Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 336: Sách trận pháp




Sở Hoan kỳ thật cũng thấy lạ. Lúc này nghe Bùi Tích phân tích một hồi đã mở rộng tầm mắt, mơ hồ hiểu trong đó có lý do.

Bùi Tích gật đầu nói tiếp:

- Người Tây Lương nếu bản thân họ không có vấn đề gì thì nhất định sẽ không án binh bất động mà sẽ tấn công. Thiên Vấn đình chỉ tiến công chỉ có thể là bất đắc dĩ. Có thể khiến Tiêu Thiên Vấn đang ở tình thế tốt mà hạ lệnh tạm dừng quân cũng chỉ có một lý do là bên trong quân Tây Lương có vấn đề.

Sở Hoan nói:

- Tiếu Thiên Vấn chính là đệ nhất danh tướng của Tây Lương, lấy kinh nghiệm và uy vọng của y, nội bộ quân Tây Lương cho dù có đấu tranh thì Tiếu Thiên Vấn cũng có thể khống chế được, vấn đề có lẽ không phải phải ở phương diện quân đội Tây Lương.

Bùi Tích lại cười:

- Nhị đệ nói không sai!

Y nhấc vò rượu lên rót rượu rồi nói tiếp:

- Ta càng nghĩ, chỉ có hai loại khả năng mới tạo nên cục diện này.

- Đại ca chỉ giáo!

- Thứ nhất, là Tiếu Thiên Vấn bị thiếu lương, hậu cần tiếp tế xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Cái gọi là binh mã chưa động lương thảo đi trước, một khi lương thực cung cấp có vấn đề, Tiếu Thiên Vấn cho dù là có khả năng thông thiên triệt địa cũng không dám dễ dàng liều lĩnh. Y tuy rằng dụng binh thích mạo hiểm, nhưng ít nhất cũng phải có 5 phần thắng mới dám hành động. Hơn nữa, làm việc nhất định sẽ cẩn thận. Lương thực thiếu, không thể cam đoan sẽ được cung ứng, nếu y vẫn liều lĩnh thì không phải là mạo hiểm nữa mà là tự tìm đường chết!

Bùi Tích tay chấm rượu vẽ lên mặt bàn:

- Đại Tần ta tổng cộng có bốn kho lương lớn. Bốn nhà kho Hiếu Hộ, Trần Dương, Cát Bình, Kim Lăng năm đó chính là phòng bị người Tây Lương tiến công. Cho nên ở ba đạo Tây Bắc cũng không thiết lập kho thóc. Lương thực cung ứng Tây Bắc ngoại trừ là do địa phương Tây Bắc cung cứng, mà chủ yếu lương thực cũng là từ kho thóc Trần Dương của An Ấp đạo cung ứng.

Y vừa nói, ngón tay tùy ý vẽ ra bản đồ trên bàn, toàn bộ bản đồ lãnh thổ Đại Tàn hoàn toàn trong long bàn tay. Tay y vẽ một cách thoải mái tự nhiên, hơn nữa, vị trí các kho lúa lớn thậm chí rất rõ ràng. Bùi Tích chỉ tay đưa vài đường liền xuất hiện vị trí đại khái của kho lương. Sở Hoan xem ở trong mắt càng thêm kính trọng. Lúc này mới hiểu trong lòng Bùi Tích ẩn chứa cả thiên hạ. Đại Tần ngàn dặm giang sơn chỉ nằm trong một ngón tay giữa của y.

An Ấp đạo ở phía Bắc Tây Sơn đạo, có bốn kho lương lớn bên trong, 1uy mô ở vị trí thứ hai. Thời Đại Hoa tiền triều, đã có kho lương Trần Dương. Đại Hoa cũng một thời hưng thịnh. Trần Dương cất chứa lương thực đủ để cho một triệu người ăn trong một năm, có thể thấy được quy mô hung hậu của nó. Đại Tần sau khi lập quốc, kho lương Trần Dương thậm chí đã được xây dựng thêm, khu vực Tây Bắc và địa khu phương Bắc đế quốc sau khi trưng thu lương thực đều trữ cho kho lương Trần Dương. Một khi xuất hiện tai nạn hoặc là binh lửa, kho lương Trần Dương lập tức trở thành điểm tựa cho Tây Bắc.

