Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 248: Trung Nghĩa Trang




Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước năm sáu dặm, đám người Vương Hàm phía trước rốt cuộc nhìn thấy hai người đi tới đối diện, ăn mặc đều rất cũ nát, dường như là dân chúng địa phương.

Nhìn thấy nhân mã tới đây, hai dân chúng kia vội vàng trốn qua ven đường, cúi đầu, không dám nhìn đoàn người.

Vương Hàm phi ngựa tới trước, hỏi:

- Hai vị đồng hương là người ở đây sao?

Một lão giả hơi lớn tuổi ngẩng đầu nói:

- Phải. Xin hỏi quan gia có gì phân phó?

- Xin hỏi một tiếng, chúng ta muốn đi Trung Nghĩa Trang, lại không biết đi con đường nào, còn xin hai vị chỉ giáo?

Vương Hàm nói xong, chắp tay với hai dân chúng.

Nào biết hai gã dân chúng nghe được ba chữ ‘Trung Nghĩa Trang’ đều hoảng sợ biến sắc, người trẻ tuổi bên cạnh đã thất thanh nói:

- Các ngươi... các ngươi muốn đi Trung Nghĩa Trang?

- Không sai.

Vương Hàm cười nói:

- Còn xin hai vị hỗ trợ chỉ đường.

Lão giả đã xua tay nói:

- Chúng ta... chúng ta không biết... 1

Lão kéo người trẻ tuổi kia, xoay người muốn rời đi.

Vài tên binh sĩ Cấm Vệ Quân đi đầu, Liễu béo cũng ở trong đó, thấy lão giả muốn đi, thúc ngựa tới cản đường, cả giận nói:

- Lão hán ngươi, sao lại không khách khí như thế? Chúng ta chỉ hỏi đường, vì sao các ngươi không trả lời?

Gã chỉ vào người trẻ tuổi nói:

- Hắn biết rõ Trung Nghĩa Trang ở địa phương nào, vì sao ngươi không cho hắn nói?

Người trẻ tuổi cuống quít xua tay nói:

- Tiểu nhân... Tiểu nhân không biết.

‘Soạt’ một tiếng, Liễu báo rút bội đao, phẫn nộ quát:

- Nói bậy, ngươi rõ ràng biết, còn dám nói dối? Lừa gạt quan phủ, ngươi có biết phạm vào tội gì?

Đoàn người Doanh Nhân phía sau cũng đã tới gần, Sở Hoan thấy Liễu béo rút đao, thúc ngựa đi tới, trầm giọng nói:

- Liễu béo, ngươi làm cái gì vậy? Còn không thu đao.

Liễu béo không dám cãi lời, thu hồi đao, Sở Hoan đã cười hỏi lão giả kia:

- Lão trượng, chúng ta chỉ là hỏi đường, hai người không cần sợ hãi. Chúng ta muốn đi tới Trung Nghĩa Trang, không quen thuộc đối với nơi này, cho nên muốn hai vị giúp đỡ chỉ đường.

Lão giả đánh giá Sở Hoan một cái, rốt cuộc nói:

- Các ngươi thật muốn đi Trung Nghĩa Trang sao?

- Phải.

Lão giả thở dài:

- Thứ cho tiểu nhân lắm miệng, vẫn không nên đi Trung Nghĩa Trang thì tốt. Không dối gặt các ngài, theo tiểu nhân biết, khách nhân tìm tới Trugn Nghĩa Trang, rất ít người có thể còn sống rời khỏi, nơi đó là bãi tha ma, oán quỷ thường lui tới.

Sở Hoan nhíu mày, hắn biết đó dân chúng tầm thường này đều rất tin tưởng đối với Quỷ Thần, chỉ sợ lão giả này nói ra lời càng hoang đường, ảnh hưởng sĩ khí, hắn cười ngắt lời:

- Lão trượng nói quá lời. Chúng ta tới Trung Nghĩa Trang, là có việc gấp, còn xin lão trượng chỉ đường là được.

