Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1536: Tình nghĩa giang hồ




Chương 1536-1 : Tình nghĩa giang hồ.

Lúc này, Lô Hạo Sinh rốt cuộc cười nói:

- Sở đại nhân muốn nói tới bạc? Kỳ thực ta lại không cảm thấy đó là việc khó khăn.

- Ồ...!

Sở Hoan mím môi cười:

- Lô Trưởng sử có cách nào rồi?

Tề Vương thấy Lô Hạo Sinh tỏ thái độ tự tin cũng hơi kỳ lạ. Nhưng Tề Vương biết Lô Hạo Sinh kinh luân đầy mình, biết đâu lại có giải pháp tốt, liền vội vàng nói:

- Lô Trưởng sử có cách gì tốt hơn không?

Lô Hạo Sinh cười nói:

- Vương gia, Sở đại nhân, có lẽ các vị đã quên Tiếu Hoán Chương.

- Tiếu Hoán Chương?

Tề Vương cau mày.

Lô Hạo Sinh chậm rãi nói:

- Theo như bỉ chức được biết thân phụ Tiếu Hoán Chương ở Bắc Sơn nhận hối lộ, làm trái pháp luật. Để thực hiện mưu phản, họ đã mở rộng quân sự, chuẩn bị chiến tranh, nuôi dưỡng quân đội dự phòng. Lính tráng ngựa xe vài vạn, ngoài biên chế quy định của triều đình, mượn cớ phỉ loạn Bắc Sơn, biên chế nhiều lên vài vạn người. Nếu không có gia đình giàu có dư giả của cải, thì làm sao có thể nuôi dưỡng quân đội lớn mạnh như vậy? Tiếu Hoán Chương không chỉ tham ô quan khố mà con ngang nhiên thu thuế nặng ở địa phương; không có thủ đoạn nào không dùng đến. Chẳng những sưu cao thuế nặng, bóc lột xương thịt của nhân dân mà còn mượn cớ nuôi binh thu góp được một lượng quân phí lớn từ thân sĩ Bắc Sơn. Ngoài ra, tuy mang thân phận quan chức, nhưng y đứng đằng sau ngấm ngầm thao túng thương nhân, mục đích vơ vét của cải. Tiếu Gia Phụ cũng như thế. Nay Tiếu Gia Phụ tuy đã chết nhưng của cải vẫn còn đó. Vương gia đã từng hạ lệnh niêm phong cất giữ toàn bộ sản nghiệp của Tiếu gia. Ai cũng run rẩy sợ hãi, hạ quan đến Bắc Sơn, đại khái có thể lợi dụng các tang vật của Tiếu Hoán Chương thi hành biện pháp chính trị ở Bắc Sơn. Tiếu Gia Phụ giàu nứt đố đổ vách. Binh mã Bắc Sơn đương nhiên sẽ cắt giảm. Bên cạnh đó, cắt giảm binh mã Bắc Sơn, như thế thì áp lực sẽ ít đi. Bằng số tiền tài mà Tiếu Gia Phụ để lại có lẽ sẽ chống đỡ được nửa năm...

Ánh mắt Tề Vương hơi sáng lên. Sở Hoan khẽ mỉm cười nhưng trong lòng thầm nghĩ, chỉ e người nhớ tới gia sản của Tiếu Gia Phụ quá nhiều, nhưng người biết được vị trí để kho báu thì ít. Sau khi Tiếu Gia Phụ chết, trong thiên hạ, người biết vị trí kho vàng chỉ có Tiếu phu nhân. Mà Tiếu phu nhân trước lúc chết, đã nói với hắn về nơi cất giấu kho vàng. Hay nói cách khác, cho đến nay kho báu Tiếu gia cũng chỉ có hắn biết mà thôi.

