Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 982: Đao, bút, vàng




Trong lòng Sở Hoan nghĩ tới Lâm Lang, đã một thời gian không gặp, trong lòng lại dâng lên một cảm giác nhớ thương, khẽ trầm ngâm, cuối cùng hỏi:

- Cái cuối cùng phải thu mà tiên sinh nói, là chỉ cái gì?

- Thật ra đại nhân đã đi bước này rồi.

Đỗ Phụ Công nói:

- Tây Quan bị gạt bỏ chèn ép, không chỉ có thân sĩ, còn có quan viên Tây Quan bản địa. Trong đó, chính là đám do Công Tôn Sở cầm đầu. Lần này xử trảm Công Tôn Sở và một đám quan viên đi theo trước mặt mọi người, ngoại trừ có ý thị uy với đại nhân, kỳ thật cũng là để thị uy với quan viên Tây Quan.

Sở Hoan nhíu mày, Đỗ Phụ Công tiếp tục nói:

- Hiện nay tình thế ở Tây Quan, chức vị quan trọng ở châu phủ đều thiếu, bảy tám phần mười đều bị người của Chu đảng nắm giữ, đám người này là do có công mà được phong, mặc dù đang ngồi ở vị trí này, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, đối với tình hình của Tây Quan không được xem là hiểu rõ hoàn toàn, cho nên một số nha môn cần thiết phải làm ban sai, vẫn phải do quan viên vốn dĩ của Tây Quan đảm nhiệm. Hiện nay Chu đảng thế lớn, nhưng mà thế lực quan viên bản địa Tây Quan vẫn còn tồn tại. Xử trảm Công Tôn Sở trước mặt mọi người kỳ thật chính là muốn cho những quan viên kia một tiếng cảnh cáo, để bọn họ hiểu rằng, làm kẻ địch của Chu đảng thì không có kết cục gì tốt đẹp.

Sở Hoan đã hiểu rõ, hỏi:

- Ý của tiên sinh là, cái tâm cuối cùng này chính là phải thu phục được cái tâm của đám quan viên Tây Quan Công Tôn Sở?

- Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của ta.

Đỗ Phụ công nói:

- Đại nhân ngồi ở vị trí này, Chu đảng là đối thủ của ngài, điểm này không có gì nghi ngờ, mà Chu đảng trắng trợn loại trừ quan lại của Tây Quan, hai bên thế như nước với lửa, quan lại Tây Quan có chung đối thủ với đại nhân, như vậy đại nhân và bọn họ tự nhiên là có chung lợi ích, cho nên nếu như đại nhân có thể mua chuộc đám người kia, đối với đại nhân đương nhiên là vô cùng hữu ích.

Sở Hoan dường như có chút đăm chiêu, nói:

- Kỳ thật ta làm sao không biết, muốn ứng phó với vây cánh của Chu Lăng Nhạc, chỉ dựa vào lực của một mình ta, căn bản không thể là địch thủ của bọn chúng. Nếu như quan viên Tây Quan thật sự nghe theo ta, ta đương nhiên là cầu còn không được, nhưng mà… bọn họ vì cái gì mà nghe theo lời ta? Chu đảng là thế lực ngoại lai, nhưng trong mắt quan lại Tây Quan, ta cũng thuộc về đám người ngoại lai.

- Cho nên đại nhân chỉ có một cách là khiến họ xem đại nhân thành người một nhà.

Đỗ Phụ Công nói:

- Lần này đại nhân cứu đám người Công Tôn Sở, đã là tiến đến gần bọn họ rồi, thế lực quan viên bản địa Tây Quan trước kia xem như rắn mất đầu, hôm nay đại nhân cứu được Công Tôn Sở, Công Tôn Sở trong lòng quan lại ở đây hoàn toàn xứng đáng là nhân vật thủ lĩnh. Hôm nay tội danh của y được rửa sạch, quan viên Tây Quan sẽ càng nghe lời bị thủ lĩnh này, đại nhân nếu như sử dụng Công Tôn Sở tốt, sau đó đối với quan lại bản địa trọng dụng, đề bạt, chắc chắn sẽ khiến bọn họ tín nhiệm đại nhân.

Sở Hoan nói:

- Thật ra cũng không phải ta muốn bọn họ cúi đầu nghe lệnh, chỉ là hy vọng đồng tâm hiệp lực, thay đổi thế cục hỗn loạn ở Tây Quan.

Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:

- Lời này đại nhân sai rồi, cái gọi là đồng tâm hiệp lực, xét đến cùng vẫn là trên lệnh dưới làm, đại nhân nhất định phải có quyền uy tuyệt đối. Đại nhân muốn có chỗ đứng ở Tây Bắc, muốn thay đổi tình huống trước mắt, có ba món đồ không thể thiếu.

- Ba món đồ?

Đỗ Phụ Công thần sắc nghiêm nghị, gằn từng chữ:

- Đao, bút, vàng.

Sở Hoan nhỏ giọng lặp lại một lần, sau đó cười khổ nói:

- Ta ngoại trừ đã có tiên sinh là đầu bút ra, còn thiếu hai thứ.

- Đâu chỉ có hai thứ.

Đỗ Phụ Công nghiêm nghị nói:

- Sức lực của một mình Đỗ mỗ, không liên quan tới đại sự. Cái gọi là đầu bút, chính là nhân tâm, chính là uy vọng, là một đám trợ tá vì đại nhân mà cúc cung tận tụy. Trong tay đại nhân chỉ có hai trăm hộ vệ, không tính là đao, thậm chí nếu về tiền tài….

Đỗ Phụ Công lắc đầu, thở dài:

- Thử hỏi đại nhân, tiền thuế ruộng đại nhân điều động được, có thể có được bao nhiêu?

Sở Hoan dựa vào ghế, trầm mặc một lát, tựa hồ hiểu rõ được điều gì đó, nói:

- Nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm, tiên sinh từng chữ đều là châu ngọc, thu được lợi ích không nhỏ.

Hắn ngồi thẳng người lên, nói:

- Tục ngữ nói rất hay, đến đâu hay đến đó. Tiên sinh, đã đến nơi đây rồi, chúng ta hãy ở lại cho tốt, lấy được đao, lấy được đầu bút, lấy được tiền tài.

Trong lòng Sở Hoan lúc này cảm kích Đỗ Phụ Công vô cùng, hắn đến Tây Quan, trên thực tế là mò đá qua sông, con đường phía trước mờ mịt, hắn biết rõ đặt chân ở Tây Quan sẽ không hề dễ dàng, nhưng đó chỉ là một loại cảm giác thôi. Sự hiểu biết đối với tình hình, không được coi là rõ ràng lắm, nhưng hôm nay Đỗ Phụ Công nói một hồi, khiến cho Sở Hoan tức khắc hiểu rõ bất lợi và ưu thế của bản thân, con đường phía trước dường như trở nên rõ ràng hơn, ít nhất cũng hiểu rõ tiếp theo bản thân cần phải làm những gì.

Đỗ Phụ Công lưu lại thư phòng giúp Sở Hoan sửa tấu chương, trong lòng Sở Hoan thì đang nhớ tới Tố Nương, ra khỏi thư phòng, mới phát hiện đã đến nửa đêm, trong lúc vô ý thức, dĩ nhiên nói chuyện với Đỗ Phụ Công cả nửa ngày trời.

Một làn gió mát thổi tới, Sở Hoan cảm thấy tinh thần sảng khoái, quay đầu lại nhìn thư phòng một cái, ánh đèn lập lòe, trong lòng lại thêm cảm kích. Lúc trước chỉ vì một bức tranh khổng tước xòe đuôi mới đưa Đỗ Phụ Công về nhà, chỉ là hoàn toàn không ngờ rằng, vị Đỗ Phụ Công này tài trí hơn người, có thể nói là vị cố vấn ở phía sau của mình. Vào loại thời điểm này, bên cạnh quả thực không thể thiếu loại người này.

Chắp hai tay sau lưng, đi trên đường mòn, trong lòng thầm nghĩ, tiếp theo việc đầu tiên bản thân phải xử lý vẫn là bệnh dịch, ngày mai phải triệu tập các quan viên lại, cùng nhau bàn bạc làm cách nào có thể tổ chức chống đỡ lại bệnh dịch, mặc dù bản thân ngày sau không tránh khỏi phải đấu tâm câu sừng trên quan trường, nhưng mà đối mặt với bệnh dịch kéo đến, những chuyện khác chỉ có thể gạt sang một bên.

Đi đến ngoài cửa viện Tố Nương, trước mặt đụng phải một người, Sở Hoan phản ứng nhanh nhẹn, tránh ra một bên, nhìn rõ lại là Tôn Bác Liễu, Tôn Bác Liễu cũng một phen hoảng sợ, nhìn kỹ thấy Sở Hoan, vội nói:

- Đại nhân!