Lão giả ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Các ngài đi thêm mấy dặm đường về phía trước, sẽ nhìn thấy một cây hòe già, cây hòe già kia đã có rất nhiều năm, liếc mắt một cái có thể nhận ra, cạnh cây hòe già có một đường đất, rất hẹp, các ngài rẽ vào đường đất kia, đi tiếp có thể nhìn thấy Trung Nghĩa Trang... !

Lão lắc đầu thở dài:

- Khuyên các ngài vẫn đừng đi... !

Lão cũng không nói thêm nữa, mang theo người trẻ tuổi rời đi.

Đám người Doanh Nhân đã đuổi tới kịp, lời lão giả kia nói cũng nghe được, nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ phân phó:

- Đi tới Trung Nghĩa Trang.

Thật ra trong lòng mọi người đều rất kỳ quái, Doanh Nhân tới Mậu Huyện, không tới huyện thành, lại tới Trung Nghĩa Trang, cũng không biết Doanh Nhân rốt cuộc muốn làm cái gì.

Lão hán nông thôn kia hiển nhiên vô cùng kiêng kị đối với Trung Nghĩa Trang, thậm chí khuyên mọi người không nên đi tới Trung Nghĩa Trang. Tuy rằng mọi người không lộ ra ngoài mặt, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một loại cảm giác âm trầm, chỉ cảm thấy trên người căng thẳng tới phát hoảng.

Bọn họ không e ngại kẻ thù dũng mãnh ác độc, nhưng vẫn có chút kính sợ đối với Thần Quỷ.

Mọi người tiếp tục đi, Doanh Nhân cũng gọi Vương Hàm tới hỏi:

- Trước kia ngươi đã nghe nói qua Trung Nghĩa Trang sao?

Vương Hàm biết thân phận Doanh Nhân tôn quý, cung kính nói:

- Đúng vậy, vài năm trước từng nghe người ta nhắc qua.

- Nói cái gì?

Vương Hàm do dự một chút, mới thấp giọng nói:

- Cũng chỉ là lời nói chuyện lúc nhàm chán. Nghe nói có một lần có mười người bên ngoài đi qua Trung Nghĩa Trang, lúc đó trời đã khuya, cho nên tìm nơi ngủ trọ ở Trung Nghĩa Trang, nhưng không hiểu ra sao ngày tiếp theo đều chết cả. Quan phủ tới kiểm tra, trên người bọn họ đều không có vết thương, lục phủ ngũ tạng cũng không có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa vẻ mặt mỗi người đều... đều có vẻ rất hoảng sợ, tựa như trước khi chết thấy được cảnh tượng vô cùng khủng bố... Sau đó tra không ra được, cho nên chuyện đó cũng không giải quyết được gì...

Doanh Nhân cảm thấy trên khuôn hơi rét run, dĩ nhiên nắm chặt quần áo, thậm chí kìm nghĩa, không tiến về phía trước, đám hộ vệ chung quanh thấy Doanh Nhân dừng ngựa, đều dừng lại.

Lúc này trời chiều đã xuống núi, giữa đất trời một mảnh tối mờ, trong phạm vi tầm mắt nhìn không thấy thôn xóm, gió thổi qua cánh đồng bát ngát, quả thật hiu quạnh âm u lạnh lẽo.

Doanh Nhân trầm mặc một lát, rốt cuộc cắn răng nói:

- Đi, tiếp tục đi tới.

Vương Hàm chắp tay, quay đầu ngựa lại, tiến tới phía trước dẫn đường.

Doanh Nhân quay đầu nhìn về phía Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:

- Sở Hoan, ngươi nói lời đồn kia là thật hay giả?

- Có lẽ người chết thì có, nhưng tuyệt đối không phải oan quỷ quấy phá.

Sở Hoan nói rất chắc chắn.

Doanh Nhân miễn cưỡng cười cười, cũng không nói nhiều.