Kho lương Trần Dương ở giao giới giữa An Ấp đạo và Tây Sơn đạo, đi Tây Bắc vận lương tất đi qua Tây Sơn đạo, một đường Bắc tiến, qua Thông châu, ra Tây Cốc quan chuyển tới tiền phương.

Bùi Tích chỉ vào khu vực Tây Bắc trên bản đồ nói:

- Tiếu Thiên Vấn vô cùng rõ ràng, trừ phi y nắm chắc chắn vấn đề lương thực thì có thể bắt Tây Cốc quan, đột phá Tây Sơn đạo, tiến tới đánh chiếm kho lương Trần Dương. Như thế mới là đọ sức. Y tất nhiên hiểu được, nhưng cũng hiểu không có khả năng. Mà cho dù là y đánh chiếm toàn bộ Tây Bắc, Tây Bắc đều không phải là nơi giàu sản lượng, hơn nữa, lúc trước quân Tây Lương công phá Nhạn Môn quan đã hao tổn binh lực rồi. Thiên Sơn đạo Tổng đốc Chu Lăng Nhạc cũng đã triệu tập lương thực các nơi thuộc Tây Bắc. Tây Bắc vốn không nhiều lương thực hiện giờ vẫn đang nằm trong sự khống chế của quân Tây Bắc. Cho nên Tiếu Thiên Vấn không có khả năng ở Tây Bắc đoạt được nhiều lương thực. Y muốn đánh tiếp, cũng chỉ có thể ỷ vào lương thảo cung ứng từ bổn quốc. Nếu không căn bản không dám tiếp tục tiến quân. Dưới trướng y có tám vạn quân Tây Lương nếu không đảm bảo đủ quân lương sẽ không tùy tiện tiến quân. Tám vạn quân Tây Lương rất có khả năng không thể quay về.

Sở Hoan hiểu lời Bùi Tích cực kỳ có lý, liền gật đầu:

- Cho nên đại ca cảm thấy Tiêu Thiên Vấn không dám tiến quân là bởi vì chuyện lương thực cung ứng?

Bùi Tích gật đầu:

- Đây là một trong những nguyên nhân!

- Còn những nguyên nhân kia?

- Triều đình Tây Lương có biến!

Trong mắt Bùi Tích lóe hào quang:

- Rất có khả năng nội bộ nước Tây Lương rối loạn. Hậu phương bất ổn, Tiếu Thiên Vấn càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Y lập tức thở dài:

- Tiếc rằng chỉ là hồ đoán của riêng ta, không thể chứng thật. Hơn nữa, Tây Bắc Đại Tần ta và Tây Lương quốc cách nhau một sa mạc lớn, đối với tin tức sâu trong Tây Lương quốc xưa nay biết không nhiều lắm. Cho nên đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi đây uống rượu đoán mò mà thôi.

Sở Hoan khen:

- Đại ca điểm đúng chỗ mấu chốt, xem ra tình huống rất có khả năng đúng như lời đại ca nói.

Bùi Tích khẽ mỉm cười, bưng bát rượu lên, đối ẩm với Sở Hoan. Sở Hoan buông bát rượu xuống nói:

- Đại ca, nếu đúng như huynh nói, người Tây Lương có lẽ không lâu sau sẽ thật sự phải lui binh.

Bùi Tích đáp:

- Kỳ thật rốt cuộc phát sinh chuyện gì chúng ta cũng chỉ ngồi đây nói suông mà thôi. Nói không chừng người Tây Lương quỷ kế đa đoan có ý đồ khác cũng nên. Ta chỉ là dựa theo cách dụng binh của Tiếu Thiên Vấn mà đoán thôi. Không đến Tây Bắc, chỉ tình cờ nghe mọi người ở kinh thành bàn chuyện tiền phương. Vì thế nếu thật muốn đi xác minh rõ ràng, thì phải đến Tây Bắc nhìn một cái.

Sở Hoan nói:

- Đại ca chẳng lẽ vì nguyên nhân đó mà đi Tây Bắc?

Bùi Tích hơi trầm ngâm:

- Nhị đệ, ta hỏi đệ, nếu Tây Lương lương thảo sung túc, vật tư dư thừa, lấy tình cảnh Đại Tần ta lúc này, người Tây Lương có khả năng phá Tây Cốc quan, sáp nhập Quan Trung?

