Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 2 - Chương 26: Trần bàn tử trở mặt




Nghe Thịnh tỷ an bài, Khang Thuận Phong giơ tay lên nói: "Em còn có việc muốn nói...", thấy Thịnh tỷ gật đầu, liền nói với Thịnh tỷ: "Em cảm thấy người của chúng ta không nên quá phân tán, Hà Nam bang chiếm bảy bãi của chúng ta, chúng ta không nên phân chia làm bảy đường, như vậy nhân lực sẽ phân tán, là lợi địch hại ta, giết địch một nghìn, bị thương tám trăm, cuối cùng cũng là thắng thảm! Em thấy ông ngoại thường nói, dụng binh như đánh quyền, cần lấy mạnh đánh yếu, ví như ta dùng một bàn tay đánh với một ngón tay của đối phương, ta dùng hai cánh tay, thậm chí toàn bộ thân thể đối phó với một tay của đối phương, không nên dùng một tay đối phó với một tay của đối phương! Vì thế em nghĩ, chúng ta nên tập trung lực lượng, dùng ưu thế tuyệt đối đoạt bãi của bọn họ."

Tài ca nghe xong, liền cười lớn: "Đánh từng cái một, có khi khiến mọi người chạy mệt chết, thời gian cũng không nhiều, cứ đánh toàn diện cho sảng khoái đi."

Thịnh tỷ nghe xong, cũng nghe ra chút đạo lý, nói: "A Tài, đừng phá đám, để Tiểu Khang nói hết lời đã." Sau đó quay đầu nhìn Khang Thuận Phong nói: "Loại chuyện này có thể sử dụng chút kinh nghiệm của ông ngoại cậu, cậu kể lại cho mọi người nghe một chút."

Khang Thuận Phong nói: ''Kỳ thực đơn giản, theo lời ông ngoại em, chỉ có tám chữ: dĩ tinh kích khoa, dĩ chúng kích quả(lấy tinh anh đánh yếu nhược, lấy đông hiếp ít). Khi đối phó với Hà Nam bang, chúng ta nên tập trung bốn mươi tinh anh, trước tiên đánh tan một bãi của Hà Nam bang. Những người khác tản ra, tiếp tục truy đuổi đám tàn binh chạy thoát. Chỉ cần phương diện giao thông đầy đủ, như vậy đánh từng bãi một, có thể giảm thương vong xuống thấp nhất."

Thịnh tỷ gật đầu nói: "Biện pháp này không tồi, cứ làm thế đi. Tam Tử cùng Tiểu Khang, A Tài nữa, ba người các cậu mang theo bốn mươi người kia đi đoạt bãi... A Thành, cậu rút toàn bộ nhân thủ có thể điều động ở các bãi ra, tập trung toàn bộ xe cộ của đường khẩu lại, phân thành hai tổ, một tổ giao cho Mã Kiện chỉ huy, một tổ để Tùng Đình chỉ huy. Trước tiên một tổ bao vây quanh bãi mà bọn Tam Tử tấn công, gặp phải viện binh của Hà Nam bang, thu thập hết đi. Tổ kia trực tiếp đợi xung quanh bãi kế tiếp, chờ bọn họ tới. Sau đó tổ một lại chạy tới bãi tiếp theo, sau này cứ thế. Như vậy, thời gian có thể nhanh hơn một chút, bố trí cũng chu toàn hơn. Cấp có đám Tam Tử bốn mươi người, một chiếc xe lớn, trên xe có nước uống, đồ ăn, thuốc chữa thương, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất cướp hết bảy bãi về. Hôm nay toàn bộ phải tập trung hết mực, Thành ca liên lạc với vài tên nằm vùng, thời khắc quan trọng thông báo hành tung của đối phương. Tam Tử, Tài ca cùng Tiểu Khang, ba cậu đưa bốn mươi người kia đi ăn uống trước đã, có ăn mới đủ sức làm việc. Điện thoại mở cả ngày, tùy thời chờ điện thoại của chị."

Tịnh tỷ phân công vài nhân tố chủ yếu xong, liền chỉ mấy hán tử còn lại nói: "Mấy cậu nghe lệnh Thành ca!"

Mấy hán tử kia cùng nhau gật đầu, qua lần nghị sự này, ánh mắt nhìn về phía Khang Thuận Phong đã khác xưa nhiều. Nhưng mà không rõ là do nguyên nhân Khang Thuận Phong giỏi mưu kế hay là Thịnh tỷ coi trọng tài năng của hắn là chủ yếu nữa.