Cả việc công lẫn việc tư, Sở Hoan đều muốn đưa Công Tôn Sở đến Bắc Sơn. Trong tình thế trước mắt, Công Tôn Sở có lẽ là người thích hợp duy nhất. Ý nghĩ này liền được xác định ngay sau khi đánh bại Chu Lăng Nhạc. Hắn vốn vẫn còn phiền não về chuyện bạc. Cho dù Bắc Sơn không có khả năng sẽ có bạc triều đình phát xuống, và dù là Công Tôn Sở tài cán giỏi giang đến mấy đi nữa, nhưng không có bột đố gột thành hồ, không có bạc thì việc thi hành các biện pháp chính trị ở Bắc Sơn chắc chắn là khó khăn nặng nề. May mà cuối cùng Tiếu phu nhân cũng tự tặng cho mình một món quà lớn, cung cấp vị trí kho vàng. Món tiền tài khổng lồ đó, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị giao cho Công Tôn Sở xử lý.

Cách tính của Lô Hạo Sinh rất tốt, chỉ đáng tiếc nếu không có sự cho phép của Sở Hoan, muốn tìm được kho báu của Tiếu Hoán Chương thực giống như chuyện hoang đường viển vông.

Sở Hoan đương nhiên không nói toạc ra và cũng không thể đem thông tin vị ví của kho vàng ở đâu nói cho Tề Vương và Lô Hạo Sinh.

Lô Hạo Sinh mỉm cười nói tiếp:

- Ngoài Tiếu Hoán Chương, Bắc Sơn cũng có nhiều vây cánh của Tiếu Hoán Chương, đương nhiên không thể thiếu việc thanh trừ sạch sẽ vây cánh. Khi xét nhà cửa, lại có thể kiếm được một món bạc. Sở đại nhân nói sự việc ở Bắc Sơn trên thực tế chính là vấn đề bạc. Ta rất tán thành, nếu tính toán đến bạc, không biết Sở đại nhân cảm thấy Lô mỗ này có thể đi Bắc Sơn được chăng?

Sở Hoan cười nói:

- Nếu được như vậy, đương nhiên là đi được. Vương gia, Lô Trưởng sử đã tự nguyện đảm nhận trọng trách này thì chi bằng mời Lô Trưởng sử đi Bắc Sơn một chuyến xem sao?

Tế Vương vội vàng hỏi:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi nói đồng ý để Lô Trường sử đi Bắc Sơn đảm nhiệm chức Tổng đốc?

- Vương gia, không phải như vậy. Có điều hôm nay là tiệc trong nhà, tiện mồm nói những việc không nên nói. Việc này vẫn phải do Vương gia làm chủ.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Nếu Vương gia đồng ý thì nhanh chóng phái Lô Trưởng sử đi trước, sau đó bắt suy tính tiếp. Lúc đó, tính cả việc Ngụy Vô Kỵ ở Thiên Sơn, cùng tấu rõ lên Thánh thượng, không biết ý Vương gia thế nào?

Tề Vương liếc nhìn Lô Hạo Sinh rồi gật đầu nói với Sở Hoan:

- Như thế thì rất tốt.

Tề Vương quay sang Lô Hạo Sinh:

- Lô Trưởng sử, ngươi là Trưởng sử bên cạnh bản vương, lần này đi Bắc Sơn, nhất định phải chú ý cẩn trọng, làm phúc cho dân.

Lô Hạo Sinh đứng dậy chắp tay nói:

- Bản chức nhất định không phụ sự trọng vọng của Vương gia!

Cầm cốc rượu, Lô Trưởng sử, hướng về Tề Vương và Sở Hoan nói:

- Vương gia, Sở đại nhân, Tây Bắc chấn hưng, thế ắt phải đi, bỉ chức tình nguyện đi cùng Sở đại nhân, chung sức cùng phụ tá Vương gia, chăm lo việc nước, sớm ngày nhập quan, khu trừ gian khấu, chấn hưng Đại Tần.

Tề Vương có vẻ rất hưng phấn, giơ cốc rượu lên, nói:

- Sở Hoan, Lô Trưởng sử, hai ngươi đều là trung thần của đế quốc, giang sơn nước Đại Tần ta phải dựa vào sự phụ tá của trung thần các ngươi. Bản vương kính các ngươi một ly.

Sở Hoan mặt vui vẻ tươi cười, đứng dậy, ba người cùng uống một hơi cạn sạch. Đặt ly rượu xuống, Lô Hạo Sinh hỏi:

- Sở đại nhân, đại nhân vừa rồi như có điều gì lo lắng, không biết là việc gì, có thể chỉ giáo một phen chăng?

