Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 848: Bồ Tát hoan hỷ tán




Sở Hoan nhắm mắt lại không thèm nhìn gã.

Lục Thế Huân thấy vậy thì cười lạnh:

- Lão tử nói chuyện với ngươi mà ngươi điếc hay sao?

- Không nghe thì sao?

Sở Hoan vẫn nhắm mắt:

- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Nếu lão gia của ngươi còn chưa chết thì ta có thể nói với hắn một vài câu.

Lục Thế Huân nổi giận:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Sở Hoan nói hết sức thản nhiên:

- Ngươi chỉ là một tên tiểu tốt lệ thuộc Thiên Môn đạo, còn chưa được coi là một tiểu đầu mục. Ngay cả Mộc Tướng quân là một trong Tướng đạo Thất hùng của Thiên Môn đạo còn chết trong tay của ta thì ngươi lấy đâu ra tư cách nói chuyện với ta?

Hắn nở nụ cười thản nhiên:

- Mộc Tướng quân và ngươi đều xuất thân từ tam thập lục gia, nhưng y thì có thể trở thành một trong Tướng đạo Thất Hùng còn ngươi thì ngay cả cái cái rắm cũng chẳng thành vậy mà còn ở đây diễu võ giương oai. Lục Thế Huân! Bản quan thật sự đau lòng thay cho ngươi.

Lục Thế Huân bị mất mặt nổi khùng, mắng:

- Ngươi nói thối lắm. Không có Lục gia của ta, Mộc Tướng quân dám khởi sự ở Thái Nguyên hay sao? Lão tử chỉ không muốn có hư danh mà thôi.

- A?

Sở Hoan nở nụ cười khinh miệt:

- Thật ra bản quan có thể hiểu được, lần trước các ngươi mượn cơ hội vận lượng tới Thái Nguyên là muốn chuẩn bị lương thảo cho Thiên Môn đạo khởi sự. Có điều nói đi nói lại thì Lục gia các ngươi cũng chỉ nghe theo lệnh của Mộc Tướng quân, chỉ là một con chó săn của Thiên môn đạo. Chỉ sợ mấy ngày qua, cha con các ngươi còn chưa thấy được một gương mặt nào của Thiên Môn đạo.

Lục Thế Huân nghiến răng nghiến lợi nhưng rồi nhanh chóng bật cười ha hả:

- Suýt chút nữa thì bị tên tiểu tử ngươi khích tướng. Ngươi muốn moi từ miệng của bổn thiếu gia hay sao? Ngươi tự cho mình là thông minh, bổn thiếu gia vẫn hơn ngươi. Nói cho ngươi biết thì sao? Nói cho người chết nhiều tới mấy thì cũng là người chết.

Sở Hoan thở dài:

- Nếu vậy thì ngươi tới giết ta đi, cần gì phải nói nhiều làm gì.

Lâm Đại Nhi nghe Sở Hoan nói vậy liền vội vàng lên tiếng:

- Ngươi muốn chết phải không?

Sở Hoan cười nói:

- Lâm cô nương cũng có hứng thú giết ta? Chỉ tiếc là cô nương có lòng nhưng sợ không làm được. Tay chân của cô nương còn bị trói, người nào đó nói không liên quan tới y, không biết cô nương có tin hay không?

Lục Thế Huân lập tức nhấc chân đá Sở Hoan một cái rồi mắng:

- Ngươi còn định giở âm mưu quỷ kế ra để ly gián hay sao? Ta và Lâm cô nương không mắc mưu đâu.

Sở Hoan cười ha hả nói:

- Mới nhìn thì Lâm cô nương cũng là một người thông minh không giống như một kẻ ngu xuẩn. Cô nương hành tẩu giang hồ, chưa chắc đã gặp phải chuyện khó không cách giải quyết. Lục thiếu gia! Ngươi nói rằng không biết quan binh trói Lâm cô nương thế nào mà ngay cả ngươi cũng không cởi được. Sở mỗ rất tâm đắc đối với việc cởi dây, có cần ta giúp đỡ ngươi hay không?

Lục Thế Huân hơi cuống vội vàng mắng:

- Con mẹ ngươi! Nói hươu nói vượn.

Gã quay đầu lại nói với Lâm Đại Nhi:

- Lâm cô nương! Nút buộc của dây thừng đúng là không cởi được, cô nương đừng có nghe hắn nói hươu nói vượn. Lâm cô nương! Tên cẩu quan này không phải là thứ tốt, để lại dễ gây họa. Để ta cho hắn một đao chết đi cho rồi.

Lâm Đại Nhi vội vàng nói:

- Không được giết hắn.

Lục Thế Huân ngẩn người còn Sở Hoan nghe thấy vậy thì cười nói:

- Chẳng lẽ Lâm cô nương có lòng yêu Sở mỗ nên không muốn giết ta?

