Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 421: Một sơ hở




Hoàng Thiên Đô hơi sửng sốt, lập tức ghé sát vào hỏi:

- Phụ thân, ngài nói tới ai? Ai là nội gian?

- Lang Vô Hư.

Lão Quốc Công thở dài:

- Phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng, lão phu cũng thật không ngờ Lang Vô Hư to gan lớn mật, dám bán đứng lão phu!

Hoàng Thiên Đô vẻ mặt mờ mịt nói:

- Phụ thân, điều này… sao vẫn là Lang Vô Hư? Vừa rồi ngài cũng nhìn thấy, Lang Vô Hư cũng không giống như nội gian!

Gã dừng một chút, nói:

- Lang gia cùng chúng ta quan hệ sâu đậm, Lang Vô Hư này vẫn có thể làm chút chuyện, chớ có trách oan uổng hắn, tự phế tay chân.

An Quốc Công lộ ra vẻ tiếc nuối nói:

- Trong lòng lão phu sao không tiếc nuối. Lão phu từng ký thác kỳ vọng đối với hắn, chỉ là… trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tha, tự gây nghiệp chướng, không thể sống. Lang gia hủy trong tay tên tiểu nhân này.

Hoàng Thiên Đô vẫn không hiểu được, cau mày nói:

- Phụ thân, tại sao ngài xác định hắn chính là nội gian?

- Tính tình.

An Quốc Công cười lạnh nói:

- Dùng người thì phải hiểu người, lão phu đã dùng Lang Vô Hư, cũng hiểu được tính tình của hắn. Nhược điểm lớn nhất của hắn, đó là sợ chết, sợ chết hơn người bình thường. Vốn hôm nay thiếu chút nữa lão phu bị hắn lừa gạt, tin tưởng hắn vô tội, chỉ là hắn diễn quá mức, dĩ nhiên dùng cái chết làm rõ, điều này không khớp với tính tình của hắn, nhìn như trung thành, thật ra là sơ hở lớn nhất.

- Sơ hở?

- Lang Vô Hư người này, cho dù thật sự đã bại lộ, chứng cớ vô cùng xác thực, hắn cũng sẽ nghĩ hết biện pháp bảo vệ mạng sống của mình.

An Quốc Công cười lạnh nói:

- Nếu hắn không bán đứng lão phu, lòng không thẹn, vậy càng không lấy cái chết làm rõ.

Lão lắc đầu thở dài:

- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Lang Vô Hư là người như vậy!

Hoàng Thiên Đô hiểu được, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, nắm tay nói:

- Phụ thân, tiểu nhân như thế, sao có thể giữ lại mạng sống cho hắn? Ta đây phải đi một đao làm thịt hắn!

Gã hiển nhiên cực kỳ tức giận, muốn ra ngoài, An Quốc Công đã trầm giọng nói:

- Đứng lại!

Hoàng Thiên Đô quay người lại, An Quốc Công cau mày nói:

- Lão Nhị, làm việc phải nghĩ cho kỹ, con làm việc sao có thể lỗ mãng như thế.

- Nghĩ cho kỹ?

Hoàng Thiên Đô buồn bực nói:

- Tiểu nhân nhưu thế, còn có gì phải suy nghĩ? Một đao chém chết là được, cần gì phải nghĩ kỹ.

- Chém giết một Hộ Bộ Thị Lang ở phủ Quốc Công sao?

An Quốc Công tức giận nói:

- Lúc này chỉ sợ đã có người nhìn chằm chằm chúng ta, Lang Vô Hư vào phủ, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy, giết hắn lúc này, xử trí thế nào? Chẳng phải là bị người ta lấy cớ?

Hoàng Thiên Đô đáp:

- Vậy phụ thân nói phải làm sao?

Gã cau mày nói:

- Vậy thì chờ hắn trở về, phái người giết chết hắn.

- Không cần giết hắn.

An Quốc Công lắc đầu nói:

- Tuy rằng người này bán rẻ chúng ta, cũng không cần vội vàng giết chết hắn.

- Phụ thân có ý gì?

- Lang Vô Hư để lộ ra, chưa chắc là chuyện gì xấu.