Khang Thuận Phong, Tam Tử, Tài ca rời khỏi phòng, đi tới đại sảnh lầu ba, bốn mươi người trẻ tuổi còn đang luyện đao pháp ở đây. A Bình chạy tới, hỏi Khang Thuận Phong chuyện Ngưu Bì giáp, Khang Thuận Phong phác thảo cho hắn một cái sơ đồ chế tạo, A Bình cầm sơ đồ phác thảo, đi liên lạc với nhà máy thuộc da.

Đám người trẻ tuổi kia đều là kẻ nhiệt huyết, thấy Tam Tử, Tài ca còn Khang Thuận Phong tới, bọn họ đều vây lấy nhau, tranh nhau hỏi han đao pháp, Khang Thuận Phong cũng không giấu giếm, có hỏi có đáp, hầu như chuyện gì hắn cũng biết.

Mấy người trẻ tuổi này cũng không phải là hỏi bừa, đều là do cả ngày luyện đao với nhau, trong thực chiến rút ra chỗ khó hiểu, mấy câu hỏi này cũng khiến Tam Tử và Tài ca đứng ở bên cạnh nghe, cảm thấy có lợi không ít.

Khang Thuận Phong điện một cú cho Tằng Cần Sinh, nói có việc, còn phải nghỉ vài ngày. Tằng Cần Sinh một lời đáp ứng, nói: chú an tâm, một chuyện có anh, vạn chuyện cũng có anh.

Tròn một ngày một đêm, mọi người đều chờ đợi thời khắc tấn công, trong thời gian này Thịnh tỷ đến ăn cùng mọi người.

Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ hai, Thịnh tỷ đột nhiên gọi điện cho ba người. Ba người tới phòng làm việc của Thịnh tỷ, Thịnh tỷ cùng Thành ca đã ở đó chờ bọn họ.

"Sáng nay, Bạch Nhãn Lang tập trung đám lão đại liên minh ở tổng hội Hà Nam bang - Trung Châu Dạ, chắc là bàn bạc việc Nam Kinh bang cùng Thanh Trúc bang xung đột. Thịnh tỷ chỉ mấy cái ghế trước mặt họ, ý bảo họ ngồi xuống, nói tiếp: "Có một tin tức không tốt cho lắm, gián điệp của chúng ta thấy Phòng Tam gia của Trung Nghĩa đường cũng tới Trung Châu Dạ."

Nghe được tin này, Khang Thuận Phong không có cảm giác gì, nhưng Tam Tử cùng Tài Ca sắc mặt đều biến đổi. Tam Tử nói: "Phòng tam, hắn tới đó làm gì? Lẽ nào tham dự vào hành động nhằm vào chúng ta?"

Thịnh tỷ nhẹ nhíu mày, nói: "Chị cũng không chắc! Hiện tại còn không biết PHòng tam đại biểu cho hắn hay Trung Nghĩa đường, nếu như bản thân hắn, không cần lo lắng, nếu như đại biểu cho Trung Nghĩa đường, vậy chúng ta gặp phiền phức lớn."

Khang Thuận Phong không nhịn được lên tiếng: "Phòng Tam này là ai?"

Thịnh tỷ nhẹ vuốt vùng giữa hai đầu lông mày, nói: "Phòng Tam kỳ thực cũng không phải là người Trung Nghĩa đường, hắn hết nghĩa anh em với Thang Thần Hổ của Trung Nghĩa đường! Hắn luyện là Nam Phái quyền pháp, môn phái cụ thể không rõ, nghe nói tương đối hỗn tạp, trên cơ bản là công phu xuất chúng. Trong tay hắn có một lực lượng, chủ yếu là lăn lộn ở Nam Tứ, trên cơ bản là thiên lôi của Trung Nghĩa đường, ngoài phạm vi của Trung Nghĩa đường, nhiều chuyện mà Trung Nghĩa đường không tiện ra mặt, đều giao cho hắn xử lý. Vì thế mọi người đều gọi hắn là Phòng tam gia, ý là lão tam của Thang gia huynh đệ, mà Trung Nghĩa đường cũng không phải đối cách nói này."