- Họ Sở! Ngươi ngậm cái mồm thối lại một chút.

Lâm Đại Nhi tức giận dướn mày:

- Lục đại ca! Hắn là khâm sai triều đình, chúng ta có hắn trong tay còn có rất nhiều cơ hội để sử dụng.

- Sử dụng?

- Lỗ Thiên Hữu phản bội chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng hắn bắt quan phủ giao Lỗ Thiên Hữu.

Lâm Đại Nhi nói:

- Hơn nữa nếu người này là khâm sai do tên cẩu hoàng đế phái tới thì chắc chắn phải biết rất nhiều chuyện trong triều đình. Ta có thể moi ra từ miệng của hắn một vài tin tức mà mình cần.

Lục Thế Huân vội vàng nói:

- Lâm cô nương! Cô nương định dùng hắn đổi lấy Lỗ Thiên Hữu?

Không để cho Lâm Đại Nhi lên tiếng, gã vội vàng nói tiếp:

- Chuyện này không thể được. Tên cẩu quan này quan trọng hơn Lỗ Thiên Hữu nhiều. Nếu lấy hắn để trao đổi rồi để cho hắn về thì không được.

Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:

- Cũng không chắc phải trả lại hắn. Tên cẩu quan này được phong làm khâm sai, trong triều chắc chắn sẽ có địa vị. Chỉ cần lấy cái chết của hắn ra rồi đe dọa quan phủ giao Lỗ Thiên Hữu...quan phủ...quan phủ chưa chắc đã dám không nghe theo...

Nói tới đây, hơi thở của nàng đột nhiên trở nên dồn dập, trên trán toát đầy mồ hôi. Gương mặt vốn tái nhợt không ngờ từ từ trở nên hồng hào khiến cho nàng càng thêm xinh xắn.

Lục Thế Huân nhìn thấy Lâm Đại Nhi như vậy vội vàng đi tới cất tiếng hỏi với giọng thân thiết:

- Lâm cô nương! Cô nương làm sao vậy?

Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:

- Ở đây...dường như có gì đó làm cho ta...ta không thở được...hơn nữa...

Nàng không nói tiếp.

Đôi má đỏ ửng cùng với đôi mắt long lanh khiến cho nàng càng thêm kiều diễm. Lục Thế Huân tới gần vội vàng lên tiếng hỏi:

- Lâm cô nương! Hình như cô nương không được khỏe. Trên người cô nương có ám khí hay vũ khí sắc bén nào không? Ta mượn chúng để cắt dây thừng.

Lâm Đại Nhi thở ra từng làn hơi thở thơm tho. Những giọt mồ hôi trên má nàng nhiều lên, thân thể hơi giẫy dụa như rất khó chịu. Nàng nhíu mày nói:

- Không có ám khí....

Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Lục Thế Huân từ từ trở nên ửng hồng, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. Gã mở to mắt giống như con dã thú nhìn chằm chằm vào ngực nàng thì Lâm Đại Nhi chợt hiểu ra cái gì đó liền sẵng giọng nói:

- Lục Thế Huân...ngươi...vừa rồi ngươi cho ta uống cái gì?

Lục Thế Huân thở hổn hà hổn hển. Lâm Đại Nhi mặc áo cưới màu đỏ thẫm nhưng lúc này vạt áo không biết tuột ra từ lúc nào để lộ lớp trang phục màu trắng bó sát ở bên trong. Đặc biệt là chỗ ngực. Do quần áo bó sát vào trái núi đôi khiến cho theo hơi thở của Lâm Đại Nhi, vầng ngực đầy đặn của nàng phập phồng lên xuống. Mặc dù được quần áo che khuất nhưng cảnh tượng như vậy càng tăng thêm trí tưởng tượng khiến cho trống ngực người khác đập thình thịch.

- Lâm cô nương...cô nương nói vậy...ta không hiểu.

Ánh mắt của Lục Thế Huân khó khăn lắm mới rời khỏi vùng ngực của Lâm Đại Nhi chuyển lên mặt.

Yết hầu của gã giật liên tục nhưng vẫn cố tỏ ra nét mặt chân thành:

- Chẳng phải vừa rồi cô nương uống nước đó sao?

- Lục Thế Huân! Ngươi thật to gan.

Cặp mày liễu của Lâm Đại Nhi dựng thẳng đứng:

- Ngươi dám bỏ thuốc độc vào trong nước rồi đưa ta uống. Ngươi...ngươi...đã thả gì vào trong đó?

Lục Thế Huân thở dài, nói:

- Lâm cô nương! Thật ra cũng chẳng có gì. Cô nương cứ yên tâm đó không phải là chất độc. Vừa rồi cô nương đã thấy ta cũng uống nước trong đó. Nếu như là chất độc thì ta tự hại mình chết hay sao?

