Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 623: Trong lúc nói cười chém giết sống chết




Trường Mi nghe được Sở Hoan nói như vậy, mặc dù khuôn mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng đôi mắt rõ ràng xuất hiện vẻ vui mừng không che dấu được, thậm chí hai tay khô héo vốn tạo thành chữ thập bất động cũng khẽ run lên, không nhịn được hỏi:

- Phò mã nói như vậy, chính là thừa nhận Chân Ngôn Tông ta quả thật được Quỷ đại sư nói cho ngài?

Sở Hoan cười thần bí, chỉ nói:

- Bổn phò mã đã từng nói, có biết Chân Ngôn hay không, khoản giao dịch này có thể hoàn thành, đợi bổn Phò mã nhìn thấy Nặc Cự La, đương nhiên sẽ cho ngươi một đáp án!

Khóe mắt Trường Mi nhảy lên, thấy bộ dạng Sở Hoan, dường như không thấy được Nặc Cự La sẽ không bàn tiếp nữa, lão lập tức phất tay nói:

- Ngươi đi mang Nặc Cự La tới!

Một gã thiết trượng liền xoay ngời đi qua khe đá, một gã khác còn đang tát khuôn mặt mình rốt cuộc dừng tay. Sở Hoan cau mày hỏi:

- Vì sao dừng tay?

Người kia oán hận nói:

- Sáu mươi cái tát đã đánh xong!

- Nhưng ta đếm trong lòng chỉ có bốn mươi cái tát, thiếu hai mươi cái tát!

Sở Hoan thản nhiên nói.

Trong mắt người đội nón tre hiện ra sát ý, Trường Mi lạnh lùng nói:

- Lời Phò mã, ngươi không nghe thấy sao? Tiếp tục đánh, cho tới khi Phò mã nói dừng mới thôi!

Người đội nón tre không thể làm gì, không dám vi phạm, đành tiếp tục đánh.

Sở Hoan khẽ mỉm cười, đột nhiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đầu tiên đánh gia cặp sinh đôi một hồi, trong mắt lại lô ra vẻ mê đắm, thậm chí quét qua bộ ngực đầy đặn của cặp sinh đôi kia. Hai giai nhân Tây Vực vốn rất có thiện cảm với Sở Hoan, nhưng nhìn thấy ánh mắt Sở Hoan cùng với nụ cười hắc hắc của hắn, thiện cảm vừa mới sinh ra kia lập tức biến mất, liền quay mặt đi, tràn đầy khinh thường.

Sở Hoan cười ha ha một tiếng, tới gần Trường Mi hai bước, cười nói:

- Đại sư, xem ra hai vị cô nương này cũng không thích bổn Phò mã?

Vừa rồi Trường Mi nhìn thấy vẻ mặt Sở Hoan đánh giá hai mỹ nữ, trong mắt thản nhiên xẹt qua một nụ cười. Sở Hoan tuổi còn trẻ, mà hai giai nhân Tây Vực gợi cảm động lòng người, nào có thiếu niên lang không thích mỹ nhân. Lúc trước Sở Hoan nghiêm trang, thần sắc biểu lộ ra lúc này khiến cho Trường Mi cảm thấy trong lòng Sở Hoan quả thật coi trọng cặp sinh đôi này.

- Phò mã yên tâm, Phò mã anh tuấn trẻ tuổi, lại thân ở địa vị cao, tài vật nơi này, lập tức sẽ là của Phò mã, điều kiện của Phò mã như vậy, có nữ nhân nào trong thiên hạ không động tâm?

Trường Mi cười nói:

- Bần tăng tin tưởng, chỉ cần Phò mã dạy dỗ các nàng, chắc chắn các nàng sẽ tận tâm hầu hạ Phò mã.

Bố Lan Thiên lập tức quay đầu lại, chán ghét nói:

- Không được, ta mới không hầu hạ hắn, ta không thích hắn.

- Không sai, muội muội của ta nói rất đúng, ta cũng chán ghét hắn, chúng ta sẽ không hầu hạ hắn, hơn nữa không để hắn dạy dỗ.

Trân Ny Ti cũng bĩu môi, ngay sau đó giương cái cổ tuyết trắng, bộ dáng rất cao ngạo.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Thú vị thú vị.

