Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 155: Huyền cơ dưới đất




Sở Hoan phát hiện hố ngầm bên này, liền nghe cách đó không xa cũng truyền đến tiếng kêu:

- Mau nhìn, bên này có hố?

- Người đâu?

- Đúng vậy, tại sao thổ phỉ không có trong hố? Trường mâu này là ai đâm ra?

- Chẳng lẽ trên núi này có quỷ phải không?

Những binh sĩ nghị luận, trên mặt mỗi người tràn đầy vẻ kinh ngạc, rồi lại mang theo một chút sợ hãi, trên núi lúc này, đã không ít binh sĩ đập mở hố như vậy.

Sở Hoan ngồi xổm bên hố, nhíu mày trầm tư, phía sau lại truyền đến tiếng binh lính nhỏ giọng nghị luận, chỉ nghe một tên binh lính hơi hoảng sợ nói:

- Từ lúc chúng ta lên núi tới giờ, không thấy nơi này có một bóng dáng thổ phỉ, nơi cùng sơn tận thủy này, âm khí dày đạc... sẽ không phải nơi này có chuyện ma quỷ chứ?

- Đúng vậy!

Lập tức có người nhỏ giọng nói theo:

- Các ngươi có nhìn thấy những con sói lúc trước? Chúng nó tựa như bị quỷ hồn chiếm lấy, rất hung hãn, các ngươi coi trong hố này, trường mâu rõ ràng đâm ra từ phía dưới, nhưng... nhưng tại sao phía dưới không có ai? Trường mâu này là ai đâm ra?

Lúc này sắc trời hơi sáng, ánh sáng bình minh chiếu xuống, xung quanh chỉ có binh sĩ Cấm vệ quân đang lục tìm chung quanh, ngoài đó ra, trên núi không còn sinh mạng khác.

Gió lạnh trong núi thổi qua giống như dao cắt, mang theo tiếng ô ô, giống như ác quỷ kêu gào, không ít binh sĩ không kìm nổi rùng mình một cái.

Sở Hoan bỗng nhiên đứng dậy, mặt hắn lạnh như băng, quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng:

- Nếu ai nói ma quái mê hoặc lòng quân, bản tướng cắt lưỡi hắn!

Giọng hắn cũng có một cỗ hàn ý, binh sĩ phía sau lập tức im miệng không dám nói tiếp.

Sở Hoan ngồi xổm xuống một lần nữa, nhìn chằm chằm hố sâu, dường như muốn nhìn ra manh mối, cũng nhìn không ra bên có bố trí cơ quan. Liễu béo ngồi xổm ở bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Đại nhân, ngài xem bốn phía hố đất, đều là đất, nếu có người giấu ở bên trong, căn bản không có khả năng chạy trốn trong thời gian ngắn như vậy... !

Sở Hoan liếc mắt nhìn gã, hỏi:

- Vậy chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng là ma quỷ?

Hắn vừa nói qua nếu ai nói ma quái mê hoặc người khác sẽ cắt lưỡi, trong lòng Liễu béo nghĩ như vậy, miệng cũng không dám nói vậy, vội đáp:

- Đại nhân hiểu lầm, thuộc hạ không có ý đó!

- Vậy ý của ngươi là?

- Có phải phía dưới này chôn cơ quan hay không?

Liễu béo thấp giọng nói:

- Người chúng ta chạm tới cơ quan, cho nên trường mâu mới tự mình đâm ra?

Sở Hoan thản nhiên cười, nói:

- Đi xuống tra một cái chẳng phải sẽ biết?

Nói xong, hắn nhỉn Liễu béo, ánh mắt cũng không dời.

Liễu béo gật đầu nói:

- Đại nhân nói đúng, phái người vào trong hố điều tra cẩn thận sẽ biết.

Nói xong, gã lại nhìn về phía hố đất, đột nhiên cảm thấy dường như ánh mắt Sở Hoan còn trên người mình, không khỏi quay đầu, chỉ thấy Sở Hoan vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình chằm chằm.

Liễu béo ngẩn ra, không kìm nổi lòng sờ sờ mặt mình, hỏi:

- Đại nhân, thuộc hạ... trên mặt thuộc hạ chưa lau sạch vết máu sao?

Sở Hoan lắc đầu, nói:

- Rất sạch sẽ.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Liễu béo như cũ.

Liễu béo bị Sở Hoan nhìn trái tim đập thình thịch, không kìm nổi hỏi:

- Đại nhân, ngài... ngài có gì phân phó?

- Không phải cần điều tra xem bên trong có phải có cơ quan hay không sao?

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Ngươi đang chờ ta xuống à?

Lúc này Liễu béo mới hiểu được ý tứ của Sở Hoan, xấu hổ một hồi, chỉ là nhìn hố đất kia, trái tim đập thình thình. Sở Hoan lắc đầu, đang muốn tự mình đi xuống, Liễu béo đã hú lên quái dị, nhảy vào.

