Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1475: Hỏa tiễn




Ánh trăng lạnh lẽo trên cao, tiếng hô “Giết” vang lên rung trời trước mắt. Quân chủ lực Thiên Sơn lại không hề có động tĩnh gì...

Chu Lăng Nhạc cau mày. Giờ Dậu phát động cuộc công kích, bây giờ đã được 3 canh giờ. Tình hình chiến đấu 3 bên kịch liệt nhưng không hề có một thông báo nào khiến y hưng phấn được truyền tới.

Trước khi chiến đấu, y không ngờ quân Thiên Sơn lại ào ạt như gió thu cuốn đi hết lá vàng trên đường. Nhưng chiến đấu kịch liệt trong 3 canh giờ vẫn không phá được một lỗ hổng, điều này đúng là một sự khảo nghiệm to lớn với lòng nhẫn nại của y.

Y không ngờ, quân Thiên Sơn lại có năng lượng bền bỉ như vậy.

Binh mã của Sở Hoan tuy chỉ có 3 vạn người, quan trọng nhất là hơn phân nửa trong đó đều là quân từ Hạ Châu lui về, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi. Bọn họ có thể gắng gượng đến giờ này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Chu Lăng Nhạc.

Trong lòng y hơi hối hận. Nếu như sớm biết có chuyện này, trên đường quân Tây Quan rút lui, y nên thừa cơ xuất kích. Tuy luôn để ý đến thể diện của Cam Hầu, tiến hành thỏa hiệp với quân Tây Quan, nhưng trên chiến trường, hà tất phải tuân theo những định kiến đó.

Cho dù thật sự công kích, lẽ nào Cam Hầu còn định trở mặt với mình?

Tuy phá bỏ thỏa hiệp ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của mình nhưng mình đánh vào cờ hiệu diệt phản tặc, đối với đám phản loạn, chữ tín chả có ý nghĩa gì.

Bất luận là Hầu Kim Cương hay Địch Nhân Kiệt, Cố Lương Trần, tất cả đều là mãnh tướng thủ hạ dưới trướng Chu Lăng Nhạc. Ở Tây Bắc, mấy người này tiếng tăm lừng lẫy, uy chấn một phương. Những lãnh tướng này đích thân chỉ huy, nhưng đánh đến giờ này vẫn chưa thể đột phá được một lỗ hổng nào. Điều này khiến Chu Lăng Nhạc có chút tức giận.

Quân Thiên Sơn không thể nói là không tấn công mãnh liệt. Từ lúc khai chiến đến nay, tiếng chém giết vẫn không ngừng vang lên.

Để tranh đoạt mộc lan, hai bên đã giằng co nhau rất lâu. Thi thể la liệt trên mặt đất, máu tươi lênh láng. Trong không khí tràn đầy mùi máu tanh. Hai bên tướng sĩ đều giẫm lên thi thể của phe mình, anh dũng tiếp tục chiến đấu.

Trước khi xuất trận, Chu Lăng Nhạc đã nhắn nhủ hạ quan không được phép coi thường Sở Hoan. Nhưng hiện nay, Chu Lăng Nhạc đang nghi ngờ xem có phải trong lòng mình cũng khinh thường Sở Hoan hay không.

Thậm chí y còn nghĩ, tập trung ưu thế lực lượng, quyết chiến với Sở Hoan, một lần giải quyết hết thảy quân Tây Quan, thanh trừ mọi hậu họa sau này. Nhưng liệu sách lược này của y có sai hay không?

Chủ lực của Sở Hoan tập trung vào trường ngựa Thanh Nguyên. Có được ưu thế về lực lượng, quyết chiến một lần giải quyết xong mọi việc. Cơ hội hấp dẫn như vậy rất khó cự tuyệt.

Báo cáo tình hình chiến trận vẫn truyền tới, nhưng vẫn không phải tin tức khiến Chu Lăng Nhạc vui vẻ. Kỵ binh Tây Quan tấn công hai phía Nam Bắc đều bị trọng thương. Trong vòng 3 canh giờ đã có mấy ngàn kỵ binh tử nạn. Trận quyết chiến lấy yếu đánh mạnh này đã trở thành trận chiến xương máu, vô tình giết chết binh sĩ hai bên. Sắc mặt Chu Lăng Nhạc trở nên vô cùng khó coi.