Sở Hoan suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói:

- Phong tướng quân đã qua đời, Xích tướng quân ở Liêu Đông, không thể khinh động. Mà theo đệ biết, Lôi đại tướng quân năm đó chinh chiến, thương tích khắp người, thường xuyên phát tác, đã không thể tiếp tục thống lĩnh quân tác chiến. Tứ đại tướng quân cũng chỉ còn Dư lão tướng quân có thể trấn thủ Tây Bắc. Nhưng Dư lão tướng quân tuổi tác đã cao, gần 20 năm lập quốc chưa từng thống lĩnh quân tiến hành tác chiến quy mô lớn.

Bùi Tích gật đầu:

- Không sai. Dư lão tướng quân đã hơn 60 tuổi, mà Tiếu Thiên Vấn thì chưa tới 50, hai người kém nhau hơn mười tuổi. So sánh với Dư lão tướng quân thì Tiếu Thiên Vấn thực lực càng hơn. Hai đại danh tướng đối chọi nếu không phải so đấu đạo dụng binh, so đấu binh mã tiền lương trong tay, chỉ so đấu ý chí và sức lực, Tiếu Thiên Vấn cũng hơn một bậc. Thủ hạ y chính là Tây Lương Thiết kỵ, nếu là hơn mười năm trước, tất nhiên không phải là địch thủ của thiết kỵ Đại Tần ta, nhưng hiện giờ thì hơn một bậc. Nếu là đạo dụng binh, Tiếu Thiên Vấn và Dư lão tướng quân xem như sàn sàn nhau. Như thế suy tính, một khi trong tay Tiếu Thiên Vấn lương thực sung túc, Dư lão tướng quân có bảy tám phần không phải là địch thủ của y.

Nói đến chỗ này, vẻ mặt y có chút ảm đạm:

- Đáng tiếc Phong tướng quân, nếu Phong Hàn Tiếu còn sống, đang tuổi cường thịnh, Tiếu Thiên Vấn ngay cả Nhạn Môn cũng không qua được.

Bùi Tích đúng là đối với Phong Hàn Tiếu vô cùng tôn sung, nhắc đến Phong Hàn Tiếu vẻ mặt bỗng dưng tôn kính hẳn.

Sở Hoan cảm thán nói:

- Đúng vậy, Phong tướng quân…

Rồi thở dài một tiếng!

Bùi Tích cười nói:

- Kỳ thật ta muốn nói là, cho dù người Tây Lương lần này lui bước nhưng đã không còn Phong tướng quân, đợi đến khi bọn họ ổn định lương, lần sau cũng sẽ tiếp tục xâm lấn. Dư lão tướng quân tuổi tác đã cao, nhiều năm sống chết trên sa trường, đúng là thương thế cũng rất nặng. Lần này không đánh được Tây Lương đến khi ngóc đầu trở lại càng khó đối phó. Một khi người Tây Lương công phá được Tây Cốc quan như vậy hậu quả chắc chắn thiết tưởng không chịu nổi.

Y chỉ vào bản đồ trên bàn hạ giọng nói:

- Người Tây Lương nhập quan, Trung Nguyên chắc chắn đại loạn. Hiện giờ quốc nội Đại Tần ta nguy cơ tứ phía. Ngoại bang đánh vào, Trung Nguyên chắc chắn ùi lấp trong tình cảnh quần hùng phân tranh như 20 năm trước. Hai mươi năm trước đại loạn như thế nào ta đều rõ ràng. Nơi chốn binh đao, dân chúng trôi giạt lầm than, ngàn dặm giang sơn mịt mùng khói lửa, máu đổ nhà tan, không đâu không có mùi thuốc súng. Ta không hy vọng lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm đó một lần nữa.

Sở Hoan vẻ mặt ảm đạm.

Hắn không trải qua thời kỳ quần hùng phân tranh đó, nhưng hắn có thể tưởng tượng được. Thê tử ly tán, cửa nát nhà tan, nam nhi chết trận, loạn thế mạng người không bằng cẩu.. Đói khát, tai nạn, tử vong bao phủ Trung Nguyên.

Để có một thời đại thái bình, bao người đã dùng máu tươi và sinh mệnh của mình đổi lấy. Không trải qua loạn thế, vĩnh viễn không thể cảm nhận được nỗi bi thương.

