Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 989: Ôn thần




Ngoài cửa phủ Tổng đốc, sư tử đá vừa đưa tới giương nanh múa vuốt, hết sức uy phong. Con đường trước cửa phủ Tổng đốc cũng rất rộng lớn, chẳng qua trên đường phố rộng lớn giờ phút này, người tới nhấp nhô, một đoàn người đang đến cửa phủ Tổng đốc từ đầu phố.

Người tuy nhiều, bóng người lại không lớn, người phía trước là một người quần áo lòe loẹt, đầu đội mũ bện bằng gỗ trúc, trên đỉnh cắm mấy cái lông chim, tay phải cầm một chiếc gậy gỗ màu đen, trên mặt ả lại ngổn ngang ký hiệu cổ quái, tóc rối tung, lúc đi đường, hơi khom người, miệng nói lẩm bẩm, trước ả không tới ba bước, một con rắn màu xanh đang bò về phía trước, thỉnh thoảng lè lưỡi ra, trông hết sức đáng sợ.

Một người một rắn trông rất quái lạ, thế nhưng phía sau ả lại có một đội ngũ rất dài, đội ngũ này tổ hợp đủ loại người, nhìn quần áo của họ, có kẻ lưu manh, có dân chúng nghèo khổ quần áo cũ nát, cũng không ít người áo mũ chỉnh tề, thậm chí còn có vài lão giả quần áo rất tốt, được người dìu dắt, đi theo đằng sau bà cốt Mã Tiên Cô kia.

Cửa lớn phủ Tổng đốc đóng chặt, con rắn kia bò đến trước cửa phủ, bỗng nhiên dừng lại, chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ. Mã Tiên Cô lẩm bẩm trong mồm, ai cũng nghe không rõ rốt cuộc ả đang đọc cái gì, chỉ thấy ả tiến lên phía trước, dạo vòng quanh con rắn kia một vòng, sau đó vươn trượng gỗ đen nhánh chóng tay ra, con rắn kia bò theo trượng gỗ, vòng quanh cánh tay Mã Tiên Cô, cuối cùng bò lên cổ Mã Tiên Cô. trong mắt không ít người phía sau đều lộ vẻ sợ hãi, cũng có một số người nhìn thấy con rắn kia lè lưỡi, lưỡi đỏ dán lên tai Mã Tiên Cô, cũng không dám nhìn tới, chỉ sợ con rắn kia cắn Mã Tiên Cô một cái.

Mã Tiên Cô đọc một lát, bỗng nhiên giơ hai tay lên cao, tiếng khóc nỉ non, miệng hô hào những tiếng mọi người khó mà hiểu được, tiếng kia khiến không ít người cảm thấy dựng tóc gáy.

Lập tức trông thấy trượng gỗ trong tay Mã Tiên Cô chỉ về phía trước, chỉ thẳng vào cửa chính phủ Tổng đốc, không ít người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Mã Tiên Cô đã thê thanh kêu lớn:

- Ôn thần, Đại Ôn thần, Đại Ôn thần đang ở bên trong, Đại Ôn thần đang ở bên trong!

Không ít người lập tức đều biến sắc, có kẻ trong đám người nhịn không được nói:

- Đây… Đây là phủ Tổng đốc, Tiên cô… Tiên cô nói Ôn thần ở nơi này, có phải lầm rồi hay không?

Một người bên cạnh lập tức nắm cổ áo người này, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám hoài nghi lời Tiên cô nói?

Người đột nhiên xông tới, mặc quần áo màu xanh, bao tay da trâu, góc ngoài mày trái có một vết sẹo, tướng mạo của gã cũng không tính dữ tợn, bộ dáng tầm thường, thân thể cũng không tính quá cường tráng, nhưng đôi mắt rất sắc bén, chiếc mặt sẹo kia khiến gã trông giống như một kẻ không dễ chọc.