An Quốc Công đáp:

- Nếu không thể xác định là Lang Vô Hư làm, vậy thì trái lại phiền toái. Vài người khác biết ngân sách đỏ tồn tại, đều là người quan trọng, nếu không thể bắt được nội gian, chỉ sợ sau này sẽ có phiền toái lớn, cũng may Lang Vô Hư tự lộ nguyên hình, cũng không cần hoài nghi người khác.

Lão dừng một chút, ruốt râu:

- Lang Vô Hư bán đứng chúng ta, chỉ một điểm này, bất kể người sau lưng hắn là ai, chắc chắn có thể lấy được sự tín nhiệm của đối phương, một khi đã như vậy, vì sao chúng ta không tương kế tựu kế, lợi dụng con cờ này.

- Lợi dụng hắn?

- Không sai.

An Quốc Công khẽ vuốt cằm nói:

- Nếu hắn có thể bán đứng chúng ta, hắn tất nhiên có thể bán đứng người khác cho chúng ta, lần này Hán Vương đảng tất chịu thương nặng, chưa chắc chúng ta không thể mượn tay Lang Vô Hư khiến đối phương trọng thương!

Dường như Hoàng Thiên Đô hiểu được cái gì, khóe miệng lộ ra nụ cười nói:

- Phụ thân, vẫn là ngài cao minh, là con trai quá lỗ mãng.

Gã lại hỏi:

- Phụ thân, sau lưng Lang Vô Hư, có phải là Sở Hoan, ồ là đám người Doanh Nhân hay không?

An Quốc Công lắc đầu nói:

- Chưa chắc!

- Không phải?

- Không thể xác định họ là ai, cũng không thể xác định không phải họ.

An Quốc Công cười lạnh nói:

- Thái Tử đảng hiềm nghi nặng nhất, tất nhiên không thể loại trừ Doanh Nhân, còn có Hiên Viên lão quỷ, chớ thấy hắn cả ngày ở trong phủ làm bộ ngồi ăn chờ chết, người khác không biết, lão phu vẫn hiểu rõ hắn, một khi tìm được cơ hội, lão quỷ kia sẽ chui lên giống như con rắn độc cắn lão phu! Còn có đám người Lại Bộ Lâm Nguyên Phương và Mã Hoành kia, đám người này nhìn như không quan trọng gì, chỉ là mấy năm nay đột nhiên thay đổi, lại được Hoàng đế thưởng thức, khéo léo, cho tới giờ cũng không biết những người này rốt cuộc dựa vào chúng ta hay là dựa vào bên Thái Tử, đám người này cũng không thể không đề phòng.

Trong mắt lão lộ ra dị sắc, thấp giọng nói:

- Ngoài những đối thủ hoặc sáng hoặc tối này ra, chúng ta cũng không nên quên một người!

- Phụ thân nói là… Hoàng đế!

Hoàng Thiên Đô thấp giọng nói.

An Quốc Công khẽ vuốt cằm:

- Không sai. Từ xưa đến nay, thịnh cực mà suy. Hoàng gia chúng ta đi đến này hôm nay, tước vị lão phu là Quốc Công, đảm nhiệm chức Thư Lệnh ở Thư Tỉnh, ngươi là Chỉ huy sứ Võ Kinh Vệ cảnh vệ kinh thành, lão Tam cũng đảm nhiệm chức Thị Lang ở Hình Bộ, đại ca ngươi làm quan cố thổ An Ấp, ngoài ra chúng ta còn nắm giữ Hộ Bộ trong tay, quan viên môn hạ rất nhiều, đây có thể nói là đã đạt tới lúc cường thịnh. Sống yên tất nguy, nhìn qua Hoàng gia chúng ta phong quang vô hạn, nhưng sau lưng lại cất giấu nguy cơ rất lớn, muốn một nhà bình an hưng thịnh, mỗi bước của chúng ta đều phải cẩn thận mới được!

Hoàng Thiên Đô nghiêm nghị nói:

- Phụ thân nói rất đúng.

Gã lại nói:

- Chỉ là Lang Vô Hư đi lại rất gần với Sở Hoan, nói là muốn nắm lấy nhược điểm của Sở Hoan, nhưng con trai lại cho rằng rất có thể chúng đã âm thầm cấu kết.

Gã cười lạnh lùng:

- Sở Hoan tiến vào Hộ Bộ một tháng, ngân sách đỏ liền xảy ra vấn đề, chuyện này có tám phần liên quan tới Sở Hoan.