Sau nửa canh giờ, rốt cục cũng có tin tức khiến Chu Lăng Nhạc vui vẻ lên đôi chút.

Phòng tuyến phía Nam nơi Địch Nhân Kiệt chỉ huy kỵ binh, sau nhiều lần tấn công, tường thành Mộc Lan đã bị tổn hại nghiêm trọng. Mấy lần có kỵ binh nhảy vào, tuy đều bị quân Tây Quan do Hứa Thiệu lãnh đạo đẩy lui, hơn nữa chúng còn đang vá lỗ hỗng, nhưng mấy ngàn binh mã cố thủ phòng tuyến vẫn đang cố hết sức.

Điểm mấu chốt chính là phòng tuyến trường ngựa, sau mấy canh giờ chiến đấu kịch liệt đã không còn duy trì được sự ổn định. Do nhiều chỗ gặp nguy nên quân Tây Quan phải cấp tốc điều người đến bổ sung. Nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng thủ của toàn bộ phòng tuyến sẽ có yếu có mạnh.

Dù gì Địch Nhân Kiệt cũng là chiến tướng lẫy lướng của Chu Lăng Nhạc. Điểm yếu trong phòng tuyến của quân Tây Quan, chắc chắn gã có thể nhận ra. Thời điểm giao tranh khốc liệt với quân Tây Quan được phòng thủ nghiêm ngặt, tìm ra sơ hở của đối phương, sử dụng quân kỵ binh tốc độ cao công kích vào điểm yếu của đối phương. Cho dù quân Tây Quan có bổ sung lực lượng nhưng trên phạm vi 10 dặm chiến tuyến, quân bộ binh không thể đạt được tốc độ tiếp viện cao.

Kể cả quân Tây Quan có làm được đi chăng nữa, không bao lâu cũng sẽ lâm vào tình trạng mệt mỏi.

Nghe được tình hình từ phía Nam, rốt cục Chu Lăng Nhạc cũng dãn được hàng lông mày đang nhíu chặt.

Y chỉ thấy trước đây mình đã nghĩ quá nhiều. Cho dù như thế nào, đây là trận quyết chiến tranh bá quyền Tây Bắc, cũng là kẻ địch cuối cùng, kẻ địch mạnh nhất của y ở Tây Bắc, là khảo nghiệm cuối cùng để y xưng bá ở Tây Bắc. Dĩ nhiên, không thể quá dễ dàng. Tuy đã có không ít tướng sĩ tử trận nhưng chiến tranh đồng nghĩa với việc phải có người chết.

Hiện tại phía Nam đã có tiến triển, cho dù phía Bắc và chính diện vẫn chưa đạt được mục đích nhưng chỉ cần tránh bị đột phá, toàn quân ngựa của quân Tây Quan sẽ lâm vào trạng thái hỗn loạn.

- Chu đốc, dưới trướng Hầu tướng quân có hơn một vạn kỵ binh, tất cả đều đang tập trung đánh phía Tây, chật chội đông đúc.

Thịnh Tuyên Đồng ở bên cạnh nghiêm nghị nói:

- Có thể triệu tập một bộ phân binh mã di chuyển đến mặt trận phía Đông, không cần tấn công, chỉ cần kiềm chế quân Tây Quan mà thôi. Mặt trận phía Đông cũng có vài ngàn binh mã quân Tây Quan. Nếu như bọn họ không phòng thủ tốt, xem ra áp lực phía Nam khá lớn, có cần phái người đi cứu viện hay không? Nếu điều động một phần binh mã đến phía Đông, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Khi đó, quân Tây Quan phía Nam sẽ không thể tiếp tục chống đỡ.

Chu Lăng Nhạc nghe vậy khẽ gật đầu.

Quân kỵ binh chủ lực do Hầu Kim Cương dẫn đầu tấn công quân phòng thủ Tây Quan ở chính diện. Đội hình không thể triển khai hoàn toàn, chỉ có thể chém giết ở tường thành mộc lan. Kỵ binh ở phía trước không thể tấn công, kỵ binh ở phía sau chỉ biết lo lắng. Thay vì để kỵ binh tiêu hao lực lượng, không bằng điều động một bộ phận nhân mã tới phía Đông kiềm chế quân Tây Quan. Quân Thiên Sơn không thiếu nhân lực. Bên phía Chu Lăng Nhạc còn hai vạn bộ binh.