Người bị nắm cổ áo vội vàng nói:

- Chúc lão đại, tôi… tôi hồ ngôn loạn ngữ, ngài… ngài đại nhân không để ý tiểu nhân, không dám… không dám hoài nghi tiên cô… !

Người mặt sẹo này cười lạnh, buông lỏng tay, đi ra khỏi đám người, quay người lớn tiếng nói:

- Mọi người đều thấy được, rắn thần dẫn đường, dẫn chúng ta tới nơi này… Tiên cô nói Ôn thần giấu trong thành Sóc Tuyền, tai họa lần này ở Tây Quan chúng ta, là bởi vì Ôn thần buông xuống gây ra, nếu như không hàng phục Ôn thần, tất cả mọi người ở Tây Quan khó tránh được một trường hạo kiếp… Rắn thần được trời cao chỉ dẫn, chẳng lẽ chúng ta còn không tin lời ông trời?

Đám người lập tức nghị luận ầm ĩ, nhanh chóng có người giơ tay hô lớn:

- Hàng phục Ôn thần, hàng phục Ôn thần… !

Tiếng này vừa kêu ra, người chung quanh lập tức phụ họa, bốn năm trăm người giơ cao cánh tay, chen chúc trên đường phố, chặt chẽ không kẽ hở, hơn một trăm người kêu lên, cực kỳ khí thế, ngoài vài dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.

Bên phố dài, lúc này Hiên Viên Thắng Tài đã mang theo hơn trăm tên võ sĩ Cận Vệ Quân hùng hổ xông về phía trước, trường thương khoái đao, áo giáp sáng rõ, dường như hơn trăm con sói phát hiện con mồi.

Gã vừa nhận được tin tức, có một đám người chuẩn bị gây sự tại phủ Tổng đốc. Hiên Viên Thắng Tài là Thống lĩnh đội hộ vệ, đương nhiên không chút do dự dẫn người tới bảo vệ.

Các võ sĩ hộ vệ như lang như hổ nhào về phía trước, một người vọt ra từ trong ngõ hẻm ngăn cản phía trước. Hiên Viên Thắng Tài đang nổi giận, nhìn rõ là Tôn Tử Không, liền nhíu mày. Tôn Tử Không liền chào hỏi, luôn miệng nói:

- Hiên Viên tướng quân, không nên vọng động, xin chờ một chút, xin chờ một chút… !

Chỗ phủ Tổng đốc truyền đến tiếng kêu gào, Hiên Viên Thắng Tài nghe được rõ ràng, tâm trạng sốt ruột. Gã là Thống lĩnh đội hộ vệ, phụ trách bảo vệ an toàn phủ Tổng đốc, nếu như thật sự có người quấy nhiễu phủ Tổng đốc, thậm chí xuất hiện biến cố, cho dù không có người thương vong, Hiên Viên Thắng Tài cũng không thể nào tiếp nhận được. Gã là người xuất thân thế gia vũ huân, bảo vệ bất lực, lan truyền ra ngoài sẽ tổn hại rất lớn tới thanh danh của gã.

- Chờ cái gì?

Một cánh tay của Hiên Viên Thắng Tài đặt trên đao:

- Không cần nghĩ, đám người này chắc chắn là đám Đông Phương Tín gọi tới, ông muốn cho chúng nhìn một cái, rốt cuộc là dao găm của ai nhanh!

Tôn Tử Không nói:

- Hiên Viên tướng quân, đại nhân nói rồi, đối phương hết sức giảo hoạt, không tự mình ra mặt, mà đầu độc người khác ra mặt. Nếu như lúc này tướng quân dẫn người tới, đương nhiên có thể xua đuổi họ rời đi, nhưng chỉ cần có một người thương vong, hậu quả không tưởng tượng nổi… !

- Gây sự phủ Tổng đốc, giống như là tạo phản.

Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:

- Cho dù chết người rồi, thì tính sao? Chúng ta trang bị đao thương, cũng không phải dùng để trang trí, chính là dùng để giết người, ai dám mạo phạm Tổng đốc đại nhân, đó chính là loạn đảng, tru giết loạn đảng, chuyện trong bổn phận!

Tôn Tử Không tiến tới gần, nói nhỏ vài câu bên tai Hiên Viên Thắng Tài. Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày, suy nghĩ, cuối cùng quay lại nói:

- Các huynh đệ, trước tiên chờ ở chỗ này, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nghe ta phân phó.

Gã vây tay gọi Kỳ Hồng:

- Ngươi mang theo hai mươi người, theo Tôn huynh đệ vào phủ Tổng đốc từ cửa sau. Nhớ lấy, nhất định phải bảo vệ Tổng đốc đại nhân cho tốt, bên kia vừa có dị động, nhìn tên lệnh bắn lên trời, bên này chúng ta lập tức giết qua.

Kỳ Hồng gật đầu nói vâng, lúc này Tôn Tử Không mới thở phào nhẹ nhõm. Hiên Viên Thắng Tài là con cháu thế gia vũ huân, mặc dù hiện giờ không tính là quan lớn, nhưng xuất thân vô cùng cao quý, vừa rồi gọi Tôn Tử Không một tiếng "Tôn huynh đệ", điều này khiến Tôn Tử Không hơi lâng lâng.

Trước cửa phủ Tổng đốc, mọi người tạo thành hình bán nguyệt, vây quanh trước cổng. Mã Tiên Cô luôn lẩm bẩm nói, thỉnh thoảng lại kêu hai tiếng "Ôn thần ở nơi này!"

Lúc này đáng sợ hơn là, sáu bảy chiếc cáng cứu thương xếp hàng bày trước cổng chính phủ Tổng đốc.

Năm sáu lão giả trong đám người tập trung một chỗ, thấp giọng nói nhỏ. Mấy lão giả này đều là nhân vật có uy vọng ở bản địa, họ chưa hẳn giàu có, hơn nữa cũng không thuộc về bảy họ Tây Quan, nhưng rất có uy vọng ở Sóc Tuyền. Chủ yếu bởi vì mấy lão giả này đều xuất thân nghiên cứu học vấn, họ đã từng đọc sách ở học viện, tư tưởng ngoan cố, người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, mặc dù không đánh giá quá nhiều đối với lực lượng lang quái, nhưng bắt đầu từ Khổng Thánh nhân, người đọc sách không hề chối bỏ quỷ thần tồn tại, những lão giả có học thức, uy vọng cao này, lúc cử hành một số hoạt động tế tự tại địa phương, bọn họ đương nhiên được mời tham gia.

Thực chất các lão giả này không nhìn trúng bà cốt, họ rất phản cảm bà cốt lợi dụng quỷ thần tuyên dương khắp chốn, nhưng họ có một số điểm lại giống bà cốt, đều tin tưởng quỷ thần tồn tại.

Chúc Thanh Diệp thấy cửa lớn phủ Tổng đốc đóng chặt, gào thét bên ngoài cả buổi, bên trong không ai trả lời, ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức nhíu mày đi tới bên cạnh mấy lão giả, chắp tay nói:

- Các vị tiên sinh, các vị xem, phủ Tổng đốc này nửa ngày rồi cũng không ai để ý, các vị nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Tiên cô nói rồi, Ôn thần ngay trong phủ Tổng đốc, chúng ta đã tìm được chỗ của Ôn thần, chỉ cần Tiên cô vào, là có thể nhận ra Ôn thần… !

Vài lão giả đều không cho là đúng đối với lời của Chúc Thanh Diệp, nhưng lại kiêng kỵ thế lực của gã, quả thực cũng không dám thờ ờ với gã, một người liền nói:

- Văn thân ở đây, vì muôn dân trăm họ tránh thoát trường hạo kiếp này, đương nhiên phải tìm ra Ôn thần.