- Năm đó học binh đao là muốn kết thúc cảnh thiên hạ đại loạn. Hiện giờ học binh là cũng vì muốn bảo vệ cảnh thái bình.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Đế quốc tuy rằng dân biến nổi lên khắp nơi, nhưng nếu Thánh thượng có thể tỉnh ngộ, thay đổi cách cai trị, đế quốc còn có thể chấn hưng hùng phong, dân chúng lại được hưởng cảnh thái bình như trước. Nhưng nếu người Tây Lương tiến công vào, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn, cho nên bất kể thế nào, cũng không thể để người Tây Lương đánh vào Quan Trung.

Sở Hoan hỏi:

- Đại ca đi Tây Bắc là muốn dùng sở học của chính mình, tăng thêm sức mạnh cho quân Tây Bắc, ngăn cản người Tây Lương?

- Thân tàn tật, ta tuy có tâm nhưng người không cần ta!

Bùi Tích xua tay:

- Ta thật không có dã tâm quá lớn. Tuy nhiên, Dư lão tướng quân kinh lược Tây Bắc, nghĩ rằng còn có ý chiêu hiền nên ta muốn tới một lần, cũng không mong tài cán có thể giúp được gì cho quân Tây Bắc, chỉ là hiến sách lược. Nếu Dư lão tướng quân thực sự muốn đón nhận, có lẽ đối với Đại Tần sẽ có ích lợi!

Sở Hoan biết Bùi Tích tuy rằng thân tàn nhưng có lòng đối với xã tắc, lại khâm phục hỏi:

- Đại ca định khi nào thì đi?

- Kỳ thật mấy ngày trước ta đã định khởi hành.

Bùi Tích cười:

- Chỉ có điều chưa biết tung tích Nhị đệ, có chút không yên lòng, nên nán lại thêm một chút, nay nhìn thấy Nhị đệ, ta cũng đã yên tâm rồi, muộn nhất là ngày mai,, liền rời kinh thành đi Tây Bắc.

Sở Hoan nhìn về phía Tần Lôi, phát hiện gã đã gặm hết cái chân vịt, đất đầy xương, cả người đã dựa vào vách tường ngủ khì, bất đắc dĩ cười hỏi:

- Lôi nhi thì tính thế nào?

- Ta dẫn nó theo.

Bùi Tích trả lời:

- Nó không thể ở lại Tần phủ. Đứa nhỏ này hoang dã, không bị người Tần gia hại chết thì cũng xông ra gây họa. Vốn ta lúc trước định gửi nó cho đệ…

Sở Hoan lập tức nói:

- Nếu đại ca thực sự có ý này, tiểu đệ không thể chối từ.

Bùi Tích liền tươi cười:

- Ta biết Nhị đệ chắc chắn sẽ nhận. Nhưng sau nghĩ lại, nếu nó ở kinh thành chưa chắc đã là chuyện tốt. Ta dẫn nó theo bên người, chu du thiên hạ, từng trải hơn, đối với nó, thật là có lợi lớn.Cũng may đứa nhỏ này tuy tính tình cổ quái nhưng rất biết nghe lời, dẫn theo bên người trói buộc cũng tốt.

Sở Hoan tuy rằng quen biết Bùi Tích không lâu nhưng nghĩa khí hợp nhau, lúc này Bùi Tích phải rời khỏi kinh thành, Sở Hoan có chút buồn bã trong lòng, giống như bị mất đi thứ gì đó quý giá trong lòng.

Bùi Tích tất nhiên nhìn ra được tâm tư Sở Hoan, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ trìu mến. Y cùng Sở Hoan tương giao, tuy rằng bề ngoài bình thản như nước, nhưng khắc sâu trong long. Cho tới nay ít người xem trọng y, càng không có ai thật sự tâm giao, nhưng Sở Hoan không chê y thân tàn tật, lại còn kết nghĩa huynh đệ, hai người tương giao chỉ bởi một chữ tình, không vì ích lợi, nên thật sự vô cùng quý giá. Sở Hoan cố nhiên lưu luyến, mà Bùi Tích trong lòng cũng bịn rịn. Y đưa tay vỗ vỗ vào bả vai Sở Hoan, hòa nhã nói:

- Nhị đệ, đệ và ta nghĩa khí hợp nhau, chính là duyên phận trời cho. Sau khi ta đi, đệ hết thảy đều phải bảo trọng, đang ở kinh đô, nơi chốn cẩn thận.

