Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 674: Bên bàn rượu bàn chuyện cứu gia tộc




Tô phủ.

Dựa theo tập tục ở phủ Vân Sơn, cha mẹ mất, con cái phải ở trong nhà cúng bái 18 ngày. Trong 18 ngày này phải mặc áo tang, chân không được bước ra khỏi cửa. Mà 18 ngày này, Sở Hoan và Tố Nương trên danh nghĩa đã thành thân nhưng đang kỳ đội khăn tang, nên cũng không ai đề cập tới, càng không có khả năng vào lúc này mà động phòng.

18 ngày thoáng qua nhanh, Tô bá tự mình đến thăm viếng, và nói Tô phủ đã sắp đặt một bàn cơm rau, muốn mời Sở Hoan sang dùng cơm.

Sở Hoan thay thường phục, đi đến Tô phủ. Vào phủ, người đón hắn không phải là Lâm Lang mà là Tô gia lão Thất Tô Trọng Ngạn. Con trai y là Tô Trinh cũng đứng bên cạnh, tuy nhiên, cúi đầu vẻ rất xấu hổ.

Ngoài Tô Trọng Ngạn, còn có một lão già hơn 50 tuổi, thấy Sở Hoan đến, cũng lộ ra vẻ cung kính.

Bữa cơm này, không phải tổ chức tại đại đường mà ở trong một sân viện yên tĩnh của Tô phủ. Lúc này đang là cuối mùa thu, cây lá úa vàng tàn lụi. Trong phòng đặt một bàn rượu và thức ăn. Lâm Lang đã ngồi chờ ở đó. Gia chủ Tô gia Tô lão thái gia cũng có mặt.

Sở Hoan lúc này đã lờ mờ hiểu vài chuyện. Lâm Lang thoạt nhìn có chút tiều tụy. Sở Lý thị mất, Lâm Lang là phận đàn bà có một số việc không tiện xuất đầu lộ diện, nhưng vẫn âm thầm lo lắng sau lưng.

Nghĩ đến việc chưa nói rõ với Lâm Lang chuyện đã thành thân với Tố Nương, trong lòng Sở Hoan có chút áy náy. Điều quan trọng nhất là, hắn định sắp tới cũng sẽ trao đổi với Lâm Lang chuyện cưới xin. Nhưng Lý phu tử lại nói tập tục ở Vân Sơn, cha mẹ qua đời, để tang hai năm. Trong vòng hai năm không được tổ chức hỉ sự. Nếu như hắn muốn thành thân cùng Lâm Lang thì phải chờ hai năm nữa.

Trong lòng hắn có chút nặng nề. Sau khi mọi người ngồi xuống, Tô lão thái gia đã trầm giọng nói:

- Tô Trinh!

Sắc mặt Tô Trinh càng bối rối, thấy Tô Trọng Ngạn đang lạnh lùng nhìn mình, Tô Trinh không thể làm gì, tiến lên hai bước, quỳ bằng hai đầu gối trước mặt Sở Hoan, nhẫn nhục nói:

- Sở... Sở đại nhân, lần trước Tô Trinh mạo phạm, đại nhân xin bỏ qua cho tiểu nhân, kính xin Sở đại nhân lượng thứ cho tội mạo phạm của ta.

Sở Hoan lại cười nói:

- Tô huynh làm gì thế? Chuyện đã qua thì cho qua, không cần nhớ ở trong lòng, chỉ cần sau này không tái phạm, Sở mỗ cũng sẽ không để bụng những chuyện lặt vặt này.

Tô Trọng Ngạn tỏ ra hổ thẹn:

- Sở đại nhân, là ta dạy con kém cỏi, đã mạo phạm ngài, xin ngài tha thứ.

Sở Hoan khoát tay nói:

- Thất thúc là trưởng bối, những lời này, Sở Hoan đảm đương không nổi.

Vô luận như thế nào, Tô lão thái gia ngồi đây. Tô Trọng Ngạn dầu gì cũng là Thất thúc của Lâm Lang, cho dù trước đây có chuyện gì khúc mắc, lúc này cũng phải nể mặt Lâm Lang, không so đo cùng bọn họ.