Sở Hoan biết lão còn nhớ lúc trước mình giữ lời không nói, mỉm cười:

- Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều, có điều... Lô Trưởng sử, bản đốc lo lắng, Bắc Sơn vẫn còn có tàn dư phe cánh Tiếu Hoán Chương. Những người này tặc tâm bất tử. Tiếu Hoán Chương là do chúng ta tiêu diệt. Có lẽ trong lòng đám dư đảng này còn oán hận chúng ta. Lô Trưởng sử đến Bắc Sơn trước, nhất định càng phải tăng cường chú ý an toàn. Bản đốc trên đường đến Tây Bắc nhận nhiệm vụ, nửa đường suýt bị giết chết. Trông vết xe đổ trước, mong Lô Trưởng sử càng phải chú ý cẩn thận, chẳng qua cũng là lưu tâm thêm mà thôi.

Khóe mắt Lô Trưởng sử hơi run run, Tề Vương thấy Lô Hạo Sinh biểu lộ cảm xúc, biết trong lòng Lô Hạo Sinh chắc chắn vẫn có chút sợ hãi, hướng về phía Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, Bắc Sơn nhiễu loạn, việc ngươi lo lắng cũng có lý, có thể điều động một số nhân thủ hộ vệ Lô Trưởng sử đến nơi an toàn được không?

Sở Hoan cười nói:

- Vương gia không nói thì ta cũng sẽ làm tốt khâu chuẩn bị. Vương gia và Lô Trưởng sử đều quen biết Cừu Như Huyết. Ta phái Cừu Như Huyết dẫn vài người làm tùy tùng cho Lô Trưởng sử tiến đến Bắc Sơn trước. Cừu Như Huyết quan hệ rất rộng, bằng hữu khắp nơi, ở Bắc Sơn cũng có một số bạn bè. Đến lúc đó Cừu Như Huyết đứng ra giới thiệu, Lô Trưởng sử xuất một ít bạc, chiêu mộ một số dũng sĩ bên đó để đảm nhiệm hộ vệ. Không biết như thế có thỏa đáng hay không?

Lô Hạo Sinh chắp tay nói:

- Sở đại nhân mưu việc chu toàn. Lô mỗ vô cùng cảm kích.

Sở Hoan cười nói:

- Ta và ngài đều là gia thần của Vương gia, đương nhiên là cùng thuyền cùng hội, không biết Lô Trưởng sử định khi nào lên đường? Ta luôn cảm thấy càng nhanh càng tốt. Dù sao chính vụ ở Bắc Sơn đã mất trật tự, cần có người nhanh chóng đến xử lý điều tiết trước. Lô Trưởng sử xác định ngày khởi hành, ta và Cừu Như Huyết cũng sẽ chuẩn bị tốt mọi việc.

Lô Hạo Sinh nhìn về phía Tề Vương. Tề Vương đã nói:

- Sở Hoan nói rất đúng, kéo dài thời gian, thì càng nhiễu loạn. Lô Trưởng sử, ngươi chuẩn bị một phen, càng sớm xuất phát càng tốt.

Lô Hạo Sinh nói:

- Đã như vậy, ngày mai bỉ chức sẽ thu xếp, ngày kia lập tức lên đường.

- Thế thì ngày kia, ta phái bọn Cừu Như Huyết đến.

Sở Hoan cười nói:

- Nhân đây, xin chúc Lô Trưởng sử thượng lộ bình an, đến Bắc Sơn thuận lợi, tạo phúc cho dân chúng.

Liền sau đó Lô Hạo Sinh biểu lộ tình cảm vô cùng xúc động, liên tục hướng về phía Sở Hoan mời rượu. Mấy người Sở Hoan uống một trận rượu, cơm no rượu say, mới cáo từ. Tề Vương sai Lô Hạo Sinh tiễn Sở Hoan về đến trước cửa nhà. Lăng Sương cũng theo sau đến cửa lớn. Sở Hoan nhìn thấy Lăng Sương nhìn mình, bước đi qua cười nói:

- Muội ở đây nếu rảnh rỗi thì đến phủ Tổng đốc dạo chơi. Tự mình bảo trọng, giữ gìn sức khỏe. Nếu đã xem ta là đại ca của muội, sau này gặp bất cứ việc gì, nhất định phải đến tìm huynh đấy.