Hắn lại tiến gần Trường Mi hai bước, cười tủm tỉm nói:

- Đại sư, xem bộ dáng của ngài, dường như rất có nghiên cứu về phương pháp dạy dỗ. Chúng ta nói trắng ra, nghe nói trong Phật môn, có một loại Thiện, tên là Hoan Hỉ Thiện, không biết Đại sư có tinh thong hay không?

Trường Mi ngồi trên ghế, chắp tay trước ngực, lắc đầu nói:

- Phò mã nói đùa, tam Tông Phật gia, Hoan Hỉ Thiện chính là tà môn Đại Mật Tông… !

Lão vừa nói tới đây, nhìn thấy sắc mặt Sở Hoan đột nhiên thay đổi, ngay sau đó tiếng quát lạnh truyền đến tai:

- Ra tay!

Lão liền thấy Sở Hoan gần trong gang tấc phát ra tốc độ kinh người, nhào về phía trước giống như báo săn.

Trường Mi đổi sắc mặt, chợt quát lên:

- Biết ngươi không có ý tốt… !

Dường như lão sớm có chuẩn bị, trong tích tắc Sở Hoan nhào về phía trước, hai chân chợt giẫm một cái, cả người dựng lên từ trên ghế, tốc độ cực nhanh, cũng không dưới Sở Hoan.

Trong tay Sở Hoan lúc này có thêm một thanh chủy thủ sắc lạnh, lần này tới đây, đương nhiên không cách nào mang theo Huyết Ẩm Đao, cho nên Sở Hoan và Bạch Hạt Tử giấu trên người một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, nhưng lo lắng Kỳ Hoành bị khám người, cho nên trên người Kỳ Hoành không có vũ khí.

Sở Hoan chậm chạp không ra tay, chính là vì muốn xác định tung tích của Nặc Cự La, lúc trước hai gã đội nón tre đi lấy bảo vậy, khi đó chỉ có Trường Mi cùng hòa thượng trọc đầu ở lại mật thất, lúc đó vốn là cơ hội ra tay rất tốt, nhưng vì mục đích chuyến đi này vốn là cứu Nặc Cự La, cho nên Sở Hoan nhẫn nại, muốn xác định trước tung tích của Nặc Cự La rồi mới ra tay.

Khi Trường Mi phái người đi dẫn Nặc Cự La tới, Sở Hoan rốt cuộc xác định Nặc Cự La ở trong mật thất dưới Phổ Chiếu Tự này, đã biết tung tích Nặc Cự La, Sở Hoan đương nhiên không do dự nữa.

Một tên nón tre đi dẫn Nặc Cự La tới, trong mật thất, ngoại trừ cặp sinh đôi, hai bên tạo thành cục diện ba đối ba, đây là cơ hội tốt nhất. Lúc Sở Hoan đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, kỳ thật lúc đó đã ra ám hiệu, nhắc nhở Bạch Hạt Tử cùng Kỳ Hoành phía sau chuẩn bị ra tay.

Hắn cố ý đánh giá cặp sinh đôi, ra vẻ mê đắm, vốn dùng điều này để mê hoặc Trường Mi, mượn cơ hội lặng yên không tiếng động tới gần để ra tay, lúc này cơ hội đã đến, liền không do dự mà xuất thủ.

Hắn xuất thủ nhanh, Trường Mi cũng là người giảo hoạt, hiển nhiên nhìn ra dụng tâm của Sở Hoan. Trong tích tắc Sở Hoan xuất thủ, thân thể của lão dựng lên, trong tiếng hét vang, thân thể né tránh về phía sau. Sở Hoan đạt được cơ hội này, đương nhiên sẽ không bỏ qua, thân thể vẫn tiến về phía trước, đuổi theo như bóng với hình. Gã đội nón tre tự tát vào mặt mình kia quả nhiên không phải hạng người đơn giản, khi Trường Mi nhảy về phía sau, người này đã dừng tay, muốn đưa tay nắm thiết trượng bên tường, nào ngờ lúc Sở Hoan đuổi theo Trường Mi đã đưa chân đá chiếc ghế Trường Mi ngồi về phía gã đội nón tre, chiếc ghế giống như đạn pháo bắn về phía gã.

