rồi mới đánh tới Tây Quan?

Trên môi của Tiếu phu nhân hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, ả hỏi:

- Nếu như Chu Lăng Nhạc nắm được Tây Quan, đến lúc đó chàng sẽ lựa chọn thế nào?

La Định Tây khẽ nâng cằm Tiếu phu nhân lên, nhìn vào gương mặt tuy đoan trang nghiêm nghị mà lại vô cùng quyến rũ mê hồn người khác ấy, rồi hỏi lại:

- Phu nhân thấy ta nên làm thế nào?

Đôi mắt Tiếu phu nhân chớp chớp, ả nói:

- Ban đầu ta đã từng nói với chàng, ta giúp chàng nắm được quyền ở Bắc Sơn. Bắc Sơn giờ đã ở trong tay chàng, ta đương nhiên sẽ không can dự nữa.

- Hươu chết về tay ai còn chưa rõ. Đợi được đến ngày đó, thì tính tiếp.

La Định Tây tiếp tục:

- Điều bây giờ cần phải suy tính là chỉ cần Sở Hoan đồng ý nghị hòa. Ta sẽ chuẩn bị mượn danh nghĩa Tiếu Hoán Chương, đưa người sang bên Tây Quan. Tiếu Hoán Chương cắt nhượng hai huyện Thanh Châu, không phải là quá không thoáng hay sao. Sáu huyện Thanh Châu, cắt nhượng đi Đan Dương, Cao Lăng, Nhạn Tháp, giờ còn biếu không năm vạn hộc lương nữa. Nếu như vậy, Tây Quan sẽ tuyệt đối không động tay với chúng ta.

Tiếu phu nhân có chút kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức ả khẽ bật cười, nói:

- Xem ra, ngươi so với Tiếu Hoán Chương thì còn muốn phóng tay hơn nhiều đấy.

- Phu nhân, chỉ cần Sở Hoan đồng ý nghị hòa, điều binh sang phía Tây, tranh giành cao thấp với Chu Lăng Nhạc một phen. Nếu có phải trả thêm chút giá nữa, ta cũng sẽ không tiếc gì.

La Định Tây cười, y tiếp:

- Quân Tây Quan đánh đấm rất được. Nói một cách công tâm thì quân Bắc Sơn không phải là đối thủ của quân Tây Quan. Thậm chí, quân Thiên Sơn không có đội kỵ binh ấy cũng chưa chắc đã thắng được quân Tây Quan. Thiên Sơn có ba vạn Hắc Phong kỵ binh, cả Tây Bắc không có ai là đối thủ xứng tầm. Hai bên mà đánh nhau thì Chu Lăng Nhạc chiếm đến bảy tám phần thắng. Cho đến nay lại có thêm một Cam Hầu nữa. Sở Hoan gần như chẳng còn cơ hội thắng rồi.

Tiếu phu nhân ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy ngực. Chiếc đùi thon dài dài vắt lên chiếc đùi khác. Tư thế của ả nhìn có vẻ kênh kiệu kiêu sa. Ả chỉ nhìn La Định Tây, không nói gì.

Một tay La Định Tây khẽ vén chân váy áo của Tiếu phu nhân, vuốt nhẹ cặp đùi thon thả trắng như tuyết của ả. Y nói khẽ:

- Tuy chiến sự chưa thực sự bắt đầu, nhưng Sở Hoan đã nắm chắc phần bị thua. Có điều ta không muốn nhìn hắn dễ dàng bị bại trong tay Chu Lăng Nhạc. Quân Tây Quan vô cùng gan dạ. Khi chiến trận chúng chẳng khác nào bầy lang sói, hung hãn chẳng sợ cái chết. Một đội quân như thế thì cho dù có thất bại thì Chu Lăng Nhạc cũng phải trả một cái giá trước khi giành được thắng lợi. Chúng đánh nhau càng lâu thì sự tổn thất của Chu Lăng Nhạc càng lớn.

Tiếu phu nhân tựa hồ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nói:

- Chỉ là Sở Hoan thiếu lương thực, không so sánh được với Chu Lăng Nhạc đang binh hùng lương mạnh mà thôi. Quân Tây Quan dù cho có thiện chiến thì cũng không có lương thực, không trụ được lâu.

- Phu nhân nói chí phải.

La Định Tây vuốt vuốt râu nói:

- Thế nên khi cần chảy máu, phải chảy máu. Có lúc tự làm mình chảy máu để khiến người khác toi mạng.

- Thế nên ngươi đưa ra điều kiện nghị hòa không phải là cắt ba huyện mà còn biếu thêm năm vạn hộc lương. Năm vạn hộc lương này danh nghĩa là bồi thường, nhưng kỳ thực là hỗ trợ.

Tiếu phu nhân buồn bã nói:

- Năm vạn hộc lương thực là con số không nhỏ, nó có thể giải quyết mối nguy hiểm hiện nay của Sở Hoan. Cắt ba huyện đó là mở đường cho Sở Hoan tiến vào. Muối ăn của hắn có thể qua cửa, có thể từ trong đó đổi sang lương thực. Nếu như vậy, chúng sẽ có thể cùng hao binh tổn tướng với Chu Lăng Nhạc lâu hơn. Mà chiến đấu càng lâu, người chết của hai bên càng nhiều. Dù cho sau này ai thắng hay bại thì cũng bị tổn hại không ít.

La Định Tây bật cười ha hả, nói:

- Chính thế, chúng đánh nhau càng lâu, tổn thất của chúng càng lớn. Hơn thế, chúng ta càng có thời gian chỉnh đốn quân sĩ. Ba huyện cắt cho Sở Hoan. Đừng nói tới việc hắn bố trí ít quân sĩ canh giữ, cho dù có bố trí nhiều đi chăng nữa thì muốn trong một thời gian ngắn có thể thôn tính được ba huyện đó cũng không phải chuyện dễ. Nói là cắt nhượng cho chúng ba huyện, chỉ cần ta đồng ý, thì lúc nào cũng có thể lấy lại được ba huyện đó.