- Tất nhiên là có khả năng này.

An Quốc Công đáp:

- Nhưng bất cứ chuyện gì, cũng ta đều phải suy nghĩ sâu hơn. Nếu đối phương có thể bày kế lấy đi ngân sách đỏ, đó không phải hạng người đơn giản, cũng có thể là cố ý để Lang Vô Hư tới gần Sở Hoan, coi đây là che giấu, khiến chúng ta chĩa đầu mâu về phía Doanh Nhân và Sở Hoan, chuyển tầm mắt và tinh lực của chúng ta.

Lão hừ lạnh một tiếng:

- Chúng ta đặt tâm tư ở đó, đối thủ chân chính sẽ có khe hở tiếp tục giở trò phía sau!

Hoàng Thiên Đô nắm tay nói:

- Ai là địch với Hoàng gia ta, kết quả cuối cùng chỉ có tan thành tro bụi!

Thật ra Sở Hoan cũng không nguyện ý tới Tĩnh Hoa cung, mặc dù hắn là Công Phó, có nghĩa vụ dạy Tĩnh Hoa Công chúa võ công, nhưng đoạn thời gian này ngoại trừ Tĩnh Hoa Công chúa tìm người gọi đến, qua hai ba lượt, cũng không chủ động tới.

Tĩnh Hoa Công chúa tự cho là võ công không kém, thật ra Sở Hoan biết căn cơ võ công của tiểu nha đầu này có thể nói là nông cạn tới cực điểm, không có một chút bản lĩnh, chỉ là khoa chân múa tay mà thôi.

Nếu hắn bị phong là Công Phó, dạy Công chúa võ công tất nhiên phải tận tâm, mặc dù biết muốn bồi dưỡng Tĩnh Hoa Công cháu thành cao thủ tuyệt đỉnh là truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khiến nàng có chút căn cơ chân thật, cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Qua vài lần dạy võ công, Sở Hoan bắt đầu dạy từ kiến thức cơ bản, ví dụ như ngồi trên lưng ngựa, luyện chạy dài, luyện nhảy vân vân, đều là huấn luyện cơ bản lại gian khổ nhất, trên thực tế trước đây Tĩnh Hoa Công chúa cũng chưa từng trải qua huấn luyện cơ bản khổ cực này, lần đầu tiên là vì tò mò, có vẻ rất hưng phấn, nhưng sau khi biết rõ, bắt đầu phiền chán.

Lúc đầu vài lần phái người truyền Sở Hoan tới dạy võ công, có lẽ bởi vì cảm thấy hơi phản cảm đối với luyện tập cơ bản, mấy hôm nay cũng không phái người tới, coi như vậy dường như sẽ buông tha vị sư phó này ngay từ đầu.

Sở Hoan đi qua vài lần, tiếc là không gặp được vị Lưu Ly phu nhân kia, hắn không biết có phải Lưu Ly phu nhân cố ý tránh khỏi hai người đồng thời vào cung, hay là bởi vì duyên phận quá nhỏ.

Ngẫu nhiên nhớ tới dung nhan cấp bậc gây họa kia của Lưu Ly phu nhân, nghĩ tới mình coi như tiếp túc gần gũi với nữ nhân xinh đẹp cao quý này hai lần, trong lòng Sở Hoan cũng không kìm nổi dâng lên gợn sóng, lòng thích cái đẹp ai cũng có, huống chi Lưu Ly phu nhân kia không chỉ có tư dung và phong tình có thể dùng đẹp để hình dung, loại phong tình thiếu phụ xinh đẹp thành thục này, trong thiên hạ gần như không có nam nhân nào có thể ngăn cản được.

Đêm qua bày kế lấy ngân sách đỏ, Sở Hoan cũng biết đây là vật bỏng tay, ở lại trong tay cugx không phải chuyện tốt lành gì, nhưng thứ này liên quan rất lớn, trừ phi mình tận tay giao cho Doanh Nhân, nếu không quả thật không thể tùy tiện rời tay.

Doanh Nhân ở trong cung, đã một thời gian không rời cung, Doanh Nhân không rời cung, Sở Hoan không có cơ hội đưa ngân sách đỏ, hắn cũng không biết khi nào mới có thể gặp được Doanh Nhân, bản ngân sách đỏ này phát huy càng sớm đả kích đối với Hán Vương đảng càng nặng, tất nhiên không thể chờ đợi, càng nghĩ, Sở Hoan trước nói Hộ Bộ một tiếng, lập tức chủ động vào cung.