Binh sĩ bên cạnh đều xúm lại, chỉ thấy Liễu béo rơi vào trong hố đất, ngay từ đầu còn hơi khẩn trương, lập tức liền bình tĩnh lại, đầu tiên là nhấc thi thể trong hố đưa lên, những binh sĩ ba chân bốn cẳng nhận lấy đặt một bên.

Liễu béo lấy tay đẩy đẩy bốn vách tường chung quanh, đều là đất, lại kiểm tra xung quanh một lần, vẻ mặt hoài nghi, ngẩng đầu nhìn Sở Hoan cạnh hố, nói:

- Đại nhân, phía dưới... phía dưới này cũng không có cơ quan!

Sở Hoan ra hiệu đồng bạn bên cạnh kéo Liễu béo lên, chính mình lại nhảy xuống, giơ tay sờ soạn trên vách đất bốn phía. Dưới ánh mắt binh sĩ cạnh hố, Sở Hoan ghé sát lỗ tai vào vách đất, sau đó đảo đại đao, đùng chuôi đao đập thật mạnh vào vách tường vài cái, đều thử qua như vậy vài lần trên bốn vách tường đất, ánh mắt Sở Hoan đột nhiên sáng ngời, nhìn thẳng một vách tường đất trong đó, nhấc một tảng đá lớn nằm trên mặt đất, hít một hơi sâu, dùng tảng đá lớn hung hẳng đập vào vách tường kia.

Chỉ nghe một tiếng rầm vang lên, rồi nghe thấy một hồi tiếng rầm rầm vang lên, lại nhìn thấy Sở Hoan dùng tảng đá lớn kia đập mở một cái động trên vách tường.

Mọi người nhìn nhau, rất nhiều người đã rõ ràng cái gì, Liễu béo đã thất thanh nói:

- Đại nhân, nơi đó... nơi đó có mật đạo?

Sở Hoan lại liên tục cầm tảng đá trên mặt đất, liên tục đập qua vách tường kia, chỉ trong chốc lát, đập ra một cái động có thể để một người khom lưng mà vào.

Bên trong hố này, quả nhiên có mật đạo.

- Nhanh đi nói cho huynh đệ khác, hố đất có mật đạo.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Bọn chúng nhất định trốn bên trong, cũng đừng để chúng chạy!

Giọng hắn chưa dứt, chợt thấy bóng dáng lóe trước mắt, không ngờ trong động kia có một cây trường mâu đâm ra, thẳng tới ngực Sở Hoan, những binh sĩ cạnh hố nhìn thấy, lập tức đều sợ hãi, cùng kêu lên:

- Đại nhân cẩn thận!

Diện tích hố này không lớn, Sở Hoan căn bản không có cơ hội lắc mình, nhưng hắn cũng không có bất luận né tránh gì, thậm chí ngay cả đại đao của mình cũng không dùng, mà tay không vươn ra, nắm lấy trường mâu kia.

Trường mâu kia tập kích đột nhiên, dường như không thể tưởng được Sở Hoan phản ứng nhanh nhẹn như vậy. Trong chớp mắt, Sở Hoan đã nắm lấy trường mâu, quát lạnh một tiếng:

- Đi ra!

Hắn dùng sức vung lên, liền muốn lôi trường mâu và thổ phỉ bên trong ra ngoài.

Thổ phỉ kia hiển nhiên cũng không phải hạng đơn giản, trường mâu thất thủ, trong chớp mắt liền ý thức được Sở Hoan muốn kéo cả người lẫn mâu ra ngoài, liền lỏng tay, trường mâu đã bị Sở Hoan đoạt qua.

Sở Hoan căn bản không cho người nọ thời gian suy xét, nháy mắt đổi đầu mâu, trường mâu đâm vào bên trong. Hắn đoạt mâu đâm mâu tiến hành lưu loát, tốc độ cực nhanh, trường mâu đâm vào bên trong, liền nghe được một tiếng a, Sở Hoan cảm giác được lưỡi mâu chạm vào cái gì, muốn tăng lực xuyên thấu, lại phát hiện trường mâu nhẹ nhàng, lôi ra ngoài thấy, nửa đoạn trường mâu đã bị chém đứt.

Không thể nghi ngờ, tuy rằng người bên trong bị Sở Hoan đâm trúng một mâu, nhưng trong nháy mắt lại dùng lưới đao sắc bén chặt đứt trường mâu.

Sở Hoan biết người nọ đã bị thương, đây đúng là thời cơ bắt giữ rất tốt, cả người đã tiến vào trong mật đạo đen ngòm kia, binh sĩ cạnh hố nháy mắt liền mất đi tung tích Sở Hoan.

Liễu béo giật mình kinh hãi trong lòng, gã biết Sở Hoan một mình vào đó, là thân lâm hiểm cảnh, vội nói:

- Hai người tới đây... !