Y dừng một chút, hạ giọng nói:

- Đệ vì Tề vương mà đến kinh thành, cẩn thận đừng để kéo vào tranh đấu. Kinh thành nhìn như phồn hoa, kỳ thật là nơi hiểm ác nhất thiên hạ. Triều đình quan lại đều hiểm trong hiểm, một khi không cẩn thận, vạn kiếp bất phục. Tuy nhiên, đệ là người có trí tuệ, chỉ cần nhớ kỹ phải khiêm tốn, không phải vì phía sau có Vương gia làm chỗ dựa mà sinh lòng kiêu ngạo.

Sở Hoan biết Bùi Tích nói ra những lời này chính là lời xuất phát từ đáy lòng liền gật đầu:

- Đại ca yên tâm. Lời của đại ca tiểu đệ ghi tạc trong lòng. Đại ca lần này đi tới Tây Bắc đường xá xa xôi trăm núi ngàn sông, mong rằng đi đường cẩn thận.

Hắn lấy tờ ngân phiếu ra nói, chưa kịp đưa thì Bùi Tích đã ngăn lại:

- Lần đệ cho ta ngân lượng ta dùng đủ rồi. Đệ ở kinh thành sau này còn nhiều dịp cần đến bạc

Y đứng dậy đi đến bên giường lấy dưới gối ra một quyển sách đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan cầm lấy mở ra xem, phát hiện bên trong đầy chữ và tranh vẽ, ngoại trừ một đoạn văn dài, cứ cách vài trang lại có tranh vẽ, ghi rõ Bát quái, Phong thỉ, Hạc dực, Yển nguyệt, Phi điểu, Hổ thao nhiều loại…

- Đây là quyển trận pháp.

Bùi Tích giải thích:

- Phía trước phần lớn là quân trận cơ bản từ xưa đến nay. Mặt trên ta có viết ở đây khuyết điểm ưu điểm, mặt sau là mười thế trận lớn ta tự mình tổng hợp mấy năm nay. Tuy nhiên vẫn còn nhiều điểm thiếu sót. Hiện giờ ta đang suy nghĩ đến một đại trận, nhưng chưa viết hết. Trận pháp đó tùy vào khí hậu, địa lý và binh lực mà sử dụng khác nhau. Đệ nếu có thời gian có thể xem qua một chút, có lẽ sau này có ích cho đệ cũng không chừng.

Sở Hoan biết bản thảo này chính là tâm huyết của Bùi Tích. Cần biết đối với môn trận pháp cần phải dụng công nghiên cứu mới có thể phân tích được ưu nhược. Bùi Tích đối với quân trận hiển nhiên là hao phí rất nhiều tâm huyết. Mà tự tay sáng chế trận pháp mới thì càng đáng để giật mình. Sở Hoan rõ ràng, từ xưa đến nay, chiến tướng như mây, danh tướng cũng đếm không hết, nhưng chân chính có thể sáng chế ra trận pháp mới thì vô cùng ít. Chẳng những phải là người được trời phú cho khả năng bẩm sinh mà còn phải tận hiểu hết sự huyền bí biến ảo.

Trận pháp có thể gia tăng sức mạnh to lớn cho cả đoàn quân, nâng cao năng lực phòng thủ, gia tăng tốc độ hành quân, hơn nữa, khi hình thành trận pháp thường cũng cần các loại binh phối hợp, nếu một lão tướng có thể thuận buồm xuôi gió hành quân bày trận thì đó là vị tướng quân cực kỳ hùng mạnh.

Sở Hoan biết bản thảo này quá mức quý trọng định chối từ nhưng chưa kịp mở miệng thì Bùi Tích đã cười nói:

- Những thứ ghi chép trên này đều ở trong lòng ta, đệ và ta nghĩa khí hợp nhau, nếu không để cho đệ thì ta còn có thể cho ai?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút cũng không cố từ chối nữa, nhận lấy bản thảo rồi nói:

- Đại ca, huynh sắp đi xa, tiểu đệ xin uống một bữa say mới thôi.

Bùi Tích cười ha hả:

- Đang muốn say mới thôi đây!