Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 621: Tóc vàng tóc đỏ




Trường Mi nói xong câu đó, cũng không lập tức phân phó, dường như đang suy nghĩ cái gì. Lão hơi trầm ngâm, trong mắt lộ ra một chút không nỡ, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

- Dẫn các nàng tới đây!

Một gã cầm thiết trượng đi vào trong khe hở tường đá kia, lần này không lập tức đi ra, mà đợi thật lâu, mới nghe được tiếng bước chân vang lên.

Sở Hoan ngưng thần lắng nghe, nghe thấy rất rõ ràng, không phải tiếng bước chân của một người đi tới, mặc dù tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng Sở Hoan lại nghe ra có ít nhất hai ba người.

Sở Hoan đang nghi hoặc, bên tai đột nhiên nghe được giọng nói trong trẻo:

- Ôi, ngươi đựng vào ta… !

Nói dung Hán ngữ, nhưng lại nửa chín nửa sống.

Nhưng ngay sau đó lại nghe được một giọng nói như hoàng oanh:

- Ngươi đụng vào muội muội của ta, còn không mau nhận lỗi?

Giọng nói phía sau này cũng rất dễ nghe, nếu không lắng nghe còn tưởng rằng hai giọng nói do một người phát ra, nhưng Sở Hoan cũng trộm nghe ra được, mặc dù hai giọng nói rất rõ ràng dễ nghe, nhưng giọng nói lúc trước mềm mại hơn.

- Không đúng, ta là tỷ tỷ, là đụng phải tỷ tỷ của ngươi, không phải muội muội… !

- Ngươi nói sai rồi, ta là tỷ tỷ, ngươi mới là muội muội!

- Ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội !

- Ngươi là muội muội, ta là tỷ tỷ!

Hai giọng nói dễ nghe thanh thúy như hoàng oanh dường như đang cãi nhau, tựa hồ chỉ vì tranh giành ai là tỷ tỷ, líu ríu khiến gian mật thất vốn vắng lạnh này bỗng nhiên được buông lỏng.

Nhưng ngay sau đó lại nghe được một giọng nói trầm thấp:

- Đi mau!

Một giọng nói dễ nghe vang lên:

- Sao ngươi thô lỗ vậy, tại sao không thể lễ phép một chút?

Một giọng nói khác theo sát:

- Ngươi có hiểu lễ phép hay không, chúng ta là cô bé, cô bé đi lại phải từ từ, ngươi không lễ phép như vậy, chúng ta rất tức giận.

Trong mật thất, ba người Sở Hoan vừa kinh ngạc vừa buồn cười, lập tức liền thấy một người dẫn đầu đi ra từ trong khe hở tường đá, người nọ vừa xuất hiện, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dường như cái hòm đầy hoàng kim châu báu kia cũng ảm đạm xuống.

Một cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang đi ra từ trong khe hở, theo sát phía sau lại là một cô nương bước ra bên ngoài, hai cô gái đi ra cách nhau một tích tắc, khiến ánh mắt người ta sáng lên, đầu tiên chính là da thịt các nàng.

Phụ nữ trong thảo nguyên, đắc ý vì làn da khỏe mạnh, mà phụ nữ Trung Nguyên, lại vui vẻ vì da trắng nõn.

Văn nhân Trung Nguyên, thường lấy trắng như tuyết đẹp như ngọc hình dung da thịt giai nhân, không thể phủ nhận, Trung Nguyên cũng có một số vưu vật da trắng như tuyết.

Nhưng hai cô nương xuất hiện trước mắt này, chỉ từng thấy các nàng mới biết được cái gì là làn da tuyết trắng thật sự, các nàng mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng ngắn ngang gối, phía trên chẳng qua là một chiếc áo ngực màu vàng, dưới chân đi một đôi giàu da hươu, tinh xảo khéo léo, điều này khiến da thịt các nàng lộ ra từng mảng lớn.

