Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1489: Binh bại như núi đổ




Lúc xế trưa, thời tiết thay đổi bất ngờ. Buổi sáng còn là ánh nắng tươi sáng, đến buổi trưa, đám mây trên trời liền bắt đầu u ám dần, tới giờ cơm thì có một trận mưa lớn lập tức từ trên trời giáng xuống.

Đội vận chuyển hậu cần Thiên Sơn đã nhận được tin tức chiến bại từ tiền tuyến, vốn dĩ đội đang vận chuyển cung cấp lương thực trang bị cho tiền phương, lập tức liền quay đầu vội vã rút lui về phía Tây.

Đội vận chuyển Thiên Sơn đang vận chuyển một số lượng lớn lương thực vật tư. Lần này, Chu Lăng Nhạc suất lĩnh 10 vạn đại quân Thiên Sơn đi đánh quân Tây Quan, nhiều người đông ngựa. Tất nhiên y hiểu cái gọi là tam quân bất động lương thảo đi đầu. Một tướng cầm quân sẽ biết tầm quan trọng của hậu cần tiếp tế. Hơn nữa mặc dù Chu Lăng Nhạc có thừa niềm tin rằng sẽ đánh bại Sở Hoan, nhưng ngay từ lúc bắt đầu cũng không hoàn toàn đánh giá thấp quân Tây Quan. Thậm chí cảm thấy nếu thật sự muốn đánh hạ Tây Quan, chỉ sợ cũng phải lao tâm khổ tứ. Cho nên cực kỳ chú trọng hậu cần tiếp tế.

Tuy rằng trên núi Hồ Lô có gần 2000 quân Tây Quan đóng quân, nhưng Chu Lăng Nhạc lại chỉ để lại mấy ngàn binh mã chốt tại nơi hiểm yếu, với mục đích chính là để cầm chân quân Tây Quan trên núi Hồ Lô, không hề gây chiến. Chức trách của mấy ngàn binh mã này là bảo đảm đường lui thông suốt, không để quân Tây Quan đóng trên núi Hồ Lô quấy rối.

Đội ngũ vận chuyển chỉ có tộng cộng gần 2000 tên binh sĩ, ngoài ra đều là dân phu tập trung, khi tin tức chiến bại từ phía trước truyền đến.

Phụ trách đội vận chuyển lương thảo của Thiên Sơn Tây Môn Tuyền liền biết là đại sự không ổn. Khi khi chứng kiến quân Thiên Sơn tan tác thất hồn lạc phách chạy tán loạn về phía Tây, gã lập tức hạ lệnh toàn đội ngũ quay đầu, đội sau làm đội trước, dốc sức tiến lên.

Tuy nhiên, đám dân phu vốn là đội quân ô hợp, lúc này nhìn thấy quân Thiên Sơn chiến bại, không đầu không đuôi liền chạy chí chết về phía tây. Bọn họ biết rõ phía sau chỉ sợ còn có truy binh Tây Quan, nên bất chấp đám binh sĩ ngăn cản, thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn khỏi đội ngũ.

Tây Môn Tuyền hạ lệnh cho binh sĩ chém giết hơn mười tên dân phu chuẩn bị trốn chạy, mới tạm ổn định cục diện.

Vốn dĩ tiến lên khó khăn, hơn nữa đột nhiên mưa to, đội vận chuyển càng cảm thấy khó khăn hơn, nhưng trong lòng Tây Môn Tuyền biết rất rõ, nếu như số vật tư này mà lọt vào tay người Tây Quan, hậu quả khó mà lường được.

Ban đầu còn đang định vận chuyển lương thảo đến phía sau thành Hạ Châu, sau khi hỏi được tin tức từ quân lui binh biết rằng Cam Hầu quân Tây Bắc đã làm phản, Tây Môn Tuyền chấn động, vội vàng hạ lệnh đội ngũ thay đội lộ tuyến, vượt qua thành Hạ Châu.

Gã không quên, trong thành Hạ Châu, Cam Hầu để lại 2000 binh mã đóng quân, lúc này mà đụng vào, thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao.

Mưa dầm liên tục, lúc này Chu Lăng Nhạc cũng gặp không ít khó khăn.

