Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 650: Người đi dưới ánh trăng




Sở Hoan hơi gật đầu, như có suy nghĩ, lại nghe Tiết Hoài An thấp giọng nói:

- Tuy nói không ít người trong triều ghen ghét Phong Tướng quân, nhưng bằng hữu của Phong Tướng quân củng nhiều. Ngươi có biết Nghĩa Quốc Công? Nghĩa Quốc Công cùng Phong Tướng quân là quan hệ sinh tử, hai người có thể có giao tình mạng sống, thân thể Nghĩa Quốc Công vốn không tốt, tin tức Phong Tướng quân bị hại đến kinh thành, sau khi Nghĩa Quốc Công biết được, nghe nói lúc ấy nhổ ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự, cho tới giờ vẫn nằm trên giường.

- Nghĩa Quốc Công?

Đôi mày Sở Hoan giãn ra:

- Ngài nói là… Hiên Viên Bình Chương?

- Không sai.

Tiết Hoài An gật đầu nói:

- Đại Tần ta chỉ có hai vị ngoại tính được phong Công tước, một vị là An Quốc Công, một vị chính là Nghĩa Quốc Công. Ngươi chớ xem hiện giờ An Quốc Công nhất tộc được Thánh thượng sủng ái, nhưng nói tới nội tình, Nghĩa Quốc Công lại không dưới An Quốc Công. An Quốc Công có thể được Thánh thượng tin tưởng, đơn giản là năm đó lúc Thánh thượng khó khăn nhất, An Quốc Công mang theo tất cả tài sản, đầu phục Thánh thượng…

Y nhìn chung quanh, ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Tuy rằng Thánh thượng thần võ cái thế, nhưng nếu năm đó không phải An Quốc Công mang đến rất nhiều tài vật, dùng để bổ sung đầy đủ lương thảo và trang bị, chỉ sợ cũng không thể bình định thiên hạ nhanh như vậy.

Sở Hoan khẽ nói:

- Bất cứ lúc nào, bạc đều là thứ tốt. So với tài sản hiến cho Thánh thượng năm đó, hiện giờ An Quốc Công kiếm lại trăm lần.

- Thế thì không sai.

Tiết Hoài An thở dài:

- Những bổng lộc chúng ta đạt được, đương nhiên không thể so sánh với họ. An Quốc Công có rất nhiều tài sản ở kinh thành, đó vẫn chỉ là một bộ phận, tài phú chủ yếu của gia tộc An Quốc Công vẫn ở tại quê quán An Ấp Đạo của họ, nghe nói tại An Ấp Đạo, gia tộc Hoàng thị có vài chục vạn thửa ruộng tốt, người Hoàng gia ở An Ấp quả thật đúng là thổ hoàng đế.

- Nghĩa Quốc Công kia…

- Ồ?

Tiết Hoài An phát hiện mình nói hơi xa, cười đáp:

- Rượu Tây Lương này đúng thật là mạnh, lúc này mới uống một ngụm vào bụng, đầu ta đã choáng váng. Nhắc đến Nghĩa Quốc Công, người ta đã theo bên cạnh từ khi Thánh thượng khởi binh. Mấy con trai của Nghĩa Quốc Công đều chết trận vì Thánh thượng. Những năm Hiên Viên Thiệu hai mươi tuổi, đã từng tranh đấu anh hũng… Gia tộc Hiên viên có được ngày hôm nay, chính là dùng máu tươi để đổi lấy…

- Nghĩa Quốc Công có quan hệ tốt với Phong Tướng quân?

- Họ là đồng hương.

Tiết Hoài An cười nói:

- Năm đó Phong Tướng quân cũng với Nghĩa Quốc Công đi theo dưới trướng Thánh thượng. Năm đó Thánh thượng chinh phạt thiên hạ, quân đoàn chủ lực của Thánh thượng khuếch trương hướng Đông, mà Phong Tướng quân được Thánh thượng sai phái, dẫn quân đội đánh thẳng hướng Tây, Tây Bắc này được bình định, Phong Tướng quân công lao hàng đầu. Năm đó An Quốc Công theo Thánh thượng Đông chinh, phụ trách hậu cần, mà Nghĩa Quốc Công thì ở cùng một chỗ với Phong Tướng quân, giúp Phong Tướng quân xử lý hậu cần, hai người họ đồng sinh cộng tử, giao tình sâu đậm, đây là chuyện cả triều đều biết.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan không thể tưởng được trong đó còn có sâu xa như vậy:

- Nói như vậy, giao tình của Nghĩa Quốc Công và Phong Tướng quân quả nhiên không bình thường.

Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm, nói:

- Những chuyện này, nếu không phải Tiết đại nhân nói cho, hạ quan hoàn toàn không biết gì cả.

- Quan văn trong triều, nhìn cùng một triều, nhưng phân biệt rõ ràng, không thể không rõ ràng.

Tiết Hoài An khẽ thở dài:

- Nếu không có ánh mắt, chết cũng không biết vì sao mà chết.

Sở Hoan hơi gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Đại nhân chỉ điểm, hạ quan hiểu được.

Hắn đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Tiết đại nhân, có một việc ta thiếu chút nữa quên, vị Chử Bách hộ kia dường như không thấy tung tích?

- Ồ?

Tiết Hoài An khẽ giật mình, lập tức nhớ ra, lúc trước rời kinh, áp giải Hắc Giao Hầu bộ hạ Thanh Thiên Vương là do ba gã Thần Y Vệ áp giải.

Trong sa mạc rộng lớn, Thanh Thiên Vương dẫn bộ hạ Hầu Xà Hầu Liễu Mị Nương hai người một mình nghĩ cách cứu viện, lúc vòi rồng tới đột nhiên làm khó dễ, vốn đã cứu được Hắc Giao Hầu, nhưng một người áo đen từ bên trong giết ra, cũng bởi vì đuổi theo người áo đen, lúc ấy Sở Hoan mới tách khỏi mọi người, cùng Mị Nương lạc trong sa mạc rộng lớn, thiếu chút nữa chết trong sa mạc.

Mềm đêm buông xuống mấy đội nhân mã đuổi theo trước sau, Thần Y Vệ Chử Bách hộ cũng dẫn hai gã Giáo úy Thần Y Vệ đuổi theo, chẳng qua về sau Sở Hoan gặp mặt Tiết Hoài An ở thành Thanh La, lại không thấy tung tích Chử Bách hộ cùng hai gã Giáo ủy Thần Y Vệ.

- Họ là người của Thần Y Vệ, bổn quan cũng không quản được.

Tiết Hoài An nói:

- Ra khỏi sa mạc, hắn không tiếp tục lên đường theo chúng ta, mà dẫn theo hai gã bộ hạ rời khỏi đội ngũ, nghe ý của hắn dường như muốn tiếp tục tìm kiếm tung tích Hắc Giao Hầu kia. Họ nói Hắc Giao Hầu bị người áo đen bắt đi, người áo đen kia không rõ lai lịch, họ muốn đi thăm dò rõ ràng lai lịch của người áo đen.

Y lắc đầu thở dài:

- Người Thần Y Vệ đều như thế, chỉ cần nổi lòng nghi ngờ đối với ngươi, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế tra ra hết thảy về ngươi, đám người kia, tựa như quỷ mị trốn trong bóng tối vậy…

Nói đến đây, mí mắt gã nhảy nhảy, dường như sợ hãi người Thần Y Vệ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, xem xét hai bên, mới thở ra nhẹ nhàng.

- Dường như đại nhân sợ hãi Thần Y Vệ?

Sở Hoan thấp giọng, cau mày nói:

- Thần Y Vệ thật sự đáng sợ như vậy?

Tiết Hoài An vỗ bả vai Sở Hoan:

- Sở đại nhân, Thần Y Vệ đâu chỉ đáng chợ? Chứng kiến Lưu Vân Đao, quan viên nào không kinh hồn táng đảm? Những thứ này, nói không chừng lúc ngươi nằm trên giường, họ đang trốn dưới giường của ngươi.

Sở Hoan cười nói:

- Phải chăng địa nhân quá nhạy cảm. Ta thấy Chử Bách hộ kia cũng không đáng sợ thế nào.

- Đó đơn giản là lúc này họ là bạn đường với chúng ta.