Lăng Sương thấy Lô Hạo Sinh bên cạnh, có mấy lời cũng không tiện nói.

Nàng khẽ gật đầu, thấy Sở Hoan chuẩn bị đi, mới nói nhẹ:

- Sở đại ca, huynh... huynh hãy giữ gìn sức khỏe, tự mình bảo trọng!

Sở Hoan cười ôn hòa, lúc này mới cáo từ ra đi.

Lô Hạo Sinh tiễn Sở Hoan quay về đến sảnh, thấy Tề Vương, vẻ mặt tươi cười niềm nở, lúc này lão mới tiến về trước chắp tay nói:

- Vương gia, bước đầu tiên này của chúng ta, coi như thành công rồi.



Chương 1536-2 : Tình nghĩa giang hồ.

- Lô Trưởng sử, ngươi cảm thấy... trong đầu Sở Hoan, liệu có ý kiến khác không?

Tề Vương lại tỏ ra lo lắng:

- Hắn... hình như có lựa chọn khác. Chỉ là không nói ra được?

- Vương gia, không cần biết như thế nào, Bắc Sơn coi như đến tay chúng ta.

Lô Hạo Sinh nhẹ nhàng nói:

- Đây là ý của Vương gia. Sở Hoan đương nhiên không thể tranh chấp với Vương gia. Hắn là gia tử của Vương gia. Chúng ta phải lợi dụng điểm này, dồn hết khả năng phát huy sở trường của mình. Không cần biết Sở Hoan có lòng khác hay không, chỉ cần danh tiếng bản thân chúng ta lớn mạnh, thì mới không đến bị Sở Hoan dắt mũi.

Tề Vương thở dài nói:

- Sở Hoan đối xử có tình có nghĩa với ta, sẽ không làm như vậy đâu... Hôm nay hắn cũng không hề phản đối. Những lời hắn nói cũng đều là vì lo lắng cho ngươi, sợ ngươi đến Bắc Sơn sẽ xảy ra biến cố. Đó đều là những lời của bậc lão thành mưu sự. Cuối cùng vẫn đồng ý để ngươi đi Bắc Sơn, cũng coi như là xứng đáng với bản vương. Bản vương chỉ muốn, ngươi và Sở Hoan mỗi người đều dốc sức lực, tận tâm phụ tá bản vương.

Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:

- Vương gia, bỉ chức đến Bắc Sơn, nhất định toàn tâm toàn lực ứng phó, yên định Bắc Sơn. Đến lúc đó, Vương gia có thể chuyển đến sinh sống tại Bắc Sơn. Sau khi chúng ta dừng chân ở Bắc Sơn, đợi đến khi binh cường mã tráng, thì có thể cho ba đạo Tây Bắc xuất binh nhập quan. Vương gia có được lực lượng của mình thì mới có thể chân chính chấn hưng Đại Tần. Hơn nữa đợi đến khi Vương gia ở Bắc Sơn binh hùng tướng mạnh, thì ba đạo Tây Bắc sẽ coi Vương gia như Thiên lôi, sai đâu đánh đó. Thế thì Sở Hoan sẽ không dám nảy sinh ý xấu nữa.

Tề Vương như có điều suy nghĩ, im lặng không nói năng gì, hồi lâu sau mới nói:

- Lô Trưởng sử, ngươi đi trước đi, bản vương muốn được yên tĩnh một chút.

- Vương gia, hãy bảo trọng quý thể.

Lô Hạo Sinh chắp tay nói:

- Bỉ chức xin cáo lui trước, chuẩn bị một chút, để nhanh chóng khởi trình.

Đợi Tề vương lui ra, Lăng Sương mới bưng một bát canh giải rượu đến, dịu dàng nói:

- Vương gia, tối qua ngài uống quá mấy chén, giờ ăn bát canh giải rượu này sẽ thoải mái dễ chịu hơn.