Da thịt của các nàng còn trắng hơn tuyết rơi xuống từ trên trời, dưới ánh đèn cùng ánh châu báu, da thịt kia trắng tới chói mắt, giống như trứng gà vừa mới lột xác, vóc người các nàng thon dài, da tuyết trắng rất mềm mại, phía dưới váy nhỏ màu vàng, lộ ra đôi bắp chân cân xứng, trên váy nhỏ màu vàng chính là eo thon nhỏ có thể dùng nắm tay nắm chặt lại, eo bóng loáng trắng nõn, bờ eo tuyết trắng tinh tế, một dây xích màu vàng vắt ngang, mắc vào eo thon nhỏ nhắn, hiển nhiên là một loại phụ tùng, thắt lưng màu vàng cùng da thịt tuyết trắng tôn nhau sáng rực lên.

Mông các nàng không lớn, lại cao ngất nhếch lên, mượt mà no đủ, áo ngực màu vàng kia cũng no đủ khác thường, so sánh với vòng eo mảnh khảnh của các nàng, lộ ra vẻ đầy đặn, nhô lên cao cao, áo ngực màu vàng kia bao lại chặt chẽ, dường như lúc nào cũng muốn căng nứt chiếc áo ngực màu vàng.

Vóc người của các nàng quả thật khiến người ta sợ hãi, nhưng hai khuôn mặt càng khiến người ta kinh ngạc.

Các nàng đương nhiên là mỹ nhân rất đẹp, đó là hai khuôn mặt Tây Vực tinh xảo đến tuyệt mỹ, mũi quỳnh cao ngất, môi trẻ đỏ tươi, đôi mắt thật lớn, con ngươi lại sáng ngời khác thường.

Hai khuôn mặt này dĩ nhiên giống nhau như đúc, mặt mũi giống như phục chế ra, hơn nữa các nàng đều có một đôi mắt xanh đậm, dưới lông mi thật dài, chói lọi có tinh thần, đôi mắt dường như có thể nói chuyện, trong lúc chớp động, giống như ngôi sao sáng ngời trên trời chợt lóe lên.

Sở Hoan vừa nhìn, liền biết đây là một cặp sinh đôi.

Đây có lẽ là cặp sinh đôi đẹp nhất thiên hạ, nhưng Sở Hoan cũng không cảm thấy họ không quá khó để phân biệt, bởi vì màu tóc hai tiểu mỹ nhân Tây Vực lại không giống nhau.

Mái tóc của các nàng đẹp như thác nước, chẳng qua một người tóc vàng, một người khác lại tóc nâu đỏ, màu tóc này, đúng là phương pháp duy nhất có thể nhận biết các nàng.

Các nàng giống như hai con búp bê, tượng đá ngọc mài, trắng nõn nà, tuổi chẳng qua mười lăm mười sáu, đang độ tuổi thanh xuân. Chẳng qua thân thể các nàng trổ mã cực kỳ thành thục, có thể so sánh với bất kỳ một giai nhân trổ mã hoàn toàn nào, chân là chân, eo là eo, mông là mông, ngực là ngực, thân thể các nàng có thể khiến bất kỳ nam nhân nào tim đập thình thịch, nhưng khuôn mặt thanh xuân của các nàng lại khiến người ta sinh ra lòng yêu thương.

Mặc dù hai cô nương này mở to mắt, sáng ngời như sao, nhưng khuôn mặt vẫn không che dấu được vẻ mỏi mệt. Sau khi vào mật thất, hai cô gái nhìn khắp nơi một lượt, một người trong đó đã nhíu mày, giọng nói dễ nghe, vẻ mặt rất mất hứng:

- Đây là nơi nào? Không phải các ngươi muốn chúng ta tới khiêu vũ sao?

Cô nương này có mái tóc vàng, miệng nhỏ nhắn vểnh lên, dường như rất không thoải mái.

Cô nương mái tóc nâu đỏ bên cạnh đã dịu dàng nói:

- Chúng ta sẽ không khiêu vũ ở loại địa điểm này, không phải các ngươi nói, khiêu vũ cho đại nhân vật, sẽ ở trong điện phủ màu vàng sao?

Hai cánh tay tuyết trắng của nàng ôm ngang trước ngực, lắc đầu nói:

- Ta cùng muội muội không khiêu vũ ở chỗ này!