Tô lão thái gia đã cười nói:

- Sở đại nhân đại nhân đại lượng, lão hủ rất bội phục.

- Thái gia quá khen.

Sở Hoan đáp:

- Trước mặt Thái gia, hai chữ “đại nhân” này xin đừng nhắc đến. Nếu chư vị nhắc lại, Sở Hoan không dám ngồi.

Tô lão thái gia cười nói:

- Tốt, ngươi cùng thế hệ với Lâm Lang, nếu ngươi không chê, lão hủ gọi một tiếng Sở tiểu hữu có được không?

Sở Hoan nói:

- Có thể trở thành bằng hữu với thái gia, thật sự là vinh hạnh của Sở Hoan.

Lâm Lang thấy Sở Hoan ăn nói chừng mực, nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu nói:

- Tiệc rượu hôm nay cũng không phải ta mời ngươi, mà là thúc công cùng Tiền bá phụ cùng mời.

Nàng hướng Sở Hoan giới thiệu lão già hơn 50 tuổi kia:

- Vị này chính là Tiền bá phụ!

Lão già kia đã chắp tay khách khí nói:

- Sở đại... !

- Tiền bá phụ, chỉ cần gọi ta là Sở Hoan, ngàn vạn đừng gọi là “đại nhân”.

Sở Hoan lập tức cắt lời..

Lão giả cười cười, nói:

- Tiểu lão sao dám gọi thẳng tên cúng cơm, cho dù mạo phạm, ta cũng xin gọi ngài là tiểu hữu vậy.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu. Lão già liền nói tiếp:

- Tiểu lão là Tiền Bá Di, hôm nay may mắn cùng tiểu hữu uống rượu, đúng là tam sinh hữu hạnh!

Lúc này, trong lòng Sở Hoan càng minh bạch. Bữa cơm này, nhất định là có quan hệ với việc Tây Bắc đổi lương chiếm đất. Hắn đoán, Lâm Lang nhất định đã nói qua chuyên này với Tô Trọng Ngạn cùng Tô lão thái gia. Đối với bảy họ Tây Quan mà nói, không hề nghi ngờ đây chính là đại họa. Bọn hắn nghĩ đến nhất định là hết hồn hết vía. Hơn nữa đã biết được thân phận của mình, lúc này mới khách khí mà mời đến thương nghị.

Nếu không phải là có liên quan đến Lâm Lang, Sở Hoan chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Cuộc tranh đấu giữa các gia tộc quyền thế ở Tây Bắc, hắn không có hứng thú dính vào. Nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan đến Lâm Lang, mà việc của Lâm Lang thì cũng là việc của hắn. Tuy nhiên, trong lòng hắn đã xác định, chuyện này hắn cũng không thể nhúng tay quá sâu.

Cái bàn rất lớn, nhưng không có mấy người, ngoài ba ông cháu Tô lão thái gia, thì chỉ có Lâm Lang và Tiền Bá Di. Bầu không khí an tĩnh dị thường.

Tô Trọng Ngạn lại tiếp tục rào trước đón sau một hồi, Sở Hoan chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Ngược lại Tô lão thái gia sớm nhận ra hắn là người khoáng đạt, biết rõ nếu quanh co lòng vòng thì ngược lại càng lộ ra sự khách sáo, nên cười nói:

- Sở tiểu hữu, chuyện ở Tây Bắc lão hủ đã nghe Lâm Lang nói qua. Không dối gạt Sở tiểu hữu, hôm nay mời Sở tiểu hữu đến đây, vẫn hi vọng tiểu hữu có thể chỉ điểm sai lầm.

Sở Hoan cười đáp:

- Thái gia khách khí, Sở Hoan là kẻ vãn bối hậu sinh, tư chất ngu dốt, từ trước đến nay toàn người khác chỉ điểm sai lầm, chỉ điểm sai lầm cho người khác, Sở Hoan đúng là không có khả năng.