Tề Vương mỉm cười gật đầu, bưng bát canh lên, một hơi uống hết nửa bát, rồi mới đặt xuống, hỏi:

- Lăng Sương, nàng gặp Sở Hoan có vui không?

Tề Vương cũng là lỡ miệng nói ra, lời đã thốt ra, liền biết là nói sai rồi.

Quả nhiên Lăng Sương nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run lên, chân mày hơi chau lại, nhưng trong nháy mắt lập tức bình tĩnh lại, nhỏ nhẹ nói:

- Thiếp coi huynh ấy như anh trai của chính mình, nên gặp được huynh ấy, đương nhiên rất vui mừng.

- Lăng Sương, ta... ta không có ý khác, nàng không nên suy nghĩ nhiều!

Tề Vương vội vàng nói:

- Nàng... ai dà, ta nói năng hồ đồ, không biết nói chuyện, nàng đừng trách ta nhé!

- Vương gia không nói sai lời.

Lăng Sương nhẹ nhàng nói:

- Thiếp cho người đến dọn dẹp, đã muộn rồi, Vương gia cũng nên nghỉ ngơi sớm!

Tề Vương thấy thần sắc Lăng Sương bình tĩnh lạnh nhạt, càng như vậy, trong lòng Tề Vương càng thấy bất an, nhưng lại không biết nên nói gì, nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể thở dài một tiếng. Lăng Sương bước ra vài bước, bỗng dừng chân lại, nhíu mày, do dự chút xíu, bèn quay đầu lại, tựa như muốn nói gì, nhưng ngập ngừng không dễ nói ra.

Tề Vương thấy vậy, liền vội vàng nói:

- Lăng Sương, nàng muốn nói gì?

Lăng Sương do dự một lúc, bước nhanh tới, suy nghĩ một chút mới nhỏ nhẹ hỏi:

- Có phải Tề Vương có cách nhìn khác đối với Sở đại ca?

- Á?

Tề Vương hơi giật mình, lập tức lắc đầu:

- Không, Lăng Sương, vì sao nàng lại hỏi như vậy?

Lăng Sương kín đáo thở dài:

- Vương gia, kỳ thực...!

Muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng nàng nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Nếu không có gì, thì thiếp cho người đến dọn dẹp.

Nhưng Tề Vương đã kéo chặt tay nàng, nói:

- Lăng Sương, nàng với ta vẫn còn xa lạ sao? Vẫn còn gì không thể nói với ta được sao?

- Vương gia, thiếp chỉ là lo lắng...

Lăng Sương cười khổ nói:

- Vương gia, có lẽ có một số câu thiếp không nên nhiều lời, chỉ là... Thiếp không muốn nhìn thấy cảnh Vương gia và Sở đại ca xa lạ với nhau. Vương gia nói xem Sở đại ca là người như thế nào?

Tề Vương do dự một chút rồi mới nói:

- Nói về tài cán, ta với hắn cách biệt một trời một vực. Hắn đối xử tốt với ta. Ta... ta cũng luôn coi hắn là người đáng tin cậy nhất.

- Vương gia, kỳ thực Sở đại ca là người trọng tình trọng nghĩa, ân oán phân minh.

Lăng Sương nói nhỏ:

- Huynh ấy đối đãi với bạn bè của mình lòng dạ nhiệt tình, nhưng đối với địch thủ, cũng chưa bao giờ nương tay. Hắn trọng tình trọng nghĩa. Vương gia đối xử tốt với hắn, hắn nhất định sẽ đền đáp trả lại gấp 10 lần. Nếu... nếu có người muốn hại hắn, hắn... hắn cũng sẽ không mềm tay đâu...

Tề Vương cau mày nói:

- Lăng Sương, nàng muốn nói gì?

- Vương gia, thiếp...

Lăng Sương do dự một chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói:

- Lô Trưởng sử tuy một lòng một dạ phụ tá Vương gia, nhưng những điều hắn ta nói cũng không hoàn toàn đúng... Hắn trung thành với Vương gia, còn Sở đại ca đối với Vương gia cũng có tình có ý. Vương gia, ngài... ngài hoàn toàn không cần phải nghi ngờ Sở đại ca, mà...!