Cô nương tóc vàng lập tức đáp:

- Trân Ny Ti, ngươi lại không lễ phép gọi ta là muội muội, ta rất mất hứng, ta đúng là tỷ tỷ của ngươi, xin nhớ kỹ điểm này.

Sau đó nàng cũng nói:

- Muội muội của ta nói không sai, chúng ta sẽ không khiêu vũ ở địa phương này!

Chớ nói Kỳ Hoành cùng Bạch Hạt Tử, ngay cả Sở Hoan thậm chí hòa thượng mi dài cũng trống rỗng đầu óc, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hai cô nương này ngây thơ rực rỡ, khả ái hoạt bát, liếc mắt nhìn có thể khiến người ta sinh ra thiện cảm.

Sở Hoan cười lạnh trong lòng, đám người này tự xưng xuất gia, ra khỏi miệng là Phật, ngậm miệng cũng Phật, trong Phổ Chiếu Tự này dấu hai thiếu nữ sinh đôi xinh đẹp, xem ra nơi Phật môn thanh tịnh này, thật không tính là thanh tịnh.

- Ta là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi dám gọi tên ta?

Cô cái tóc nâu đỏ lập tức cãi:

- Bố Lan Thiến, nếu như ngươi không thừa nhận sai lầm của mình, ta sẽ không tha thứ cho ngươi… !

Hai cô nương líu ríu, Trường Mi đã ra hiệu với thủ hạ bên cạnh, người kia lớn tiếng quát lên:

- Câm mồm, ai còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi!

Hai cô nương bị tiếng này kinh sợ, hoa dung thất sắc. Cô gái tóc vàng Bố Lan Thiến còn muốn há mồm nói chuyện, cô gái tóc nâu đỏ Trân Ny Ty đã che miệng nàng, ủy khuất lắc đầu. Đôi mắt xinh đẹp của Bố Lan Thiến trợn trợn, gật đầu. Đợi Trân Ny Ti thả tay xuống, hai cô nương mím đôi môi đỏ mọng, sợ nói ra lời, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hai cặp mắt xanh đậm lại tràn đầy ủy khuất.

Bạch Hạt Tử cùng Kỳ Hoành thấy người cầm thiết trượng kia không biết thương hương tiếc ngọc, nhẫn tâm quát hai cô nương xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật này, trong lòng rất tức giận.

Trường Mi ánh mắt sắc bén, cũng thấy được bất mãn trong mắt Kỳ Hoành, trong mắt xẹt qua ý cười, chắp tay chữ thập nói:

- Phò mã, hai vị cô nương này, đúng là hai kiện bảo vật cuối cùng của bần tăng, dáng ngoài của các nàng, ngài cũng nhìn thấy, hơn nữa bần tăng có thể bảo đảm, thân thể các nàng như ngọc, hồng sa chưa mất. Bần tăng lấy hai cô nương này, cộng thêm tài vật nơi này, nghênh đón Chân Ngôn của Tông ta trở về từ miệng phò mã, nếu như Phò mã không thỏa mãn những thứ này, như vậy bần tăng không có vật gì khác, chỉ có một cái mạng này.

Kỳ Hoành cau mày, nhưng trái tim lại đập rất kịch liệt.

Hiện giờ gã rốt cuộc biết được, vì sao có câu nói giang sơn không bằng giai nhân, nếu để gã lựa chọn chút ít tài bảo cùng hai cô gái Tây Vực nơi này, gã thà rằng bỏ lại tài phú khổng lồ, lựa chọn cặp sinh đôi Tây Vực, chỉ tiếc gã không thể làm chủ, gã ra vẻ âm trầm, cúi đầu, chờ xem Sở Hoan có phản ứng gì hay không, nếu Sở Hoan không có động tĩnh, gã sẽ trả lời chắc chắn.

Kỳ Hoành không nói lời nào, mỹ nhân tóc vàng Bố Lan Thiến lại muốn há mồm nói chuyện, chẳng qua trong nháy mắt há mồm, lập tức liếc người cầm thiết trượng cao lớn bên cạnh, kịp thời ngừng lại, nhưng có lời lại không thể không nói, không thể làm gì, đành giơ cánh tay nhỏ bé trắng nõn lên, tỏ vẻ nàng muốn lên tiếng.