Lâm Lang liếc mắt nhìn Sở Hoan nói:

- Sở..., à, hôm nay không có người ngoài. Sau khi thúc công biết rõ ý đồ của bọn Cao Liêm trong lòng rất lo lắng. Nếu ngươi có biện pháp gì, thì mau nói ra.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Thái gia chắc chắn hiểu thực lực của bọn Cao Liêm hơn ta. Tình cảnh của bảy họ Tây Quan lúc này, muốn Đông Sơn tái khởi, là chuyện tương đối khó khăn.

Tô thái gia và Tiền Bá Di đều khẽ gật đầu, thần sắc ngưng trọng. Tô Trọng Ngạn cau mày nói:

- Cao gia thật sự là vong ân phụ nghĩa. Tên Cao Liêm này càng ngày càng… hừ… đây là bọn hắn muốn đuổi tận giết tuyệt.

Tiền Bá Di thở dài:

- Nhớ ngày đó 16 họ Tây Bắc, Tây Quan đã chiếm tới 7 họ. Thực lực của 7 họ đều xếp hàng đầu. Khi đó toàn Tây Bắc, ai dám cùng so đo với bảy họ Tây Quan?

Tô Trinh nhịn không được buột mồm nói:

- Năm đó Cao gia tựa như con chó bên cạnh Tô gia chúng ta, không có Tô gia chúng ta nâng đỡ, Cao gia có thể có địa vị như hôm nay tại Tây Bắc không? Con mẹ nó, thực là một đám lòng lang dạ sói. Nếu hắn thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, lão tử tìm người thịt hắn.

Tô lão thái gia đã trầm giọng nói:

- Im ngay, đây không phải là nơi để ngươi mở miệng.

Tô Trinh đối với lão thái gia hết sức kiêng kỵ, cúi đầu không dám nói nữa.

Sở Hoan đã cười nói:

- Tô huynh nói thế không được rồi. Việc lần này không phải chỉ một mình Cao gia làm, mà là hào tộc hai đạo Thiên Sơn, Bắc Sơn liên thủ, ngươi muốn giết người, sợ là giết không hết được.

Lão thái gia hung hăng trừng mắt nhìn Tô trinh, rồi lập tức cười nói:

- Sở tiểu hữu không cần chấp lách hắn. Hắn nói chuyện không nghĩ, không có câu nào hữu ích.

Lão dừng lại, cau mày nói tiếp:

- Cho dù là hào tộc hai đạo liên thủ, chuyện này cũng không phải người bình thường có thể làm được. Lão hủ cảm thấy, phải chăng sau lưng có người nào đó móc nối bọn chúng với nhau.

- Điều này thì không có cách nào biết được.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Lão thái gia kiến thức rộng rãi, không biết có đối sách gì không?

Lão thái gia thở dài:

- Phượng hoàng rơi xuống đất cũng không bằng gà. Bảy họ Tây Quan, gia tài của Tô gia ta và Tiền gia đều bị người Tây Lương cướp sạch, còn thừa lại, cũng chỉ có khế đất. Chắc hẳn các họ khác cũng không khá hơn chút nào. Nếu như triều đình làm đúng như mưu đồ của đám Cao Liêm kia, thì khế đất trong tay chúng ta cũng chỉ còn là mớ giấy lộn.

Lão lắc đầu thở dài:

- Dùng thực trang của chúng ta bây giờ, làm sao có thể tranh chấp cùng bọn họ?

Tô Trọng Ngạn cau mày nói:

- Sở đại nhân, triều đình thật sự sẽ làm cái việc không được lòng người vậy sao? Nếu thực như thế, người Tây Quan, ai có thể tâm phục?

Lâm Lang vốn vẫn ngồi im không nói gì, lúc này đã phải sâu kín thở dài:

- Thất thúc, chuyện này không phải là được lòng người hay không. Chỉ có hào tộc Tây Quan, và dân chúng bình thường ở Tây Quan đạo là quan tâm thôi. Nhưng nếu triều đình làm thế, thì lại được lòng hào tộc hai đạo Bắc Sơn, Thiên Sơn. Hơn nữa bọn Cao Liêm lấy danh nghĩa là muốn trùng kiến Tây Bắc, khôi phục sản xuất, dân chúng có mấy ai là hiểu tường tận âm mưu đằng sau của bọn chúng? Đến lúc đó bọn chúng xuất thóc giống ra để trồng trọt tại Tây Quan, dân chúng nhìn thấy có lương thực để trồng, ngược lại còn cảm thấy bọn họ có hảo tâm.