Sở Hoan biết rõ Tôn Bác Liễu đang khám bệnh cho Tố Nương, mặc dù bệnh tình của Tố Nương đã sớm có chuyển biến tốt, thân thể sưng phù sớm đã biến mất, nhưng Sở Hoan vẫn để Tôn Bác Liễu mỗi ngày đều đến chẩn đoán bệnh cho Tố Nương một hồi, lần trước tại huyện Bắc Nguyên từ biệt Bùi Tích, Bùi Tích đã đưa cho Sở Hoan đem về một ít thuốc, đưa cho Tố Nương kiên trì dùng, những thứ thuốc đó chẳng những có thể đem dịch độc trong người Tố Nương loại bỏ hoàn toàn, hơn nữa còn có thể bổ khí thông huyết, có Tôn Bác Liễu ở đây, mỗi ngày đều phụ trách sắc thuốc cho Tố Nương.

- Tình hình phu nhân thế nào rồi?

Sở Hoan nhẹ nhàng hỏi thăm.

Tôn Bác Liễu lập tức nói:

- Phu nhân đã hoàn toàn hồi phục, mạch ổn định, hoàn toàn không có gì lo ngại, khí huyết thông suốt. Đại nhân không cần lo lắng. Những dược liệu lần trước còn lại một phần, tuy nói là bổ khí thông huyết, nhưng là thuốc có ba phần độc, cơ thể nếu như khỏe mạnh rồi thì không cần dùng nữa. Tại hạ định để phu nhân dùng thêm hai ngày nữa, sau đó thì không dùng nữa.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Tiên sinh tinh thông dược lý, cứ theo ý người làm. Phu nhân đã ngủ rồi đúng không?

- Vừa mới nằm ngủ.

Tôn Bác Liễu nói:

- Đúng rồi, đại nhân có biết vị Lâm công tử kia thân thể dường như cũng có vấn đề không?

- Lâm công tử?

Sở Hoan khẽ giật mình, trong nháy mắt phản ứng lại, Lâm công tử dĩ nhiên là chỉ Lâm Đại Nhi, nhíu mày hỏi:

- Lâm công tử làm sao?

- Nghe nói thân thể có chút không khỏe.

Tôn Bác Liễu nói:

- Tiểu nhân nghe nói, từ hôm qua vào thành tới hôm nay, thức ăn đưa tới cho Lâm công tử đều còn nguyên vẹn không hề đụng đũa rồi đưa ra, suốt một ngày tiếp cũng không ăn chút gì. Buổi chiều, hai vị cô nương ngoại bang đó có đến tìm tiểu nhân, bảo tiểu nhân đến xem cho Lâm công tử, tiểu nhân đi qua bên đó, nhưng vị Lâm công tử kia đóng cửa không cho vào.

Trên mặt Tôn Bác Liễu hiện ra vẻ vừa hoài nghi vừa lúng túng:

- Tính cách vị Lâm công tử kia có hơi cổ quái, cơ thể có chút bệnh, xem một chút cũng không sao, có bệnh, kéo dài không xem, hơn nữa…

Dừng một chút, lão lo lắng nói:

- Đại nhân cũng biết, hiện nay Tây Quan bệnh dịch lan tràn, Lâm công tử tình hình không tốt, cũng không phải là tiểu nhân hoài nghi y bị lây nhiễm bệnh dịch, chỉ là nếu quả thật đã bị nhiễm bệnh dịch, vậy thì tất nhiên là biết càng sớm càng tốt.

Trong lòng Sở Hoan hồi hộp, rồi đột nhiên nhớ tới, từ sau khi rời khỏi kinh thành, bản thân vì tránh hiềm nghi nên sự quan tâm đối với Lâm Đại Nhi thật sự quá ít, nhớ đến chuyện từng bị nhốt ở Bình Sơn, vẫn là Lâm Đại Nhi tìm ra sơ hở, để Hiên Viên Thắng Tài nhanh chóng đi cứu, chính mình sau này cũng chưa nói một lời cảm kích với Lâm Đại Nhi, trong lòng nhất thời cảm thấy chút bất an.