Đi tới phía trước vài dặm, quả nhiên thấy được một cây hòe già cao lớn, đúng như lời lão hán lúc trước, cây hòe già này thật sự rất nhiều tuổi, vừa cao vừa lớn, thân cây cực thô, thân cành chằng chịt, trên cành cũng lộ ra không ít mầm mới, bên cạnh cây hòe già, cũng có một ít cây mây thô như cánh tay, cây mây quấn quanh thân cây hòe già, trên đỉnh cây hòe già, có một con quạ đậu ở trên, phát ra tiếng kêu ‘quạ quạ’, có chút điềm gở.

Bên cạnh cây hòe già, quả nhiên có một đường đất rất hẹp, một lần chỉ có thể chứa được một ngựa đi qua, hai bên đều là cây mây, người đi đường rất khó.

Vương Hàm là người đầu tiên đi trên đường nhỏ kia, sau đó một người nối một người, phía trước Doanh Nhân là Phùng Ngọ Mã, mặt sau là Lý Mão Thỏ, mà Sở Hoan lại ở phía sau Lý Mão Thỏ.

Hơn hai mươi người hình thành một tuyến, đi trên đường đất uốn lượn, dưới trời tối, xa xa nhìn lại, thật giống như một đội du hồn trên đường tới suối vàng, quỷ dị mà thê lương.

Không ngờ đường đất này rất dài, sắc trời càng thêm tối mờ, Liễu béo đi theo phía sau Vương Hàm, không kìm nổi than thở nói:

- Lão Vương, có phải hai tên kia lừa gạt chúng ta hay không? Cố ý dẫn chúng ta tới nơi chim không ỉa này phải không?

Vươm Hàm lắc đầu, chỉ ven đường:

- Ngươi xem nơi đó, còn có đống ***, chỉ là không biết có phải chó hoang tha tới hay không.

Liễu béo lúng túng nói:

- Ta nói chuyện đứng đắn với ngươi.

- Ta cũng nói đứng đắn.

Vương Hàm thản nhiên nói, chỉ về phía trước:

- Có lẽ nơi đó chính là Trung Nghĩa Trang.

Liễu béo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy không ngờ phía trước xuất hiện một bóng mờ, khoảng cách còn hơi xa, nhưng thấy được bóng mờ dày đặc phía trước, giống như một con quái thú viễn cổ hồng hoang khổng lồ phủ phục trên mặt đất.

Tới gần bóng mờ kia, chậm rãi thấy rõ ràng, nơi đó quả nhiên là một trạch viện, tường viện cao cao, cửa chính phong cách cổ xưa, trước cửa là cây mây già, hơn nữa mặt tường viện cao cao phủ kín rêu xanh, dường như đã rất nhiều năm chưa từng xử lý. Nước sơn đen trên cửa chính phong cách cổ xưa tróc ra phân nửa, rất nhiều chỗ đã lộ ra gỗ mục bên trong, trên đầu cửa, là ba chữ ‘Trung Nghĩa Trang’ khắc đá, đã có rất nhiều năm, chữ viết cũng chỉ miễn cưỡng phân biệt ra.

Mọi người đến trước cửa lớn Trung Nghĩa Trang, dâng lên một hơi lạnh, ngay cả Sở Hoan không tin Quỷ Thần, trên người cũng căng thẳng, cảm giác hơi không thoải mái.

Nhà cũ vùng hoang vu, âm khí dày đặc, thê lương tiêu điều, dưới màn đêm, càng thêm quỷ dị, bất kể ai tới nơi này, cũng không cảm thấy thoải mái.

Ngay cả ngựa mọi người đang cưỡi dường như cũng cảm thấy bất an, phát ra tiếng phì phì trong mũi, bất an mà đá vó ngựa.

Hơn hai mươi người vây quanh Doanh Nhân, đều không nói gì, Doanh Nhân đánh giá cửa chính phong cách cổ xưa kia, không kìm nổi hỏi Sở Hoan bên người:

- Ở đây... có người ở hay không? Là tòa nhà hoang sao?

Sở Hoan ngẩn ra, trái lại kinh ngạc.