Tô lão thái gia gật đầu nói:

- Lâm Lang nói không sai. Triều đình nếu như không có tinh lực trùng kiến Tây Bắc, biện pháp tốt nhất là để cho Tây Bắc tự lo. Năm đó, thực lực bảy họ Tây Quan chúng ta hùng hậu, không chỉ có là Tây Quan, mà thậm chí toàn bộ Tây Bắc cũng muốn dựa vào hào tộc Tây Quan chúng ta. Triều đình và quan phủ đối với chúng ta tự nhiên là có nhiều chiếu cố. Nhưng lúc này hoàn cảnh đã khác, hào tộc Tây Quan giờ đã là hoa tàn, triều đình hi sinh chúng ta, đổi được thóc giống của bọn Cao Liêm, cũng không phải là không có khả năng.

Tiền Bá Di hỏi:

- Sở tiểu hữu, không biết đạo ý chỉ này áng chừng lúc nào triều đình sẽ ban xuống?

Sở Hoan nói:

- Đối với bọn Cao Liêm mà nói, tất nhiên là muốn càng nhanh càng tốt. Hơn nữa, theo phán đoán của ta, bọn chúng đã có tâm tư như vậy, chắc chắn đã có biện pháp đả thông trong kinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, triều đình sẽ không kéo dài việc này.

Tô Trọng Ngạn vội hỏi

- Sở đại nhân đang ở Hộ bộ, loại chuyện này, suy cho cùng cũng phải thông qua Hộ bộ chứ?

- Chuyện lớn thế này, sẽ do Trung Thư Tỉnh nghị định.

Sở Hoan nói:

- Hộ bộ cũng chỉ dựa theo ý tứ trên ban xuống, phái người đi Tây Bắc thực hiện.

Tô thái gia thần sắc ngưng trọng nói:

- Lâm Lang đã cùng lão hủ thương nghị qua việc này, âm mưu của bọn Cao Liêm dù sao cũng còn khoác bộ áo đẹp đẽ. Bọn họ đã đưa ra điều kiện tiên quyết, nếu hào tộc Tây Quan có thể cung cấp thóc giống, bọn chúng chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, không biết có phải có chuyện đó không?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Xác thực như thế.

Hắn dừng một chút, mới nói:

- Tuy nhiên, đây không chỉ là chiếc áo đẹp đẽ mà bọn chúng khoác lên người, mà là cho triều đình một cái bậc thang. Cho dù hôm nay triều đình không quan tâm tới bảy họ Tây Quan, nhưng thực sự không có khả năng trực tiếp hạ chỉ để cho bọn Cao Liêm tiến vào Tây Quan. Bọn Cao Liêm nếu như không để ý đến hào tộc Tây Quan, mà ngang nhiên tiến vào, ngược lại sẽ khiến cho triều đình bất mãn. Đã có bộ cánh này, càng có thể làm cho người trong thiên hạ cảm thấy hợp tình lý.

Tiền Bá Di cười khổ nói:

- Bộ cánh này của chúng, đồng thời cũng là cây cỏ cuối cùng cứu mạng chúng ta.

Tô Trọng Ngạn lắc đầu nói:

- Thế thì chưa hẳn. Nói thật dễ nghe, chỉ cần chúng ta xuất ra lương thực, đất đai sẽ giữ được. Thế nhưng mà... chúng ta làm sao xuất ra đủ lương thực? Bảy họ chúng ta, chỉ riêng một họ cũng phải hàng trăm hàng ngàn thước đất, thật muốn giữ được đất, cần có đủ lương thực để trồng, tính ra cần số lượng lớn cỡ nào?