Trường Mi nhãn quan tứ phía, đương nhiên thấy được cử động của Bố Lan Thiến, hơi quay đầu, nhàn nhạt hỏi:

- Chuyện gì?

Bố Lan Thiến chỉ đôi môi anh đào đỏ mọng của mình, sau đó hai ngón tay khẽ mở, ý nói ta muốn nói chuyện. Trường Mi mặt không thay đổi, khẽ vuốt cằm, lúc này Bố Lan Thiến mới phun ra một ngụm oán khí, bộ ngực phập phồng, giọng nói ngọt ngào:

- Ngươi nói muốn đem chúng ta cộng thêm những bảo vật này trảo đổi thứ gì với hắn?

Trong mắt Trường Mi nhất thời lộ ra vẻ sắc lạnh.

Bố Lan Thiến không thấy được thần sắc trong mắt của lão, khoát tay nói:

- Không thể, không thể, các ngươi nói không giữ lời, làm người chẳng những cần nói lễ phép, hơn nữa còn phải giữ lời, các ngươi không thể nói không giữ lời. Chúng ta mỗi ngày cực khổ luyện tập ca múa hát, cũng bởi vì các ngươi đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta, chúng ta luôn tin tưởng các ngươi, các ngươi không thể lừa gạt chúng ta.

Đôi mắt xanh đậm của nàng tràn đầy ủy khuất, lại thêm một câu:

- Tuyệt đối không thể lừa gạt chúng ta!

Người cầm thiết trượng bên cạnh trầm giọng nói:

- Nói bậy bạ cái gì đó? Còn không câm miệng!

Trân Ny Ti cũng ưỡn bộ ngực đầy đặn cao ngất của mình, dũng cảm nói:

- Chúng ta không sợ chết, chúng ta chỉ muốn về nhà. Các ngươi đã nói, chỉ cần khiêu vũ cho một vị đại nhân vật, chỉ cần có thể khiến hắn hài lòng, chúng ta có thể đạt được tự do.

Nàng nhìn Kỳ Hoành ngồi trên ghế, mặc dù Kỳ Hoành bị trói chặt hai tay, nhưng gã ngồi trên ghế, tư thế ngồi lại có chút khí thế, ngón ngọc nhỏ dài của Trân Ny Ty chỉ Kỳ Hoành hỏi:

- Hắn là đại nhân vật các ngươi nói sao? Chúng ta dâng lên cho hắn điệu múa xinh đẹp nhất, hát cho hắn tiếng ca dễ nghe nhất, để hắn hài lòng, ngươi sẽ cho chúng ta tự do, có đúng hay không?

Sắc mặt Trường Mi đã khó coi, hừ lạnh một tiếng. Hai gã bên cạnh nhấc thiết trượng lên, ngẩng đầu, đôi mắt hung ác kia lạnh lùng nhìn cặp sinh đôi. Trân Ny Ti cùng Bố lan Thiến cảm thấy được ánh mắt của hai người này tràn đầy sát khí, cuối cùng các nàng cũng là tiểu cô nương nhu nhược, rất sợ hãi, ôm nhau ủy khuất, quả thật là đáng yêu.

Trường Mi đợi yên tĩnh, mới hỏi Kỳ Hoành:

- Phò mã, điều kiện như vậy, không biết có thể nhận được ân tứ của ngài hay không?

Kỳ Hoành thấy Sở Hoan không đứng ra nên vẫn im lặng.

Trường Mi nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi, rốt cuộc hỏi lần nữa:

- Phò mã, chẳng lẽ bần tăng như vậy, vẫn không tính là thành ý sao? Châu báu mỹ nhân, đây là thứ trân quý nhất trong thế tục, chẳng lẽ Phò mã nguyện ý vì Chân Ngôn hoàn toàn vô dụng với ngài, bỏ qua những đồ vật thế nhân cầu còn không được sao?

Lão chậm rãi quay đầu, đột nhiên mở mắt, ánh mắt đặt lên người Sở Hoan đứng cách đó không xa:

- Sở Phò mã, đáp án, cần ngài tới tự trả lời!