Cuối cùng nàng lắc đầu nói:

- Vương gia, thiếp hồ ngôn loạn ngữ, ngài... ngài hãy tự mình cân nhắc.

Lăng Sương bưng chiếc bát, cũng không nói thêm gì nữa, nhanh bước đi ra.

Tề Vương nhìn bóng hình xinh đẹp Lăng Sương rời đi, hai môi khẽ động đậy, ánh mắt phức tạp, rồi lập tức duỗi tay cầm lấy bầu rượu trên bàn, đưa lên trước miệng, một hơi uống sạch chỗ rượu còn lại trong bầu rượu.

Sở Hoan rời Tề Vương phủ, nửa đường lại sai Kỳ Hoành phái hai người đến Việt Châu Tri Châu phủ, gọi Tri châu Việt Châu Công Tôn Sở ngay trong đêm phải đến phủ Tổng đốc, dặn dò phải che giấu hành tung, không cho quá nhiều người biết.

Về đến phủ, đêm đã khuya, trong phủ hầu hết đã ngủ say. Nhưng Cừu Như Huyết vẫn còn tuần tra xung quanh phủ Tổng đốc. Đúng lúc ấy gặp Sở Hoan trở về. Sở Hoan cũng không nói ngoài lề, trực tiếp nói:

- Cừu huynh, ngày kia huynh dẫn người hộ tống Lô Hạo Sinh đến Bắc Sơn nhận nhiệm vụ. Bất luận thế nào phải bảo vệ hắn đến Bắc Sơn an toàn.

Cừu Như Huyết bất ngờ, cau mày nói:

- Sở đốc, ngài muốn nói người ở bên cạnh Tề Vương, tên Trưởng sử đó phải không?

- Đúng vậy, huynh từng đi kinh thành cứu hắn ta, quen thân hắn ta. Phen này lại vất vả một chuyến, hộ tống hắn ta đến Bắc Sơn.

Cừu Như Huyết ngạc nhiên nói:

- Sở đốc nói hắn ta muốn đi làm quan ở Bắc Sơn? Chẳng lẽ lại để hắn đi làm Tổng đốc ở Bắc Sơn?

Sở Hoan hơi gật đầu, Cừu Như Huyết nhăn mày:

- Tổng đốc, dưới tay ngài, nhân tài đông đúc. Chức Tổng đốc Bắc Sơn, dù như thế nào cũng không đến lượt hắn. Ta thấy, Công Tôn Sở còn giỏi hơn hắn rất nhiều!

Sở Hoan cười nói:

- Huynh cũng cảm thấy Công Tôn Sở thích hợp đến Bắc Sơn hơn?

- Công Tôn Sở là người Tây Bắc, hơn nữa tiếng tăm làm quan rất tốt, đối đãi với người khác thanh liêm chính trực, hơn nữa tài cán xuất chúng, khi thi hành Quân điền lệnh, Công Tôn Sở cũng không hề chê bai Ngụy Vô Kỵ còn trẻ, kinh nghiệm nông cạn so với y, luôn hợp tác phổ biến Quân điền lệnh. Người này mới thực sự làm việc vì dân chúng. Võ công tuy không ra sao, nhưng nhân phẩm thì rất tuyệt. Công Tôn Sở và Ngụy Vô Kỵ danh tiếng lừng lẫy, rất được dân chúng kính mến.

Cừu Như Huyết cười nói:

- Công Tôn Sở làm quan ở Tây Bắc, đã có uy vọng. Hơn nữa mọi người đều biết hắn là người của Sở đốc, phái y đến Bắc Sơn, tận dụng danh tiếng và uy vọng làm quan của y, lại thêm Sở đốc đứng ở đằng sau làm chỗ dựa, tự nhiên sẽ có đủ thế lực áp đảo thu phục Bắc Sơn. Người như thế không thích hợp thì còn ai thích hợp hơn? Làm sao mà lại sai Lô Hạo Sinh đi chứ? Lô Hạo Sinh, người này đúng là đọc nhiều sách, hơn nữa cũng có chút mưu kế, nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ làm quan ở kinh thành, chủ yếu là làm việc giấy tờ, chưa từng đi địa phương công tác. Bất thình lình sai hắn đi Bắc Sơn, ta chỉ e hắn không thu phục được Bắc Sơn mà còn khiến Bắc Sơn rối loạn thành một mớ bòng bong.

