Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 170: Như mây, bay lên!




Mùi thơm của thân thể Lâm Lang tràn ngập trong phòng, hòa lẫn với mùi thơm của cây hương trầm, trong phòng mờ tối lại càng khiến hai bầu ngực trắng sáng đến chói mắt nổi bật lên rõ rệt. Sở Hoan bắt đầu thở dốc, trán không biết từ lúc nào đổ mồ hôi lạnh. Lòng hắn lúc này đi từ ngạc nhiên đến thán phục.

Khi Lâm Lang vận y phục, dáng người nàng đã khiến hắn phải ngạc nhiên, lúc này cởi bỏ áo yếm, tận mắt nhìn thấy bầu vú như tuyết trắng, hắn lại càng thán phục tạo hóa thần kỳ. Nhan sắc này, hình dạng này quả thật là khéo léo tuyệt vời. Giống như một tác phẩm hoàn mỹ không tỳ vết vậy.

Lâm Lang đưa tay lên ngượng ngùng che ngực lại, nhưng ngực nàng đồ sộ khó có thể giấu hết, cánh tay quàng lên lại càng như ẩn như hiện, hơn nữa trên mặt ửng hồng, quả nhiên là hồn xiêu phách lạc. Sở Hoan không kiềm chế nổi đưa bàn tay ra ôm lấy bầu ngực nàng. Lâng Lang run lên, buột mồm rên khẽ, mà bàn tay nàng ở thân dưới Sở Hoan bất giác động tác càng lúc càng mạnh.

Sở Hoan nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa bộ ngực sữa bóng loáng như tuyết, mềm mại kinh người, trắng kinh người. Thân hình nàng như khối ngọc, đạt đến độ hoàn mỹ nhất, mỗi một tấc da thịt đều khêu gợi hấp dẫn, nhất là lúc này, hơi có chút men say, vẻ mặt mơ màng câu hồn tột độ, sự phong tình quyến rũ đó không một nam nhân nào có thể cưỡng nổi.

Tay Lâm Lang vừa nhanh vừa khéo, Sở Hoan cảm thấy toàn thân khô nóng. Bàn tay nàng chuyển động lên xuống nhẹ nhàng mà ép sát, cực kỳ khiêu khích, đặc biệt, miệng không ngừng rên rỉ lại càng khiến hắn như bốc hỏa. Hắn xoa nắn bộ ngực nàng, biến chúng thành đủ loại hình dạng, mỗi lần buông ra, cặp nhũ hoa trong nháy mắt lại khôi phục hình dạng bình thường, cao ngất nhọn hoắt, độ co giãn có thể nói là khủng khiếp.

- Không… không được.

Cảm giác quả anh đào bắt đầu nóng lên, Sở Hoan cúi đầu xuống. Lâm Lang biết chuyện gì sắp xảy ra, hai mắt lim dim mơ màng, giọng yếu ớt như một tiếng thở nhẹ, Sở Hoan căn bản cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy trong tay mềm mại, trong mũi thơm lừng, khoái cảm vô cùng.

Tay hắn lần mò xuống đai lưng màu hồng nhạt của Lâm Lang, trong sự run rẩy của nàng, cởi váy và toàn bộ xiêm y ra, một thân hình trắng lóa chói mắt đẫy đà hấp dẫn hoàn toàn lộ ra. Lâm Lang dường như định cản lại, nhưng lý trí nàng không thắng nổi dục vọng, khi Sở Hoan nhẹ nhàng cởi xiêm y của nàng ra, nàng vặn vẹo thân hình như định phản kháng, nhưng lại càng khiến cho động tác của Sở Hoan lại càng thuận lợi hơn. Lâm Lang khép chặt hai chân lại, càng khiến màu tuyết trắng hợp vào một chỗ. Nàng cong mình trốn tránh, ngược lại, trông càng thêm khiêu khích. Lại càng khiến nam nhân muốn được khuất phục.

Toàn bộ thân hình nàng đã lộ ra hết, tuy rằng ngượng ngùng nhưng dẫu sao cũng không phải tiểu cô nương nũng nịu, sự bẽn lẽn pha chút phong tình càng thêm bội phần quyến rũ. Lâm Lang run giọng nói:

- Chàng… chàng để ta… ta có thể dùng tay…

Cho đến lúc này, nàng vẫn còn kiên trì dùng tay giải quyết vấn đề.

Sở Hoan ép lên mình Lâm Lang, cảm giác lớn nhất là mềm. Một thân hình mềm như bông, như áng mây lả lướt đậu trên bàn, gợi cảm, đầy đặn mà không nục nẫn, mỗi một tấc da thịt đều vô cùng mềm mại, quả nhiên là nhất đẳng báu vật.