Tiến đến Trung Nghĩa Trang, là chủ ý của Doanh Nhân, tuy rằng Sở Hoan không biết Doanh Nhân rốt cuộc muốn thế nào, nhưng nghĩ rằng Doanh Nhân chắc chắn hiểu rõ trong lòng. Nhưng tới nơi này rồi, Doanh Nhân lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, dường như hoàn toàn không biết gì cả đối với Trung Nghĩa Trang, điều này khiến Sở Hoan vô cùng kinh ngạc, càng không rõ ràng lắm vì sao Doanh Nhân phải tới nơi này.

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:

- Điện hạ, chúng ta có tiến vào hay không?

Doanh Nhân do dự một chút, gật đầu, lúc này Sở Hoan mới ra hiệu Vương Hàm đi lên gõ cửa. Vương Hàm xoay người xuống ngựa, cũng hơi khẩn trương, một bàn tay nắm chặt chuôi đao, chậm rãi tiến lên, tới trước cửa lớn, nâng tay gõ cửa.

Toàn bộ Trung Nghĩa Trang yên tĩnh như chết, hoàn toàn bao phủ dưới màn đêm, dường như thật sự không có dấu người. Vương Hàm gõ cửa rất vang, tiếng rầm rầm rầm truyền khắp, ở nơi yên tĩnh này có vẻ vang dội khác thường.

Gõ mười tiếng, cũng không có người mở cửa, Vương Hàm nhíu mày, Phùng Ngọ Mã đã trầm giọng nói:

- Đá văng cửa chính!

Vương Hàm gật đầu nhắc chân muốn đá, đúng lúc này chợt nghe một tiếng cạch vang lên, cánh cửa cũ nát nhưng rất nặng kia không ngờ chậm rãi mở ra, lộ ra một khe hở.

Tuy rằng lá gan Vương Hàm không nhỏ, nhưng vẫn bị hoảng sợ, không kìm nổi lui về sau hai bước, thiếu chút nữa rút đao ra.

Cửa khẽ hở lộ ra ánh lửa, mọi người đầu tiên nhìn thấy một cái đèn lồng máu trằng xuất hiện trong khe hở, lập tức dựa theo ánh lửa đèn lồng, mọi người liền thấy rõ ràng một khuôn mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt kia, ngay cả Sở Hoan cũng hít một hơi lạnh.

Đó là một khuôn mặt người tàn tật, từ lông mày trái đến bờ môi bên phải, hiển nhiên từng bị một đao chém, một vết đao rõ ràng lộ ra.

Mắt trái gã hoàn toàn bị mù, vết đao kia khiến vết sẹo trên mặt gã lồi lên, dữ tợn đáng sợ, có lẽ ở nơi quỷ dị này quá lâu, cả người gã cũng phát tán ra hơi thở quỷ dị âm trầm, mà con mắt còn lại, âm khí dày đặc, liếc mọi người bên ngoài một cái, mới dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi:

- Các người tìm ai?

Dường như đã thật lâu gã không nói gì, ngay cả khi phát âm nói chuyện cũng hơi trúc trắc.

Vương Hàm quay đầu lại thoáng nhìn, Doanh Nhân ngân chặn sợ hãi trong lòng, giục ngựa tiến lên hỏi:

- Thái Thập Tam có ở nơi này không? Bản... ta tới tìm Thái Thập Tam.

Người một mắt sẹo đao nhìn chằm chằm Doanh Nhân, khàn khàn hỏi:

- Ngươi tìm Thái Thập Tam? Là Thái Thập Tam nào?

Doanh Nhân xoay người xuống ngựa, do dự một chút, cuối cùng tiến về phía trước. Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan một trái một phải đuổi kịp, mà Lý Mão Thỏ cũng không chậm trễ, nhanh chân ở phía sau.

Cách cửa chính vài bước, Doanh Nhân rốt cuộc dừng lại, gã giơ tay lấy ra một vật từ trong lòng, giơ ra trước mắt người sẹo đao kia một chút. Người sẹo đao nhíu mày, cũng không nói lời nào, đóng cửa lại.