Tiết Hoài An thở dài:

- Thanh Long như quỷ, Bạch Hổ hàn thương, Huyền Vũ vạn tượng, Chu Tước lưu hương. Tứ Đại Diêm vương này, người nào không phải nhân vật như quỷ?

Trong mắt Sở Hoan lóe lên hào quang, hỏi:

- Hạ quan nghe nói Vệ đốc Thần Y Vệ đứng trên bốn người này, không biết Vệ đốc kia là nhân vật bậc nào?

- Điều này sợ rằng chỉ có Thánh thượng biết được.

Tiết Hoài An lắc đầu:

- Thần Y Vệ từ khi thiết lập nha môn, liền trực tiếp do Thánh thượng tự mình quản lý, Tam Tỉnh Lục Viện đều không được hỏi đến, lương bổng của họ không lấy từ Hộ bộ, hơn nữa trong biên chế lại viên tại Lại bộ cũng không ghi chếp, thậm chí không người nào biết nha môn Thần Y Vệ rốt cuộc có bao nhiêu người. Mọi người chỉ biết tên tuổi Tứ Đại Thiên Vương của Thần Y Vệ, ngươi tìm không thấy họ, nhưng khi ngươi thấy họ, thường thì phiền toái cũng tới rồi. Tứ Đại Thiên hộ này của Thần Y Vệ đều là mây mù Vân Sơn, càng không cần nhắc tới Vệ đốc Thần Y Vệ, ha ha, nhắc tới cũng thú vị, từ xưa tới nay bao nhiêu nha môn, nhưng loại nha môn ai cũng không biết người đứng đầu này, chỉ hiếm thấy vô cùng.

Sở Hoan cười nói:

- Hạ quan cũng chỉ nghe nói Bạch Lâu Thần Y Vệ, những thứ khác hoàn toàn không biết.

- Bạch Lâu là có.

Tiết Hoài An gật đầu:

- Bổn quan cũng từng nghe nói, trong Bạch Lâu có vô số hồ sơ, từ Huyện lệnh nhỏ như hạt vừng đậu xanh, lớn đến nhân viên quan trọng Tam Tỉnh Lục Bộ, cho dù thân thế bối cảnh thế nào, Bạch Lâu đều có lưu giữ, phần hồ sơ kia, mãi cho đến lúc chết, đều ghi chép lại, trong Bạch Lâu, ngươi có thể tìm đọc bối cảnh và nguyên nhân tử vong của bất cứ quan viên nào, có một số quan viên chết cổ quái, người ngoài không biết vì sao mà chết, nhưng lại có thể tra ra được trong Bạch Lâu.

Nói tới đây, Tiết Hoài An cảm thấy đêm nay mình nói quá nhiều, y đứng dậy cười nói:

- Uống nhiều một ngụm, hồ ngôn loạn ngữ, chê cười. Sở đại nhân, ngày mai còn phải chạy, ngươi đi nghỉ sớm, bổn quan không quấy rầy nhiều.

Y Nhìn lều vải của Sở Hoan cách đó không xa, thấp giọng cười nói:

- Chớ để Tháp Than Cách một mình trông phòng.

Sở Hoan cũng đứng dậy, nhìn bóng lưng Tiết Hoài An rời đi, hai hàng lông mày nhíu chặt, như có suy nghĩ.

Trăng treo trên trời, mọi âm thanh đều yên tĩnh, gió đêm thảo nguyên tươi mát ấm áp.

Nơi trú quân ngoại trừ binh sĩ tuần đêm ra, mọi người đều ngủ rất say, dù sao ngày mai lại bôn ba cả ngày, cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.

Sở Hoan rời khỏi lều, xung quanh yên lặng, hắn lặng yên không tiếng động tiến tới cạnh xe ngựa Ỷ La ngồi, xác định chung quanh vắng lặng mới lách mình tiến vào trong thùng xe, ngồi xổm người xuống, gõ sàn xe, thấp giọng nói:

- Ta là Sở Hoan.

Phía dưới lập tức truyền tới thanh âm nhỏ bé yếu ớt:

- Nhanh mở ra, sắp ngột ngạt chết ta rồi.