- Ý của các vị tiên sinh là, chúng ta gọi người ở bên trong?

Chúc Thanh Diệp hỏi.

Trong lúc nhất thời vài lão giả cũng không biết nên nói thế nào, lại nghe được Mã Tiên Cô đột nhiên thê thanh nói:

- Ôn thần ở bên trong, diệt trừ Ôn thần, diệt trừ Ôn thần, Ôn thần chưa diệt trừ, trời giáng tai họa lớn!

Lúc này một số người vọt ra từ trong đám người, có nam có nữ, tất cả đều quỳ gối trên mặt đất, gào khóc trước mấy cỗ thi thể kia. Chúc Thanh Diệp thấy thế, lớn tiếng nói:

- Các vị hương thân phụ lão, mọi người đều thấy được, ngày hôm qua đã mấy người chết, Ôn thần chưa diệt trừ, người chết sẽ ngày càng nhiều, các vị ở đây, chỉ sợ cũng không thoát khỏi tai họa này, các vị nói chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trong đám người lập tức có người kêu lên:

- Gọi mở cửa chính, tìm ra Ôn thần!

Tiếng vừa ra, những người khác cũng lớn tiếng hô to.

Chúc Thanh Diệp vung tay lên, năm sáu tên đại hán chạy ra từ trong đám người, tay cầm trường côn, tất cả vọt tới trước cửa chính phủ Tổng đốc, tay giơ lên đập lên cửa lớn kia.

Chúc Thanh Diệp lớn tiếng kêu lên:

- Mọi người đều thấy, nếu bên trong không có Ôn thần, vì sao cửa lớn đóng chặt? Họ không dám mở cửa chính, chắc chắn trong lòng có quỷ, mọi người cùng tới phá cửa… !

Đúng lúc này lại nghe tiếng chiêng trống vang lên, tiếng này cực kỳ đột ngột, mọi người nhìn lại theo tiếng động, lại thấy một đội nhân mã lớn từ đầu phố đang tiến tới nơi này. Đám người vây quanh phủ Tổng đốc lập tức đều kỳ quái, ồn ào nhìn lại, liền thấy một chiếc xe ngựa đi đầu, chợt nghe có người kêu lên:

- Là… là người của Tô gia, đúng rồi, chỗ đó còn có người của Phó gia… !

- Người bảy họ tới rồi… !

Đám người lập tức ồn ào, không ít dân chúng cũng không biết chân tướng, trông thấy người bảy họ Tây Quan tới, còn tưởng rằng đến trợ uy, vừa rồi không ít người dũng khí còn chưa cao, lúc này trông thấy người bảy họ Tây Quan cũng tới trợ trận, lập tức vui mừng khôn xiết. Vài lão giả nghe nói là người của bảy họ Tây Quan tới, khuôn mặt mấy người lộ vẻ sáng ngời, một người cười nói:

- Tốt tốt tốt, đến thật tốt, người của bảy họ Tây Quan ra mặt, hôm nay Ôn thần kia chắc chắn không chạy được rồi.

Chúc Thanh Diệp lại biến sắc, khuôn mặt phù văn năm sáu màu của Mã Tiên Cô, vừa nghe nói tới người của bảy họ Tây Quan tới, khóe mắt cũng bắt đầu run rẩy.

Cách một đoạn liền thấy chiếc xe ngựa kia dừng lại, sau đó một ông lão được đỡ xuống xe, lại có người hoảng sợ nói:

- Là Lão thái gia Tô gia đích thân tới… !

Phía sau còn có mấy thướt ngựa cao lớn, Lão thái gia xuống xe, mấy người cưỡi ngựa kia cũng lập tức xuống ngựa, không ít người nhận ra, gia chủ Phó gia Phó Dụ Thịnh và gia chủ Tiền gia Tiền Bá Di đều ở trong đó, phía sau nhóm người gần như là tất cả con cháu bảy họ Tây Quan, cũng có vài trăm người.