Liễu Tuyền phụng mệnh Trương Hạ, dẫn hơn một ngàn kỵ binh, bảo vệ Chu Lăng Nhạc trốn về phía Tây. Đội kỵ binh hết sức trung thành, không hề bỏ chạy. Trên đường chạy trốn về phía Tây liên tục gặp được binh mã tan tác bỏ chạy ở phía trước. Chứng kiến cảnh đó, sắc mặt Chu Lăng Nhạc tái xanh. Y hạ lệnh tướng sĩ kỵ binh triệu tập binh sĩ chạy loạn kia lại. Dọc đường đi, rất vất vả mới gom đủ ba bốn ngàn binh mã. Biết tin trận chiến tại mã tràng thất bại hoàn toàn, Chu Lăng Nhạc phun ra một ngụm máu tươi.

Chu Lăng Nhạc suất lĩnh thuộc hạ gồm 3000 - 4000 bại quân, đội mưa chạy về hướng tây, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một nhánh binh mã to lớn liền thúc ngựa đuổi theo. Đó đúng là đội vận lương của Thiên Sơn.

Đội vận lương nhìn thấy đằng sau có binh mã đuổi theo lại càng hoảng sợ. Tây Môn Tuyền hò hét thủ hạ binh sĩ chuẩn bị ngăn cản. Lúc này, lại có một nhóm lớn dân phu nhân cơ hội chạy trốn trong mưa, đợi đến lúc phát hiện đuổi tới đằng sau là Chu Lăng Nhạc, Tây Môn Tuyền quá đỗi vui mừng vội vàng tiến lên quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

- Chu đốc, người bình yên vô sự thì tốt rồi...!

Chu Lăng Nhạc nhìn thấy đội vận chuyển trong mưa đã không thành đội hình, nhíu mày. Tuy nhiên, nhận thấy mặc dù đội hình lộn xộn nhưng lương thảo trang bị thì vẫn còn, y lập tức phân phó:

- Tăng tốc độ, tiếp tục đi về hướng tây...!

Trong lòng y lo lắng, chỉ sợ binh mã Sở Hoan từ phía sau đuổi theo, lập tức chấn chỉnh đội hình, bản thân suất lĩnh binh mã ở phía sau, Tây Môn Tuyền suất lĩnh đội vận chuyển phía trước tăng thêm tốc độ đi về phía trước.

Tuy bại trận tại mã tràng, nhưng trong lòng Chu Lăng Nhạc vẫn là nghĩ, ít ra Thiên Sơn còn trong tay mình, chỉ cần trở lại Thiên Sơn, chỉnh đốn lại binh mã, trấn giữ quan ải yếu đạo, chưa chắc Sở Hoan đã có thể đánh vào. Mấu chốt là nhóm lương thảo lương thực này thật sự quá quan trọng, chỉ cần có thể bảo trụ, đó chính là tiền vốn để y chống cự lại Sở Hoan.

Tuy lúc này đã giương cao cờ xí của mình, nhưng Chu Lăng Nhạc cũng muốn mạo hiểm thử một lần. Y lệnh người đem soái kỳ của mình ra, để thu nạp thêm lui binh. Điều đó cũng có chút tác dụng. Đám binh mã đang chạy tán loạn như ruồi không đầu kia thấy soái kỳ của Chu Lăng Nhạc thì rất nhanh kéo đến tụ tập vào đoàn quân. Cũng có đến 2,3 ngàn binh mã. Tổng cộng lúc này, y có đến bảy ngàn binh mã trong tay.

Thuộc hạ đã có sáu, bảy ngàn người này, dũng khí Chu Lăng Nhạc cũng tăng lên một chút. Y biết lúc này đi về hướng thành Hạ Châu chắc chắn là tự chui đầu vào lưới. Binh mã thủ thành đóng kín bốn cửa, căn bản là không vào được thành. Sau khi xác định lộ trình, quyết định đi vòng qua mặt nam của thành Hạ Châu, đến lúc hoàng hôn, Chu Lăng Nhạc đã rất mỏi mệt, gã như không chịu nổi nữa, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng chống cự. Y cưỡi trên lưng ngựa, đúng là mơ mơ màng màng híp mắt, giống như ngủ mà cũng không hẳn là ngủ.