Sở Hoan tay chân lanh lẹ kéo một tấm sàn xe, trong sàn xe ngựa lại có một khe hở, sau khi tấm sàn mở ra, Cổ Tát Đại phi ngồi dậy từ bên trong, xiêm y không chỉnh tề, tóc tai tán loạn, khuôn mặt thành thục mỏi mệt không chịu mổi, hít sâu vài hơi, bộ ngực Cổ Tát phập phồng theo hô hấp, đợi đến lúc ổn định lại, trắng mắt liếc Sở Hoan, khẽ nói:

- Phò mã gia, ta bắt đầu hoài nghi, có phải ngươi muốn dùng biện pháp này hành hạ ta tới chết hay không.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:

- Dường như ngươi quên rồi, biện pháp này ngươi tự mình đồng ý, muốn sống rời đi, cũng nên chịu một ít đau đớn.

Cổ Tát Đại phi tức giận nói:

- Đừng nhiều lời, đồ ăn đâu? Đói chết ta rồi.

Sở Hoan ném một túi vải mà một túi nước qua, nói:

- Bên trong có đồ ăn, còn có lộ phí, nếu như vận khí tốt mà nói, lộ phí này đủ cho ngươi trở lại Thiên Lang Sơn.

Cổ Tát Đại phi khẽ giật mình :

- Ngươi… ngươi có ý gì ?

- Ngươi sẽ không cùng ta trở lại Tần quốc chứ ?

Sở Hoan cười nói :

- Đã rời khỏi thảo nguyên Thanh La, đã đi vào thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, ngươi có thể rời đi.

Cổ Tát Đại phi vui vẻ nói:

- Ngươi nói là, đã ra khỏi địa bàn của người Ma Ha rồi?

Sở Hoan gật đầu, thần sắc nghiêm túc:

- Ta nghĩ không chỉ thành Thanh La đang truy nã ngươi, có lẽ tất cả các bộ tộc Tây Lương đang tìm ngươi chung quanh, ta có thể làm, chỉ có những thứ này, ngươi phải chăng có thể trở lại Thiên Lang Sơn, phải dựa vào vận mệnh của mình.

Cổ Tát Đại phi thần sắc phức tạp, Sở Hoan đã nói:

- Ngươi còn muốn tiếp tục ở lại nơi này?

Cổ Tát Đại phi lại trắng mắt liếc Sở Hoan, quyến rũ động lòng người. Sở Hoan rời khỏi xe ngựa, nhảy xuống xe nhìn chung quanh, lúc này mới ra hiệu Đại phi xuống xe. Cổ Tát Đại phi mặc trang phục nam tử Tây Lương, đội mũ da, quần áo mập mạp, xuống xe ngựa. Sở Hoan cũng không nói nhiều, hắn đương nhiên biết rõ binh sĩ tuần tra nơi trú quân, lặng yên không tiếng động mang theo Cổ Tát Đại phi rời khỏi nơi trú quân, đi được vài dặm rốt cuộc dừng bước, lúc quay đầu, Cổ Tát Đại phi đang mang theo túi đi theo phía sau hắn.

Sở Hoan nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Cổ Tát Đại phi, trong lòng biết nơi này cách Thiên Lang Sơn rất xa, Cổ Tát Đại phi muốn tránh qua thảo nguyên Thanh La, cần phải đi vòng càng xa, đoạn đường tiếp theo, đối với phu nhân xinh đẹp này mà nói, mới thật sự là khảo nghiệm.

- Đoạn đường tiếp theo, cần nhờ chính ngươi.

Sở Hoan nhìn Cổ Tát Đại phi:

- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

Dường như nghĩ đến cái gì, hắn rút một con dao găm từ trong giày ra, đưa cho Cổ Tát Đại phi:

- Cái này ngươi nhận lấy, lưu lại dùng để phòng thân.

Cổ Tát Đại phi vắt bao lên vai, nhận dao găm, lẳng lặng nhìn Sở Hoan, sau một lát mới thở dài yếu ớt:

- Ngươi là một nam nhân xuất sắc.

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Đại phi quá khen, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, người nam nhân ngươi sắp đối diện kia, mới là nam nhân xuất sắc nhất Tây Lương các ngươi.