Ánh mắt của Tiếu phu nhân dừng ở trên thi thể của Tiếu Hoán Chương, ả thở dài nói:

- Nếu như Tiếu Hoán Chương nghe được lời này từ chàng, chắc chắn lão ta sẽ lau mắt mà nhìn chàng mất thôi. lão luôn coi ngươi là một tướng mạnh chốn sa trường. Lão đâu có ngờ ngươi cũng mưu mô quỷ kế đâu có kém cạnh gì lão.

La Định Tây nhìn chằm chằm vào thi thể của Tiếu Hoán Chương, rồi nói:

- Nói về xảo trá thì so với Tiếu Hoán Chương, ta tự cho rằng mình không bằng. Có điều, Tiếu Hoán Chương có một nhược điểm chết người. Đó là lão nghĩ quá nhiều, làm thì lại quá ít. Việc gì lão ta cũng suy nghĩ tính toán trước sau, thận trọng. Những việc rất đơn giản cũng khiến lão làm cho thành phức tạp. Có lúc, thời cơ tới nơi rồi, tuy nhìn thấy cơ hội nhưng lại nghĩ nhiều quá. Đợi đến lúc nghĩ thông thì cơ hội đã biến mất.

Nói rồi La Định Tây bật cười lạnh, tiếp:

- Có điều, rèn luyện thành thục cũng không phải là chuyện xấu. Bao nhiêu năm nay, cha con lão đã khổ tâm tích góp từng bước xây dựng thế lực. Nếu nói một cách chân thành, Bắc Sơn là nơi có tiền tài, lương thực đầy đủ nhất trong ba đạo quân Tây Bắc. Ngay cả như Chu Lăng Nhạc cũng chưa chắc đã có thể so sánh được. Có tiền, có lương thực, lại cho chúng ta ít thời gian, đợi tới khi chúng lưỡng bại câu thương, lúc đó sẽ là thời gian trở mình lật ngược tình thế của chúng ta.

Bàn tay y mò tới chỗ đùi trên của Tiếu Phu nhân. Dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng Tiếu phu nhân được chăm sóc khá tốt. Làn da trơn nhẵn, căng đầy, so với thiếu nữ thì còn mịn màng hơn. La Định Tây nhìn vào khuôn mặt hút hồn người khác của Tiếu phu nhân, đôi mắt mở to. Y lại lao tới một lần nữa.

- Sau này còn phải nhờ phu nhân tương trợ, làm nên nghiệp lớn.

Nhưng Tiếu phu nhân vẫn nhíu may, đẩy ra nói:

- Hôm nay không được, ta đã nói rồi.

La Định Tây nhíu mày, liếc qua cơ thể của Tiếu Hằng, thản nhiên nói:

- Hay là phu nhân vẫn chưa dứt được với thằng nhỏ này. Chẳng nhẽ đóng kịch mà lại thành thật, nàng đã động lòng với y rồi sao?

Tiếu phu nhân cười lạnh nói:

- Chàng nói bậy gì vậy. Đối với ta y chỉ là công cụ lợi dụng. Sao ta lại có thể động lòng với hạng này được?

- Phu nhân, thực lòng mà nói, trong Tiếu gia, ngoài Tiếu Hoán Chương thì chỉ có Tiếu Hằng có thể một mình nắm lấy cục diện. Những việc Tiếu Hoán Chương giao cho y, y đều thu xếp ổn thỏa.

Trong mắt La Định Tây lập lòe ánh lên cái nhìn kỳ lạ, y tiếp:

- Tên này cũng không phải dạng bình thường. Nói cho cùng, y chỉ là quá mê phu nhân, cho nên mới hồ đồ thôi. Nếu như là người khác, chưa chắc y đã vô dụng như thế, dễ dàng để cho người khác lợi dụng....

- Chàng đi ra ngoài trước đi, tìm người xử lý hai cái thây này trước.

Tiếu phu nhân thản nhiên nói:

- Ta mệt rồi, có việc gì nói sau.

La Định Tây thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu phu nhân tràn đầy sự mệt mỏi. Tuy nhiên, nhìn cơ thể đẫy đà của ả, y lại vô cùng tức giận. Nhưng lúc này, y cũng chẳng dám làm trái lời Tiếu phu nhân, đánh đứng đậy, vớ lấy giáp mũ, nói:

- Việc đã như vậy, phu nhân cứ nghỉ ngơi. Ta đi tìm người tới xử lý hai cái xác này.

Nói rồi y đi tới bên thi thể của Tiếu Hằng, nhìn liếc sang Tiếu phu nhân, rồi sau đó mới đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Trong phòng rất nhanh trở lại trạng thái tĩnh lặng như chết. Hai thi thể nằm im trên mặt đất. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi máu tanh.

Tiếu Phu nhân vốn nhắm mắt lại, nhưng chỉ giây lát, ả lại mở to mắt, từ trên giường đi xuống. Đi tới bên người Tiếu Hằng, ả thấy con ngươi y như mở ra, bên môi còn vẻ nhẹ nhàng vui vẻ. Ả nhìn y một lát, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt cho y, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Ta đối đãi như thế với ngươi, ngươi có thành ma quỷ cũng nên oán hận ta. Vậy mà, ngay cả trước lúc chết, ngươi cũng nói những lời như vậy.... ngươi muốn cả đời này ta không được sống yên lành hay sao?

Một cánh tay ả khẽ vuốt ve khuôn mặt Tiếu Hằng, giống như vuốt ve đứa con đang ngủ say của mình.