Trong giây lát nghe có người hoảng sợ nói:

- Không xong rồi, người Tây Quan đuổi theo, người Tây Quan đuổi theo rồi...!

Chu Lăng Nhạc lập tức bừng tỉnh, toàn thân chấn động, đã nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ù ù. Liễu Tuyền cưỡi ngựa lao tới, vẻ mặt ngưng trọng:

- Chu đốc, Sở Hoan phái kỵ binh đuổi theo...!

- Kỵ binh?

Chu Lăng Nhạc cau mày nói:

- Có bao nhiêu nhân mã? Không cần phải cuống. Số lượng kỵ binh của Sở Hoan rất ít, truyền lệnh xuống, xe lương thực xếp thành một hàng làm phòng ngự, ngăn trở kỵ binh xông đến... Liễu Tuyền, ngươi dẫn theo kỵ binh thủ hạ vây quanh mặt phía bắc, không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi đến lúc bọn họ giết tới đây, bổn đốc chống cự ở chỗ này, ngươi lập tức từ cánh tuôn ra...!

- Chu đốc...!

Liễu tuyền cười khổ nói:

- Bọn họ có 5000 - 6000 kỵ binh, đã đuổi gần đến nơi, tất cả đều không kịp rồi...!

- 5000 - 6000 kỵ binh?

Chu Lăng Nhạc giật mình:

- Làm sao có thể? Sở Hoan làm sao có nhiều kỵ binh như vậy? Chuyện này... chuyện này không thể nào?

Y cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Quân Thiên Sơn vừa tụ tập một chỗ khi nghe hậu phương truyền tới tiếng vó ngựa, lại nghe nói là kỵ binh Tây Quan đuổi giết tới thì lập tức kinh hồn táng đảm, trong lúc nhất thời, binh mã Thiên Sơn vốn đang thành trận hình lại lập tức tán loạn. Chu Lăng Nhạc vừa ngạc nhiên vừa giận, y nghiêm nghị hét lớn:

- Đứng lại, tất cả đứng lại cho bản đốc, không cần phải sợ, cùng bọn họ liều mạng, đều đứng lại cho bản đốc, nếu ai lâm trận bỏ chạy, giết không tha...!

Y thúc mã tiến lên, nhắm đao vào một binh sĩ đang chạy tán loạn chém tới, máu me tung tóe. Nhưng quân Thiên Sơn trải qua trận chiến ở mã tràng, sĩ khí đã suy giảm. Binh bại như núi đổ, bao nhiêu ý chí chiến đấu khi còn ở mã tràng đã hoàn toàn sụp đổ. Lúc này, Chu Lăng Nhạc ra tay chém giết binh sĩ đào ngũ cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể giơ mắt nhìn binh mã đang đi theo đội hình trên đường trong khoảnh khắc lại tán loạn hầu như không còn trật tự gì nữa.

Vốn dĩ 2000 binh mã đội vận lương còn có ý chí chiến đấu nhưng giờ phút này nhìn thấy đồng bạn tán loạn, không ai muốn ở lại làm người chết thay. Dưới trướng Tây Môn Tuyền có hai ngàn nhân mã, cũng chạy tán loạn hơn phân nửa. Hơn vạn dân phu, lập tức tan tác như chim muông. Những dân phu gan lớn thậm chí thuận tay cõng lương thực trên xe lên lưng, bỏ lại cỗ xe ngựa thất linh bát lạc trong cơn mưa lớn.

Cũng may hơn một ngàn kỵ binh thủ hạ của Liễu Tuyền ngược lại không bỏ chạy thục mạng. Đúng vào lúc này, trong màn mưa mờ mịt, kỵ binh phía sau đã lờ mờ xuất hiện. Liễu Tuyền gấp gáp hô:

- Chu đốc đi mau, Chu đốc đi mau...!

Chu Lăng Nhạc cũng không do dự, quay đầu ngựa lại nhằm hướng tây phi tới. Liễu Tuyền cũng đã suất lĩnh kỵ binh theo sát phía sau, thừa dịp loạn chạy tán loạn về hướng tây. Lúc này đâu còn ai hơi sức đâu mà lo lắng cho những cỗ xe chở lương thảo nữa.