Bắn tới gã đội nón tre, cũng không chỉ chiếc ghế kia.

Sở Hoan vừa ra ám hiệu, đã an bài rõ ràng đối tượng ra tay, hắn chủ công Trường Mi, Bạch Hạt Tử nhân cơ hội tấn công gã đội nón tre, Kỳ Hoành tay không binh khí phát động công kính với hòa thượng trọc đầu ở góc.

Sở Hoan đương nhiên sẽ không quên sự tồn tại của hòa thượng trọc đầu kia, nếu bàn về võ công, Sở Hoan biết võ công của hòa thượng trọc đầu bình thường, nhưng cũng không phải không có chút nào, ít nhất hòa thượng trọc đầu kia cũng không kém Kỳ Hoành bao nhiêu.

Lúc Sở Hoan nhích tới gần Trường Mi, Bạch Hạt Tử đã chuẩn bị kỹ càng, dồn hết sức lực. Sở Hoan ra lệnh một tiếng, Bạch hạt Tử đã cầm chủy thủ trong tay, nhào về phía gã đội nón tre như một con sói đói hung ác, võ công của gã đương nhiên không thể so sánh với gã đội ón tre, nhưng gã đội nón tre tay không binh khí, trong tay gã lại có một thanh chủy thủ sắc bén, chỉ cần động tác nhanh chóng, ít nhất có thể chiếm được tiện nghi và tiên cơ rất lớn trong nháy mắt.

Kỳ Hoành cũng đã ra tay, khi Sở Hoan đá chiếc nghế kia, gã quát lớn một tiếng, xoay người vọt tới hòa thượng trọc đầu, gã cũng dồn toàn lực công kích.

Kỳ Hoành là quân nhân, giống như Sở Hoan, có phán đoán đoán rõ ràng đối với tình thế trước mắt, đang trong hang hổ, không thể đấu lâu dài, thời gian chiến đấu càng dài, bên mình càng nguy hiểm, kết quả tốt nhất chính là nhanh chóng giải quyết chiến đấu.

Tốc độ và sức bật của gã đương nhiên kém Sở Hoan, nhưng dù sao cũng là Giáo úy Cận Vệ Quân, trải qua thiên chuy bách luyện. Gã nện bước trầm giọng, hòa thượng đầu trọc vẫn đứng ở góc, đêm hôm khuya khoắc, mặc dù gã đứng đấy, hai mắt lại cụp xuống, bộ dáng mệt mỏi vô cùng buồn ngủ. Hơn nữa trong mật thất, dường như Sở Hoan và Trường Mi trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thậm chí khiến cho hòa thượng trọc đầu lầm tưởng sắp đạt thành hiệp nghị.

Lúc trước Sở Hoan tráo người, hòa thượng trọc đầu quả thật hơi hoảng sợ, gã vạn lần không ngờ, mặc dù Sở Hoan thật tới, nhưng không phải bị mình bắt có đến, mà coi mình thành kẻ dẫn đường, một đường xâm nhập hang hổ.

Sau khi gã hoảng sợ một hồi, biết được hai gã đồng bạn đi bắt Sở Hoan chắc chắn lành ít dữ nhiều, gã vốn thấp thỏm lo âu, nhưng sau khi Sở Hoan ngồi xuống, dường như trò chuyện vô cùng hòa hợp với Trường Mi, điều này khiến hòa thượng trọc đầu buông lỏng, cho dù Sở Hoan không phải mình bắt cóc, kết quả cuối cùng là để Sở Hoan tới đây, nếu như xảy ra chuyện, mình đương nhiên sẽ hỏng bét, nhưng nếu như hết thảy thuận lợi, cho dù mình không được khen thưởng, chung quy sẽ không bị trừng phạt.

Gã rất trấn an trong lòng, cho nên sớm buông lỏng, không căng thẳng, mỏi mệt liền dâng lên, mí mắt không khống chế được mà cụp xuống. Trong mắt gã, đây là địa bàn của mình, Sở Hoan những người này đối mặt điều kiện hậu đãi như thế, chắc chắn sẽ hết sức thuận lòng hoàn thành giao dịch này, không có việc gì.