Cổ Tát Đại phi môi soi giật giật, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng không nói ra lời. Nàng ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên bầu trời, khẽ cười nói:

- Lần này đa tạ ngươi rồi, cho dù nguyên do ngươi cứu ta là gì, cuối cùng ta cũng nợ ngươi một nhân tình sâu sắc.

Nói xong lời này, nàng không nói thêm, cất bước rời đi, Sở Hoan cau mày nói:

- Dường như Đại phi còn quên một thứ.

- Ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn.

Cổ Tát Đại phi nói:

- Thuốc giải của Ỷ La Tháp Lan Cách nga trong xe, ngươi đi vào là thấy.

Nàng đi hai bước, bỗng nhân dưới chân mềm nhũn, dường như thân thể khó có thể chèo chống, sẽ ngã sấp xuống. Sở Hoan tay chân nhanh nhẹn, thân hình chớp động, đã vọt tới bên người Cổ Tát Đại phi, không đợi nàng ngã sấp xuống, đã ôm lấy eo thon của nàng.

Sắc mặt Cổ Tát Đại phi hơi tái nhợt, Sở Hoan cau mày nói:

- Ngươi không sao chứ?

Cổ Tát Đại phi nhẹ nhàng cười:

- Không có việc gì.

Hương thơm đặc biệt của nữ nhân thành thục trên người nàng chui vào mũi Sở Hoan, hai gò má thành thục xinh đẹp, Sở Hoan ngơ ngác một chút, phát hiện tay mình vẫn còn ôm eo nàng, vội vàng buông tay.

Cổ Tát Đại phi cười nói tự nhiên, lấy một cái hộp ngọc nhỏ từ trong lòng ra, giống như để chứa chiếc nhẫn, đưa cho Sở Hoan:

- Đây là lễ vật của ta tặng cho ngươi, ngươi cất kỹ, đối đãi với chúng cho tốt.

Sở Hoan nhận lấy, ngạc nhiên nói:

- Là cái gì?

Hắn mở ra xem, bỗng nhiên phát hiện hai con Băng Tâm trùng màu bích bên trong.

- Đặt hương liệu đặc chế trong hộp, chỉ cần hộp ngọc này không hỏng, chúng ta sẽ không rời đi.

Cổ Tát Đại phi nói:

- Chúng có thể không ăn gì trong mười ngày nửa tháng, cách mười ngày nửa tháng có thể cho chúng ăn độc vật, thạch tín thì tốt.

Sở Hoan đóng hộp lại, loại Băng Tâm trùng này nhìn xem đã khiến người ta sợ hãi, đang muốn cự tuyệt, Cổ Tát Đại phi đã thở dài yếu ớt:

- Tổng cộng ta chỉ có mười hai con Băng Tâm trùng, hao phí hơn mười năm, người khác cầu còn không được, ngươi giữ bên người, chắc chắn sẽ có trọng dụng.

Đôi mắt xinh đẹp chuyển một vòng, quyến rũ cười nói:

- Nếu có một ngày, có người trúng kịch độc, không thể giải, ngươi để chúng cắn lên người trúng độc một cái, tuy không đến mức giải độc, nhưng có thể bảo vệ người này không chết trong mấy ngày, có thể có thêm vài ngày cầu y.

Giờ Sở Hoan mới hiểu được, Băng Tâm trùng này còn dùng được như vậy, lại cười nói:

- Vậy đa tạ ngươi rồi, ta nhất định đối đãi với chúng thật tốt.

Cổ Tát Đại phi cười nói tự nhiên, nhìn khuôn mặt Sở Hoan, chẳng biết tại sao, trong mắt bỗng lộ ra vẻ ôn hòa, lúc Sở Hoan không kịp phản ứng, phu nhân xinh đẹp này dĩ nhiên ghé sát vào, hôn một cái giống như chuồn chuồn lướt nước lên môi Sở Hoan, lập tức cười nói:

- Có lẽ có một ngày, chúng ta còn có thể gặp lại.

Trong tiếng cười nhẹ nhàng, nàng xoay người sang chỗ khác, rời đi, cũng không quay đầu lại.