Sở Hoan lùi lại hai bước, quan sát Cừu Như Huyết từ trên xuống dưới.

Cừu Như Huyết nhịn không được , bèn nhìn xét chính mình, ngạc nhiên hỏi:

- Sở đốc, ngài làm sao vậy?

- Cừu huynh, đây đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, quả nhiên lời huynh chí lý.

Sở Hoan cười to:

- Huynh ở bên cạnh ta, đến nay cũng đã thành người suy nghĩ mẫn tiệp. Ta chỉ đánh giá đao pháp của huynh rất cao minh, không ngờ đến nay huynh cũng rất rõ đạo dùng người.

Cừu Như Huyết không kìm được cười nói:

- Sở đốc, nếu không ngài cũng sắp xếp cho ta một vị trí làm quan đi.

- Ta cũng đang có ý đó.

Sở Hoan nghiêm túc nói.

Cừu Như Huyết vốn là tiện miệng nói đùa, thấy Sở Hoan nói như vậy, vội vàng nói:

- Thôi thôi ta chỉ đùa thôi, Sở đốc đừng cho là thật. Từ trước đến nay ta chỉ theo Sở đốc, chứ không muốn thăng quan tiến tước. Làm quan phải tuân thủ các loại quy củ, ta từ nhỏ buông tuồng quen rồi, nếu thật sự muốn ta làm quan, đánh chết ta cũng không làm.

Sở Hoan bước lên phía trước, vỗ vai Cừu Như Huyết, chân thành nói:

- Cừu huynh, chúng ta gặp nhau ở An Ấp, chung vai đấu cật đến hôm nay, huynh đã giúp ta quá nhiều. Ta nợ huynh cũng quá nhiều...

- Sở đốc, xin đừng như vậy.

Cừu Như Huyết xuề xòa nói:

- Chúng ta vốn không phải lão nương môn, nói chuyện này làm gì. Nói thật, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng ngươi chung sức kề vai đến ngày hôm nay, chỉ là duyên phận, thấy hợp nhau thì gắn bó, ngươi coi ta như huynh đệ của mình, chưa từng đối đãi thiệt thòi cho ta. Ta đương nhiên cũng không thể phụ bạc ngươi. Lại thêm đi theo đệ, có ăn có uống, đôi khi còn được phong lưu một vài trận. Ta vốn là một đao khách nhận làm thuê cho người khác trên giang hồ. Hôm nay có thể cùng đại tướng nơi biên cương kết thành huynh đệ, lưu truyền con cháu, cũng là hào quang vẻ vang của chúng.

Ánh mắt y lóe lên một tia sáng ấm áp:

- Bất kể nói như thế nào, làm huynh đệ hết đời này. Ta là người giang hồ, lòng chứa tình nghĩa giang hồ. Đệ và ta đã hợp duyên đi bên nhau, thì sẽ không phụ tình nghĩa này.

Sở Hoan gật đầu, liền cười nói:

- Đúng vậy, ta từ trước tới nay không tiện hỏi huynh. Cừu huynh còn có người thân không?

- Lưu lạc chân trời góc bể, một thân một mình.

Cừu Như Huyết than thở.

- Có điều ta cũng đang muốn tìm một bà nương. Chỉ là nửa đời này dùng đao đổ máu, nói không chừng ngày nào đó không còn trên đời nữa, liên lụy cho vợ dại con thơ...

Sở Hoan nói:

- Việc này hãy giao cho ta, ta trở về sẽ bảo Tố Nương. tìm cho huynh một người mông to mắn đẻ làm vợ. Huynh muốn con cháu truyền danh thơm tiếng tốt thì nhất định phải sinh được 18 người con mới được!