Hắn cũng không phải là không muốn ở gần với Lâm Đại Nhi, nhưng mà trên đường đi, cơ hội ở gần không nhiều, Lâm Đại Nhi ngồi trên xe ngựa, cũng coi như đóng xe không ra ngoài, Sở Hoan cũng không thể chui vào trong xe ngựa để ngồi cùng với Lâm Đại Nhi được, trước mặt bao người, cũng phải chú ý một chút, huống hồ vị hoa tỉ muội kia giống như vô cùng hợp ý Lâm Đại Nhi, thường xuyên đi tới trò chuyện, đã là như thế, Lâm Đại Nhi thậm chí cũng nhẹ nhàng từ chối vị hoa tỷ muội kia lên xe nói chuyện, tình hình như vậy, Sở Hoan càng không dễ dàng tiếp cận, hơn nữa quả thật là công vụ quá nhiều, sau khi vào thành, Sở Hoan thậm chí vẫn chưa nhìn thấy mặt của Lâm Đại Nhi, lúc này nghe Tôn Bác Liễu nhắc tới Lâm Đại Nhi, thậm chí nghi ngờ Lâm Đại Nhi có khả năng bị lây nhiễm bệnh dịch, điều này làm cho Sở Hoan có chút giật mình, cũng hơi tự trách mình, không nói hai lời, liền xoay người bước đi, nói:

- Ngươi đi theo ta.

Rồi hắn thẳng hướng viện của Lâm Đại Nhi bước tới.

Lúc Lâm Đại Nhi chọn lựa chỗ ở, đặc biệt chọn tiểu viện thanh tịnh ở nơi hẻo lánh của phủ đệ, diện tích phủ Tổng đốc không nhỏ, Sở Hoan quẹo trái quẹo phải rất lâu, cuối cùng tới được tiểu viện này, thấy xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, trong phủ trên dưới cũng không có bao nhiêu người sống ở phía bên này, Lâm Đại Nhi hiển nhiên là cố ý lựa chọn ở đây, vắng vẻ tĩnh mịch, tỏ ra vô cùng cô tịch.

Sở Hoan đứng ngoài cửa viện, trầm mặc một lát, cuối cùng tiến lên, bước xuyên qua cánh cửa, hướng vào bên trong xem xét, nhìn thấy căn phòng bên trong trên giấy cửa chiếu lên ánh lửa, biết rõ Lâm Đại Nhi vẫn chưa ngủ, đưa tay lên gõ cửa.

Trong phòng không có phản ứng, Sở Hoan hơi cau mày, cuối cùng lớn tiếng nói:

- Mở cửa đi. Là ta.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh, Tôn Bác Liễu ở bên cạnh có hơi kinh ngạc, Sở Hoan là thân phận thế nào, đây chính là một Tổng đốc Đại tướng biên giới, cái vị Lâm công tử kia nghe tiến Sở Hoan gọi to, lại làm lơ, điều này làm Tôn Bác Liễu đoán không ra thân phận của Lâm công tử, ai mà có cái gan to đến vậy, ngay cả Tổng đốc đại nhân cũng không them để ý.

Sở Hoan nghe bên trong không có chút xíu động tĩnh nào, trong lòng ngược lại có chút lo lắng, nhìn Tôn Bác Liễu một cái, thấy Tôn Bác Liễu đang dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn mình, thật ra hắn cũng hiểu rõ Tôn Bác Liễu sẽ có loại ánh mắt này, nghiêm túc nói:

- Tôn tiên sinh, có thể là y ngủ rồi, ngươi trước tiên chờ ở bên ngoài, ta đi vào trong viện xem xem.

Đi đến bên cạnh tường viện, hít sâu một cái, nhảy một cái mạnh mẽ, bật lên kinh người, lúc bật lên cao, một cánh tay đã nắm lấy bên trên bức tường, cánh tay vừa dùng lực, cả người đã nhẹ nhàng bật lên trên đầu tường, lập tức từ trên đầu tường nhảy vào bên trong nội viện.

Tôn Bác Liễu há to miệng, trợn mắt nhìn, võ công nhẹ tựa lông hồng của Sở Hoan, dĩ nhiên khiến cho Tôn Bác Liễu kinh ngạc, điều càng khiến cho gã kinh ngạc hơn, đó là đường đường là một Tổng đốc đại nhân, tại phủ đệ của chính mình, gọi cửa không được, còn phải trèo tường vào trong viện, cái này sợ rằng cũng là chuyện lạ trong thiên hạ.