Cảm giác dưới thân bị thúc mạnh, Sở Hoan vội vàng đè tay Lâm Lang xuống, không cho nàng chống cự. Lâm Lang dường như nhớ ra chuyện gì, thân hình run lên, giọng cũng run lên:

- Chàng… không thể… ta cũng không thể… ôi , ta không phải là nữ nhân tốt… là ta… ta không tốt…

Sở Hoan nghe giọng nàng có chút kinh sợ, đột nhiên tỉnh táo lại, cảm xúc bất giác tan biến, chợt nhận ra mình đang đè lên người Lâm Lang, quần áo của nàng đã bị cởi hết, thậm chí tay mình còn đang ôm lấy ngực nàng, bỗng giật mình kinh hãi ngồi dậy, toát mồ hôi lạnh.

Chính hắn vẫn âm thầm nhắc mình không được lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người khác, nhưng vô hình trung lại bị lạc vào bến mê. Lâm Lam thấy Sở Hoan rời khỏi người, tình cảm đang cuồng say đột nhiên lạnh ngắt, phát hiện thân hình tuyết trắng của mình lõa lồ vừa thẹn vừa sợ, lúc này cảm giác say đã tan biến mất năm sáu phần, nàng kéo vội xiêm y lại che thân, nhưng thân hình nàng đầy đặn sao có thể che hết, cảnh xuân nửa kín nửa hở lại càng mê người.

Hai người yên lặng một lúc, cuối cùng Sở Hoan nói:

- Lâm Lang… là ta.. ta không tốt.

Lâm Lang hai má vẫn còn ửng hồng, thấy Sở Hoan tự trách mình, vội nói:

- Không… không phải do chàng, là ta… ta không tốt.

Cảm giác ngực mình vẫn còn lưu lại hơi nóng từ bàn tay hắn, nàng trầm ngâm một lát, rốt cục nói:

- Có phải… chàng… chàng rất khó chịu đúng không?

Nàng là người từng trải, chuyện nam nữ hiển nhiên không còn xa lạ. Vừa rồi hai người động tình, Sở Hoan thể hiện cảm xúc cuồng nhiệt trong lòng Lâm Lang rất thích, ít nhất điều đó chứng tỏ hắn có cảm hứng với cơ thể mình, đối với nữ nhân mà nói, đó là điều khiến họ cao hứng nhất. Nàng biết Sở Hoan hiện giờ là đang cực lực kiềm chế dục vọng, nên vô cùng cảm động.

Nếu là nam nhân khác, lúc này, chưa chắc đã bận tâm cảm xúc của nàng, chín phần mười sẽ tận dụng cơ hội chiếm đoạt nàng. Sở Hoan trong cơn cuồng say của dục vọng, vẫn còn lo nghĩ cho mình, mà dừng lại, kỳ thật thể hiện sự tôn trọng Lâm Lang.

Sở Hoan nghe Lâm Lang hỏi vậy, có chút xấu hổ, hạ giọng nói:

- Ta… ra ngoài một chút…

Hắn vừa định đi, Lâm Lang đã ôm lấy hắn từ phía sau, bộ ngực đầy đặn ép vào lưng hắn, nói như tỉnh như say:

- Chàng… không cần đi. Chàng… chàng có thích ta không?

Sở Hoan quay đầu lại, nhìn dung nhan xinh đẹp của Lâm Lang, gật đầu không chút do dự.

Dung mạo Lâm Lang hoàn mỹ không tỳ vết. Tính tình của nàng lại khiến hắn nể phục. Nữ nhân như vậy nếu nói không thích, dĩ nhiên là dối trá.

Thấy Sở Hoan thừa nhận, Lâm Lang cảm thấy hạnh phúc như tràn ngập trong lòng. Nàng mỉm cười nói:

- Chàng vừa rồi.. vừa rồi nói đúng. Sống trên đời này, có nhiều việc, nếu quá mức căng thẳng sẽ khiến bản thân khổ hơn mà thôi. Ta thích chàng. Ta không cho chàng đi, mặc kệ bọn họ nói ta có hay không tuân thủ danh tiết nữ nhân. Ta thích chàng.

Nàng nói xong, bước lên, ghé sát lại môi Sở Hoan, hôn đắm đuối.