Chỉ cần Hầu Kim Cương xâm nhập từ phía trước, quân bộ binh có thể tùy thời xông lên.

Sau đó, Chu Lăng Nhạc phái người truyền lệnh triệu tập 3000 kỵ binh, di chuyển về phía Đông. Có thể tấn công nhưng không cần dốc toàn lực, chỉ cần kiên trì chế trụ quân Tây Quan ở phía Đông để bọn chúng không dám nhúc nhích, sau đó sẽ công thành.

Chu Lăng Nhạc lo lắng hơn nửa canh giờ nhưng phía Bắc vẫn chưa có tin tốt truyền tới, thế nhưng phía Nam lại liên tục truyền tin tới:

- Quân ta liên tục đột phá phòng tuyến của quân địch nhưng đều bị kỵ binh của đối phương đánh lui. Trước mặt hai bên đang ở thế giằng co, tuy nhiên kỵ binh của quân Tây Quan cũng gặp tổn thất không nhỏ.

- Báo! Khởi bẩm Tổng đốc đại nhân, quân của Hầu tướng quân đã phá được mấy lỗ hổng ở phòng tuyến của địch.

Một con ngựa phi như bay tới:

- Phòng tuyến của quân địch đang gặp nguy. Hầu tướng quân kêu tiểu nhân bẩm báo cho Tổng đốc, chưa tới trời sáng, quân ta có thể phá được phòng tuyến chính diện của quân Tây Quan.

- Tốt!

Chu Lăng kêu lên, toàn thân sảng khoái, vui vẻ:

- Báo lại với Hầu tướng quân, dốc toàn lực tấn công, bản đốc ở phía sau tiếp ứng. Một khi đột phá thành công, toàn tuyến xuất kích.

Binh sĩ đang định quay ngựa rời đi, Chu Lăng Nhạc lại nói:

- Nói với Hầu Kim Cương, phòng tuyến phía Nam sẽ đột phá rất nhanh, không rơi vào phía sau Địch Nhân Kiệt.

- Tiểu nhân tuân lệnh!

Hai tay nắm chặt đao của Chu Lăng Nhạc rốt cục đã có thể thả lòng.

Lúc này y mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Tuy trên mặt y cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay đã bán đứng nội tâm khẩn trương, lo lắng của y. Không còn nghi ngờ gì nữa, y hiểu rõ ý nghĩa của trận chiến này đồng thời y cũng rất quan tâm đến nó. Cho dù đang ở trong tình trạng người đông thế mạnh nhưng y vẫn rất khẩn trương.

Cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, Chu Lăng Nhạc lại không thể thể hiện trước mắt Thịnh Tuyên Đồng. Trước mặt thuộc cấp, từ trước đến nay, y đều cố ra vẻ tự nhiên, thuần thục. Vì thế y giơ tay chỉnh lại vạt áo, tiện thể lau sạch mồ hôi trên tay lên vạt áo. Sau đó, y mới cười nói với Thịnh Tuyên Đồng:

- Tuyên Đồng, ngươi nói không sai. Tính tình của Kim Cương tuy có hơi ngạo mạn nhưng là người có bản lĩnh thực sự.

Thịnh Tuyên Đồng khẽ cười rồi đáp:

- Chu đốc, chém giết đến giờ này, nhân lực của chúng ta cũng bị thương vong không ít. Quân Tây Bắc từ đầu đến cuối chưa hề suy chuyển, phải chăng cũng nên để bọn họ lên chém giết một phen?

- Bọn họ đã tới vị trí định trước rồi phải không?

Chu Lăng Nhạc chỉ chú ý đến chiến sự, quên mất Cam Hầu rất tích cực với cuộc chiến này, sớm đã chia binh hỗ trợ.

Thịnh Tuyên Đồng vội nói:

- Bộ tướng của Cam Hầu Mục Đông Thanh đã sớm tới phía Bắc, ở phía sau phối hợp tác chiến. Lục Đạo cũng đã tới phía Nam. Trong tay hai người đều có 5000 nhân mã, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ lệnh tấn công.

Chu Lăng Nhạc vuốt râu cười đáp:

- Tuyên Đồng, ngươi cảm thấy thời điểm này có nên để quân Tây Bắc tiếp tục chém giết không?