Gã cũng nắm đao nhảy vào trong hố, cũng đi vào bên trong mật đạo kia.

Sở Hoan vào bên trong mật đạo, không dám phớt lờ, bên trong đen ngòm, cái gì cũng không thấy rõ ràng lắm, cũng may thính lực và cảm giác của Sở Hoan vô cùng linh mẫn, chỉ cần phía trước có chút dị động, hắn có thể phán đoán ra nháy mắt.

Mật đạo này cũng không hẹp hòi giống như trong tưởng tượng, bên trong tản ra mùi hơi ẩm, mặt đất bên dưới hơi xốp, nhưng người vừa bị thường đã không có tung tích.

Nghe được phía sau truyền đến tiếng động, Sở Hoan lập tức nắm chặt đao, trầm giọng nói:

- Là ai?

Lập tức nghe được Liễu béo trả lời:

- Đại nhân, ta là Liễu béo!

Gã cũng tiến tới, thấp giọng nói:

- Đại nhân, tên kia chạy rồi sao? Trên núi này, sao lại có mật đạo như thế?

Thật ra trong lòng Sở Hoan cũng vô cùng kinh ngạc, đây tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể xây dựng cải tạo đào móc ra, trước đây hắn cũng không thể nghĩ tới, Hắc Thủy Sơn này, không ngờ lại xuất hiện mật đạo như vậy.

Mới vừa rồi không phải chỉ có một tên binh sĩ bị trường mâu ngầm đâm chết, nếu mỗi chỗ đều giống nơi này, dưới đất có mật đạo, như vậy trên núi này rốt cuộc có bao nhiêu mật đạo?

Thổ phỉ trên núi này, tại sao lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, có thể xây dựng cải tạo mật đạo ngầm trong rừng núi thế này? Tuy rằng chỉ đi một đoạn đường ngắn, Sở Hoan cũng cảm giác được công trình mật đạo của Hắc Thủy Sơn này tuyệt đối không nhỏ, nếu là thổ phỉ bình thường, bọn chúng ta tất yếu gì phải tốn rất nhiều tinh lực xây dựng mật đạo?

Hắn mơ hồ cảm thấy, mặc kệ chiếm cứ trên núi này có phải đám người Lâm Đại Nhi hay không, đám người này tuyệt đối không thể chỉ là thổ phỉ bình thường, trên người bọn chúng, nhất định còn có bí mật không ai biết.

- Đại nhân, chúng ta không thấy gì cả... !

Giọng Liễu béo truyền đến:

- Nơi này thuộc hạ có đuốc, có thể... có thể dùng tới hay không?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, lúc này chỉ bằng cảm giác đi về phía trước, quả thật hơi bất tiện, nếu có thể có ánh lửa, cũng vô cùng tốt, tuy nói ánh lửa sẽ khiến kẻ thù biết mục tiêu, nhưng so với tiến về phía trước trong bóng tối, có ánh lửa vẫn an toàn hơn một chút.

Cây đuốc sáng lên, lập tức thấy rõ tình hình bên trong, chỉ thấy hai bên và đỉnh mật đạo này đều là nham thạch, chỉ có mặt đất là lớp bùn đất, mật đạo này quanh có khúc khuỷu thông về phía trước, tự nhiên không có khả năng vừa xem liền rõ ngay.

Thổ phỉ bị đâm thương đã không còn tung tích, đi về phía trước một lát, đột nhiên xuất hiện một ngã ba, Sở Hoan dừng bước chân lại, Liễu béo nhẹ giọng nói:

- Đại nhân, chúng ta đi bên kia!

Sở Hoan nhận đuốc từ trong tay Liễu béo, ngồi xổm xuống, ánh lửa chiếu vào vách núi, quả nhiên có vết máu quệt vệ phía trước, hiển nhiên là thổ phỉ bị thương đi qua lưu lại. Sở Hoan nhìn theo vết máu, quay đầu lại giao cây đuốc cho Liễu béo, tự mình cầm đao đi trước, đi qua mật đạo bên trái.

Trong mật đạo ẩm ướt âm u, đi được một hồi, trên đường lại gặp gỡ ngã ba, Sở Hoan đều chọn đường dựa theo vết máu, trong lòng cũng ngày càng giật mình, chỗ rẽ càng nhiều, vậy liền chứng minh công trình ngầm này càng khổng lồ.

Trong Hắc Thủy Sơn này, bên ngoài nhìn qua bình thường không có gì kỳ quái, ai có thể nghĩ tới, không ngờ có mật đạo ngầm giống như mạng nhện.

Đi về phía trước một lát trong mật đạo, Sở Hoan chợt dừng bước, phía trước hắn và Liễu béo, đúng là một cánh cửa đá vắt ngang, cửa đá chặn đường đi của mật đạo, không thể tiến về phía trước.