Hứa Thiệu dẫn theo đội kỵ binh như cuồng phong bão táp vừa phi như bay vừa gào thét như sấm chạy tới. Thuộc hạ của gã ngoài 2000 kỵ binh Tây Quan còn có một nghìn kỵ binh Tây Bắc cùng hơn ba nghìn tên kỵ binh Bắc Sơn.

Mục đích của nhóm kỵ binh này dĩ nhiên chính là đoạt lương thực lương khô của quân Thiên Sơn. Vốn dĩ Hứa Thiệu còn tưởng rằng sẽ phải chém giết một trận nhưng còn chưa kịp đuổi tới nơi, quân Thiên Sơn đã tan tác tán loạn. Đợi đến khi đuổi kịp, trừ một số ít binh mã không kịp phản ứng, miễn cưỡng ngăn cản bị biến thành vong hồn dưới đao thì không hề gặp phải bất kỳ lực phản kháng nào.

Đại bộ phận binh sĩ Thiên Sơn đều quỳ xuống đất đầu hàng. Bọn dân phu không kịp chạy trốn thì hai tay ôm ở sau ót, thành thành thật thật quỳ ở đó. Kỵ binh của Hứa Thiệu đương nhiên sẽ không động thủ đối với bọn dân phu. Bọn họ lớn tiếng hô to đầu hàng không giết. Không tốn quá nhiều thời gian, cuộc đuổi bắt chấm dứt.

Hứa Thiệu tung người xuống ngựa, đi đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, dùng lưỡi đao đâm vào trong bao bố thì thấy gạo từ bên trong chảy ra. Gã nhìn đoàn xe dài dằng dặc chất đầy lương thảo lương khô thì cực kỳ vui mừng. Gã cắt cử người sửa sang lại đoàn xe, lệnh cho bọn dân phu đội vận chuyển Thiên Sơn tiếp tục đánh xe. Trước đó, gã thấy kỵ binh Thiên Sơn chạy tán loạn bèn dò hỏi một hồi, biết Chu Lăng Nhạc vừa mới đào tẩu, lập tức dẫn 2000 kỵ binh tự mình dẫn đội ngũ truy kích. Số kỵ binh còn lại thì bảo hộ lương thảo lương khô, chờ quân chủ lực đến.

Lúc này, Chu Lăng Nhạc đội mưa chạy thục mạng, đi không bao xa, liền lờ mờ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, trong lòng biết kỵ binh Tây Quan vẫn còn đuổi theo đằng sau. Liễu Tuyền cũng biết tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng bị quân Tây Quan bắt kịp, lập tức hướng Chu Lăng Nhạc nói:

- Chu đốc, quân Tây Quan đuổi theo không tha, chúng ta phải chia binh hai đường, mạt tướng dẫn người dẫn đánh lạc hướng bọn chúng. Chu đốc đi về phía nam đi.

Chu Lăng Nhạc biết rõ đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, lập tức dẫn theo hơn hai mươi người chạy theo hướng Nam. Còn Liễu Tuyền thì dẫn hơn một ngàn kỵ binh tiếp tục hướng Tây, dẫn dắt truy binh phía sau rời đi.

Chu Lăng Nhạc mang theo hơn hai mươi người chạy vội về hướng Nam, cũng không biết chạy bao lâu nghe đằng sau không còn tiếng động lớn nữa, biết rõ thực sự đã bỏ xa truy binh Tây Quan rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ giờ phút này người kiệt sức, ngựa hết hơi, mưa lạnh băng đã làm ướt toàn thân. Lúc trước luôn ở trong tình trạng căng thẳng còn không có cảm giác gì. Lúc này bỏ xa truy binh, cả người hơi nhẹ lỏng chút ít, liền cảm giác toàn thân rét lạnh vô cùng.

Y nhìn chung quanh thấy bên người chỉ có không quá hai mươi người cũng đều chật vật không chịu nổi, nghĩ đến thời điểm xuất chinh, bảy vạn đại quân uy phong lẫm liệt, giờ phút này lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, vừa thương xót vừa giận, đột nhiên cảm giác đầu choáng váng hoa mắt, thân thể loạng choạng, toàn thân không còn chút sức lực nào, cả người từ trên ngựa ngã nhào xuống đất.