- Quân ta chiến đấu khổ sở đến giờ, người chết không ít, cũng nên để Cam Hầu đổ máu.

- Chính vì chiến đấu khổ sở đến giờ này nên không thể dễ dàng để quân Tây Bắc ra trận.

Chu Lăng Nhạc khẽ nói:

- Cam Hầu sợ túng, trong lòng tham lam. Gã vừa muốn ít tổn thất nhân lực vừa muốn hưởng lợi sau chiến tranh. Gã muốn hai châu Kim Hạ thành đất của mình, đó chẳng qua chỉ là đất, ngươi cho rằng gã đã thấy đủ rồi sao?

Dường như Thịnh Tuyên Đồng đã nhận ra điều gì đó:

- Chu đốc nói, luận công ban thưởng sau cuộc chiến, gã còn muốn nhiều hơn?

- Ngươi nghĩ sao?

Chu Lăng Nhạc cười lạnh:

- Đánh thắng Tây Quan. Trang bị vật tư, lương thực, ngựa, thậm chí cả muối ăn, ngươi cho rằng gã sẽ chịu đứng một bên nhìn sao?

- Mạt tướng đã hiểu.

Thịnh Tuyên Đồng đã tỉnh ngộ:

- Chúng ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Nếu như giờ phút này để người của gã ra trận, sau đó, gã sẽ lấy chuyện này để tranh công. Làm không tốt, đến lúc đó gã sẽ nói quân Tây Quan do quân Tây Bắc của gã đánh bại. Gã lại dám giở trò với Chu đốc. Nếu để cho gã án binh bất động, không lập được nhiều chiến công, cho dù da mặt có dày, gã cũng không dám tùy tiện mở miệng yêu cầu.

Chu Lăng Nhạc mỉm cười:

- Thật ra những thứ đó cũng chẳng đáng là bao. Chẳng qua nếu do quân ta đánh thắng, tiêu diệt quân Tây Quan, sau trận này, quân Thiên Sơn chúng ta sẽ hừng hực khí thế. Điều này có ích lợi rất lớn với quân tướng bên ta. Tuyên Đồng, đôi khi bận bịu cũng không cần người khác giúp đỡ. Để người khác giúp mình, cái giá mình phải trả rất lớn.

Thịnh Tuyên Đồng khẽ gật đầu:

- Sớm biết như vậy, lúc trước không nên đáp ứng Cam Hầu, để cho binh mã của gã ở chỗ cũ đợi lệnh là được rồi.

- Cũng không thể nói như vậy.

Chu Lăng Nhạc cười đáp:

- Nếu liên kết với gã, chắc chắn phải để cho gã cảm giác chúng ta coi hắn là người một nhà. Để gã điều binh viện trợ cũng không phải là việc gì xấu...Dù gì trong tay gã vẫn đang có một thực lực không nhỏ. Không cần phát sinh xung đột bên ngoài. Đối phó với loại người này phải dùng thủ đoạn mềm dẻo, chậm rãi. Ngoài mặt chúng ta phải để gã thỏa mãn mới được.

- Ồ, Chu đốc, chuyện gì xảy ra vậy?

Bỗng nhiên Thịnh Tuyên Đồng chau mày:

- Ngài nhìn xem...!

Tay gã chỉ về phía trước. Chu Lăng Nhạc cũng đã nhìn thấy, phía bên chiến trường bỗng có không ít những mũi tên lửa bắn lên bầu trời.

- Đó là gì vậy?

Chu Lăng Nhạc tự động nắm chặt đao:

- Sở Hoan lại đang giở trò gì đây?

Sắc mặt Thịnh Tuyên Đồng trầm trọng:

- Chu đốc, hỏa tiễn bắn lên trời thường là một loại tín hiệu. Quân Tây Quan phân bố ở bốn phía, quân lệnh không thể thống nhất. Hỏa tiễn có lẽ là để phát ra tín hiệu gì đó với quân Tây Quan?

- Đã đến lúc này rồi, bọn chúng còn định giở trò gì chứ?

Miệng thì nói vậy nhưng Chu Lăng Nhạc cũng không dám xem thường. Dù sao, trong mắt y, Sở Hoan không phải là người lương thiện. Trái lại, Sở Hoan là kẻ giảo hoạt nhiều thủ đoạn. Bỗng dưng xuất hiện hỏa tiễn không phải là chuyện bình thường.