Gương mặt của gã cũng trở nên hồng hào:

- Lâm cô nương! Có lẽ cô nương không biết một năm trước khi ta ở Vân Sơn, bị tên tiểu tử Sở Hoan hãm hại một lần. Sau đó, vất vả lắm mới tìm được một vị Hồ tăng ở Tây Vực nhờ trị liệu. Mất tới nửa năm mới trị được hết bệnh. Trước khi vị Hồ tăng đó đi có để lại mấy thang thuốc để tăng cường thân thể tuần hoàn máu huyết. Ta vẫn mang chúng trên người nhưng không dùng. Hôm nay thấy cô nương bị nội thương cho nên mới lấy ra...

Lúc này, gương mặt của Lâm Đại Nhi càng lúc càng đỏ càng thêm quyến rũ. Tuy nhiên đôi mắt vốn như làn nước mùa thu của nàng bây giờ lạnh hết sức lạnh lẽo:

- Ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi...

- Lâm cô nương! Đừng có nóng giận.

Lục Thế Huân cười khổ, nói:

- Vừa rồi ta lo lắng cho thương thế của cô nương, chỉ mong chữa khỏi cho nhanh nên quên mất vị Hồ tăng Tây Vực còn có dặn...

- Dặn?

Lâm Đại Nhi trừng mắt nhìn:

- Dặn cái gì?

- Vị Hồ tăng đó nói rằng đây là Bồ Tát hoan hỉ tán. Nó có công hiệu tuần hoàn khí huyết, tăng cường sức khỏe nhưng...nhưng sau khi dùng, dược tính của nó quá mạnh sẽ khiến cho người ta có cảm giác toàn thân như bị lửa đốt.

Đồng tử của Lục Thế Huân bắt đầu nở to:

- Nếu như không giảm nhiệt trên người xuống thì rất có thể vì dược tính quá nhiều... Ôi! Lâm muội tử! Thật ra hai chúng ta đã thành thân, có một số việc cũng không nên quá để ý.

Lâm Đại Nhi nhìn thấy đôi mắt đầy dục vọng của Lục Thế Huân thì càng kinh hãi. Tuy nhiên nàng chỉ nhíu mày, lên tiếng lạnh như băng:

- Lục Thế Huân! Bản thân ngươi cũng rõ chuyện thành thân chỉ là giả.

- Lâm muội tử! Nàng coi đó là giả nhưng ta lại coi đó là thật.

Hơi thở của Lục Thế Huân lúc này trở nên dồn dập. Gã hoàn toàn quên mất Sở Hoan đang ở ngay gần đó mà chỉ nhìn Lâm Đại Nhi chằm chằm rồi dịch chuyển tới gần:

- Nàng cũng biết khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy chỉ yêu được có một mình nàng mà thôi. Hiện giờ hai chúng ta sống nương tựa vào nhau. Từ nay về sau, ta sẽ nghe theo lời nàng. Nàng muốn gì ta sẽ làm theo...

Lâm Đại Nhi nhìn thấy gã bước từng bước tới gần thì cố gắng giẫy dụa đôi tay bị trói. Nhưng sợi dây thừng bằng gân trâu co giãn tự nhiên khiến cho Lâm Đại Nhi không thể thoát ra được.

Điều khiến cho Lâm Đại Nhi càng thêm kinh hãi đó là chẳng những cảm thấy toàn thân mình càng lúc càng nóng mà sức lực cũng như bị hút đi hết.

- Lục Thế Huân! Tên khốn nhà ngươi.

Lâm Đại Nhi cũng trợn mắt lên:

- Dây thừng là do ngươi buộc. Ngươi...ngươi là tên súc sinh...

Nhìn thấy gương mặt kiều diễm long lanh với những nét thành thục lại có chút lạnh lùng của Lâm Đại Nhi, ngọn lửa dục vọng trong lòng Lục Thế Huân bốc lên hừng hực. Gã vươn tay nắm lấy một chân của Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi giật mình vội vàng rụt chân lại. Nào ngờ mặc dù sức lực của nàng đang từ từ mất đi nhưng sức của Lục Thế Huân cũng không phải yếu khiến cho nàng không co chân lại được mà bị gã nắm chặt.

Lục Thế Huân nắm được chân của Lâm Đại Nhi thì mừng như bắt được vàng. Trong sự kinh hãi của nàng, gã thuận tay tháo chiếc giầy hồng trên chân Lâm Đại Nhi mà ném sang một bên.

Trên cái chân ngọc ngà của Lâm Đại Nhi vẫn còn mang tất màu hồng nhưng bàn chân được bó từ bé vô cùng nhỏ nhắn khiến cho Lục Thế Huân nắm trong tay chỉ cảm thấy nó vô cùng mềm mại. Thậm chí y còn ngửi thấy một thứ mùi thơm của da thịt.