Sở Hoan ôm chặt vòng eo Lâm Lang, một lần nữa, đè thân hình mềm mại như bông của nàng xuống, mà Lâm Lang, vừa hôn nồng nhiệt vừa giúp Sở Hoan trút bỏ y phục. Bàn tay nhỏ xinh như ngọc lại lần xuống, dũng cảm nắm lấy chỗ cứng rắn kia, ghé sát tai Sở Hoan, thì thầm:

- Chàng… chàng có muốn hay không… đi vào…

Tay nàng nhẹ nhàng cử động, Sở Hoan đầu óc nóng lên, cũng không nói lời nào, nhìn sâu vào mắt Lâm Lang. Lâm Lang cảm nhận được nhu tình của ái lang trong mắt hắn, tay lại run lên, từ từ đưa hắn tới vùng cỏ thơm ướt sũng như ngậm sương đêm, hai chân tuyết trắng thon dài tách ra, ôm chặt lấy Sở Hoan.

- A!

Một tiếng kêu rên như đau đớn như hạnh phúc thốt ra, khi Sở Hoan xâm nhập vào cơ thể nàng. Nàng đã lâu không có nam nhân chạm vào, nhất là, chỗ đó lại cực kỳ cứng rắn khổng lồ như Sở Hoan.

- Vào… nhẹ chút…

Cố nén cơn đau rát ngay từ đầu, Lâm Lang nhẹ nhàng chuyển động mông, hai chân kẹp chặt, hai tay mềm mại đặt lên mông Sở Hoan, bắt đầu vuốt ve, yêu chiều ái lang của mình với sự dịu dàng đắm say nhất, khiến Sở Hoan vô cùng sung sướng.

Sở Hoan lúc đầu cũng còn cố gắng nhẹ nhàng, nhưng nhìn thân hình thiếu phụ quyến rũ lả lơi, hơn nữa, Lâm Lang còn rất giỏi khiêu khích, khiến động tác của hắn càng lúc càng nhanh mạnh, trong tiếng va chạm của hai cơ thể mỗi lúc một dồn dập, trong tiếng rên rỉ mỗi lúc một phiêu lãng, trong cơn run rẩy của thân hình thiếu phụ ngọt ngào như táo chín…

Cảm giác khô nóng ban đầu ở thân dưới của Lâm Lang đã tiêu tan, thay vào đó là khoái cảm mà đã lâu rồi nàng chưa được nếm trải. Lâm Lang dần dần cảm thấy mình như bay bổng chín tầng mây, nam nhân trên người nàng như dũng sĩ mạnh mẽ, dìu mình bay lên, bay lên…

Hai bầu ngực to lớn của nàng rung lên dữ dội, không biết trải qua bao lâu, cơ thể nàng đã đẫm mồ hôi. Từng giọt từng giọt rịn ra trên làn da mịn màng trắng bóc, mái tóc đen cũng đã ướt nhẹp,thân thể mềm nhũn, như bất lực mặc kệ cho Sở Hoan vuốt ve, thám hiểm, nàng chực kêu lên mấy tiếng nhưng lại sợ bên ngoài nghe thấy, nên đành cắn vào vai Sở Hoan, cảm nhận khoái cảm tột cùng lần đầu tiên trong đời, tiếng rên rỉ nghẹn lại trong họng càng khiến dũng sĩ trên người nàng được kích thích, giật mạnh dây cương, rong ruổi như điên dại.

- Ta là ai!

Trong cơn say chinh phục, Sở Hoan nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đã đẫm mồ hôi của Lâm Lang hỏi.

Lâm Lang mắt khép hờ, nói như mất hồn:

- Chàng là… là tình lang của ta! Chàng thích chứ?

Quả nhiên là báu vật gợi tình.

Sở Hoan cắn nhẹ vành tai nàng:

- Nàng thích không?

- Có… thật mê đi…

Lâm Lang như muốn nức lên:

- Thiếp muốn… muốn chàng hãy giết chết thiếp đi!

Sở Hoan ôm lấy thân hình khêu gợi, động tác càng lúc càng nhanh, cùng với nhịp của hắn, Lâm Lang cũng rên mạnh hơn, gấp gáp hơn, dường như nghẹn lại không thở nữa. Sở Hoan ôm chặt nàng vào ngực, nâng hai cặp mông phì nhiêu kia ép vào người mình, hai chân nàng cong lên, kẹp chặt lấy hắn, cứ thế, cứ thế, điên cuồng nhịp, đến khi không chịu nổi, bùng nổ!

Sở Hoan nhẹ nhàng hôn trán nàng. Lâm Lang ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cổ cao như thiên nga, cong cong như một cần sen, đôi mắt xinh đẹp lại chợt có chút hốt hoảng, cặp mi dài run run, cả người mềm mại vô cùng, lại đưa tay vuốt ve bờ lưng rắn chắc của Sở Hoan, lại nói như mê như tỉnh:

- Thiếp… say!