Hắn có danh Công Phó, hơn nữa sau đó Tĩnh Hoa Công chúa quả thật cho hắn một tấm thẻ bài, thẻ bài này tất nhiên không thể tùy ý đi lại trong cung, nhưng tới Tĩnh Hoa cũng lại không có bao nhiêu vấn đề.

Hiện giờ hắn quả thật rất quen thuộc Tĩnh Hoa cung, các cung nữ Tĩnh Hoa cung cũng có không ít người nhận biết vị Công Phó đại nhân này, hôm nay tới đây, các cung nữ hơi kinh ngạc, Sở Hoan hỏi Công chúa ở nơi nào, lập tức có cung nữ trả lời:

- Công chúa đang ở bên chuồng ngựa, hôm nay muốn dạy Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa, hiện giờ Lưu Ly phu nhân đang ở chuồng ngựa cùng Công chúa!

Sở Hoan sửng sốt, xem ra vận may của mình thật sự tốt, tùy tiện chủ động vào cung một lần, có thể gặp được Lưu Ly phu nhân.

Hắn do dự một chút, lúc này Công chúa giạy Lưu Ly phu nhân cưỡi ngựa, mình không tiện tới quấy rầy, nhưng nghĩ tới hôm nay vào cung yết kiến Công chúa chỉ là danh nghĩa, quan trọng nhất là muốn nhờ Công chúa tìm Doanh Nhân, sau đó xử lý chuyện ngân sách đỏ, suy nghĩ một phen, liền lệnh một cung nữ dẫn hắn tới chuồng ngựa.

Thật ra Sở Hoan cũng biết chuồng ngựa ở nơi nào, lần trước từng bình luận mấy con ngựa tại chuồng một phen, bên cạnh chuồng còn có bãi ngựa riêng, bãi ngựa vòng quanh, con đường kia chẳng những có mặt cỏ, hơn nữa còn có một đoạn đường xuyên qua rừng, lúc này rừng rậm kia đang tươi tốt, gió thổi nhẹ, lá cây sào sạt.

Tới chuồng ngựa, xa xa nhìn thấy tiểu Công chúa đang ở trên con ngựa tên Bạch Tuyết, hôm nay đổi một bộ trang phục cưỡi ngựa, tay vung roi ngựa, ngồi trên con ngựa trắng hiển nhiên lần trước vẫn chưa bị Hắc Sửu đả kích đủ, vẫn uy phong lẫm lẫm, thân hình nhỏ xinh của tiểu Công chúa ngồi trên lưng ngựa, lại càng bé nhỏ, nàng cưỡi trên con ngựa trắng cao lớn nhưu vậy, quả thật không thích hợp.

Cách đó không xa, một người xinh đẹp đang đứng, cũng một bộ trang phục cưỡi ngựa, trang phục cưỡi ngựa để tiện lợi đều là trang phục bó sát người tay áo bó, dáng người nóng bỏng như ma quỷ của Lưu Ly phu nhân dưới trang phục bó sát người này, đường cong lộ ra, bên ngoài phập phồng, Sở Hoan ở khoảng cách rất xa, cũng đã rung động, trạng phục bó sát dáng người ma quỷ, nóng bỏng tới cực điểm, càng tô thêm khí chất phong tĩnh thành thục xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân, chỉ đứng ở nơi đó đã đẹp như trăng thu, quyến rũ xinh đẹp.

Cách đó không xa, một người xinh đẹp đang đứng, cũng một bộ trang phục cưỡi ngựa, trang phục cưỡi ngựa để tiện lợi đều là trang phục bó sát người tay áo bó, dáng người nóng bỏng như ma quỷ của Lưu Ly phu nhân dưới trang phục bó sát người này, đường cong lộ ra, bên ngoài phập phồng, Sở Hoan ở khoảng cách rất xa, cũng đã rung động, trạng phục bó sát dáng người ma quỷ, nóng bỏng tới cực điểm, càng tô thêm khí chất phong tĩnh thành thục xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân, chỉ đứng ở nơi đó đã đẹp như trăng thu, quyến rũ xinh đẹp.