Khi gã híp mắt muốn nghỉ ngơi, tiếng quát chói tai của Sở Hoan đã khiến gã thức tỉnh, trong khi mờ mịt không giải thích được, đã cảm thấy có thứ gì đó đen thui đập tới trước mắt mình.

Trường Mi có đề phòng, gã đội nón tre có phản ứng, có lẽ hòa thượng trọc đầu này có võ công, nhưng đầu óc của gã quả thực không chịu được loại biến cố này, khi Kỳ Hoành vung ghế nện xuống gã, gã mờ mịt không rõ ràng, một tiếng a vang lên, cái ghế nặng nề đập vào cái đầu không tóc của hòa thượng, chiếc ghế vỡ vụn, đầu cũng tung tóe máu, Kỳ Hoành không đợi hòa thượng có bất kỳ phản ứng nào, thiết quyền đã đánh ra, lúc đầu trọc đau muốn nứt ra, quả đấm lực sát thương vô cùng của Kỳ Hoành đã nặng nề đánh vào cổ họng hòa thượng, xương cổ vang lên tiếng rang rắc, thân thể hòa thượng trọc đầu lùi lại phía sau hai bước, bị vách tường ngăn trở, nhưng ngay sau đó liền ngã xuống đất, đã không thể nhúc nhích.

Bạch Hạt Tử như sói đói nhào về phía gã đội nón tre, gã đội nón tre xoay người lấy thiết trượng, Sở Hoan đá chiếc ghế bay tới, gã đội nón tre cảm thấy Bạch Hạt Tử đánh tới phía sau, biết nếu trong tay mình không binh khí bị đối phương cuốn lấy sẽ gặp nguy hiểm lớn, gã đội nón tre cũng là hạng người hung hán, gã không né tránh chiếc ghế kia, ghế kia nện vào đầu gã, đánh bay chiếc nón tre trên đầu, lộ ra cái đầu trọc. Sau khi bị ghế đánh trúng, đầu trọc lập tức bật máu, máu tươi chảy ra, gã đội nón tre chịu một kích này, vẫn đi qua cầm thiết trượng.

Mặc dụ nhận một kích bằng ghế, nhưng tốc độ quả thật chậm một chút, Bạch Hạt Tử sớm chuẩn bị xông lại, đã nhào tới sau người gã, nâng chủy thủ trong tay đâm lên người gã. Bạch Hạt Tử tấn công cực kỳ hung hãn, gã đội nón tre cảm thấy được kình phong đánh tới cổ mình, thân thể khẽ tránh, chủy thủ trong tay Bạch hạt Tử không thể đâm trúng cổ gã đội nón tre, bởi vì gã đội nón tre xoay người tránh, chỉ đâm trúng vai trái của gã đội nón tre.

Gã đội nón tre chịu đau đớn, dĩ nhiên bị gã tránh thoát một kích này, lăn một vòng tới bên tường, thuận tay cầm lấy thiết trượng, vung về phía Bạch Hạt Tử.

Bạch Hạt Tử cũng không nghĩ tới gã đội nón tre phản ứng nhanh chóng như vậy. Lúc gã đội nón tre lăn trên mặt đất, gã vẫn xông qua, đợi đến khi gã đội nón tre nắm được thiết trượng quét tới, Bạch Hạt Tử muốn né tránh đã không kịp, thiết trượng kia đã quét trúng vai Bạch Hạt Tử, Bạch Hạt Tử cảm thấy đầu vai đau nhức một hồi, thiết trượng kia đụng vào khiến gã ngã lăn ra.

Trân Ny Ti cùng Bố Lan Thiến hoa dung thất sắc, biến cố thật sự quá nhanh, một tích tắc trước còn chứng kiến Sở Hoan cười cười đàm luận nữ nhân và Hoan Hỉ Thiền với Trường Mi, nhưng một chớt mắt, hai bên đã chém giết sống chết, vô cùng tanh máu.

Hai cô nương kêu ra tiếng, giống như hai con thỏ nhỏ bị kinh sợ, vội vàng trốn tới vách tường, ngồi xổm xuống, che lỗ tai, nhắm mắt lại, hai thân thể trắng nõn gợi cảm mê người đã lạnh run.