Khang Thuận Phong nghe xong nói: "Chúng ta không cần phải quản tới hắn, tình hình hiện tại, Trung Nghĩa Đường dù có đứng cùng chiến tuyến với Hà Nam bang thì chúng ta cũng không có khả năng lùi bước, cho nên đối với tên Phòng tam này, quan trọng là suy đoán tác dụng của hắn, để chúng ta có thể sớm định kế hoạch đối phó."

Nói xong, hắn hỏi Thịnh tỷ: "Đàm lão đại của Thanh Trúc bang thế nào rồi? Trước tiên, chúng ta phải khiến quan hệ của Nam Kinh cùng Thanh Trúc bang trở nên bế tắc đã."

Thịnh tỷ nói: "Chuyện của Phòng tam, A Thành tiếp tục cho người theo dõi, có tình hình gì thông báo cho chị. Tình hình của Đàm lão đại cùng Trần bàn tử đều không thám thính được, không biết bọn họ đang làm gì?"

Tam Tử nghe xong, liền tiếp lời: "Hiện tại nên làm gì, bọn họ chưa chắc đã bàn bạc tới tối a? Ban ngày thì chúng ta không tiện ra tay."

Thịnh tỷ gật đầu nói: "Đúng thế, ban ngày ra tay sẽ khiến cảnh sát gây phiền phức, khiến bọn họ bất mãn với chúng ta nữa."

Khang Thuận Phong nói: "Lần trước, Lạn Tử đã bán tin cho Đàm lão đại giúp chúng ta, còn liên lạc được không?"

Thịnh tỷ quay đầu nhìn Thành ca, Thành ca nói: "Đó là thành viên bên ngoài của chúng ta, bình thường đều kiếm cơm ở đường khẩu."

Khang Thuận Phong nói: "Hiện tại trung nghĩa đường gia nhập khiến tình hình xấu đi, việc cấp bách hiện tại chúng ta cần làm là tiêu diệt Đàm lão đại, bởi vì sức ảnh hưởng của Trung Nghĩa đường rất lớn, rất có khả năng khiến bọn họ ngồi xuống bàn bạc khúc mắc này, khiến toàn bộ công sức của chúng ta đều uổng phí. Vì thế chúng ta không thể chờ nữa, hôm nay bảo Lạn Tử kia dẫn Đàm lão đại tới, sau đó giết hắn. Đêm đến thì đi cướp lại bãi của Hà Nam bang..."

Thịnh tỷ gật đầu nói: "Tiểu Khang nói không sai, A Thành đi an bài đi, dẫn hắn tới bãi Nam Tứ kia đi, ở đó khá gần địa bàn của Nam Kinh bang."

A Thành gật đầu nói: "Được, em đi an bài chuyện này trước đã." Thịnh tỷ gật đầu, A Thành vừa đi, Khang Thuận Phong gọi với: "Thành ca, chờ chút..."

A Thành liền dừng lại nhìn.

Khang Thuận Phong nói: "Anh nói Kiện ca cùng Tùng Đình ca một cái, bảo đám tiểu đệ bao vây Hà Nam bang không nên giết chóc lung tung, tốt nhất là chém vào đùi, giữ mạng bọn họ lại." Nói xong thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn mình, liền giải thích:" Chém vào đùi, thương thế không dễ khỏi, sẽ mất năng lực hoạt động trong thời gian dài. Khiến lực lượng của Hà Nam bang bị thiếu hụt không ít, khiến bọn họ phải trả một số tiền lớn để nuôi dưỡng, chữa chạy cho anh em bị thương, kinh tế tổn thất nặng. Nếu Bạch Nhãn Lang không nuôi bọn họ, sẽ khiến đàn em thất vọng, những người này dưỡng thương tốt xong, cũng không bán mạng cho hắn nữa."

Tài ca nghe xong, không nhịn được nói: "Nhìn chú thư sinh văn nhã, sao lại có nhiều chủ ý thâm độc như vậy nhỉ? Thật tà môn mà."

A Thành vỗ đầu A Tài cái bốp, nói: "Nói kiểu gì thế A Tài!" Sau đó quay đầu giơ ngón cái với Khang Thuận Phong: "Tiểu Khang, chú thật có đầu óc, kế hay lắm!"

Thịnh tỷ cũng hai mắt phát sáng, nhìn hắn.

Tam Tử đứng bên cạnh Khang Thuận Phong, nhìn Thịnh tỷ, thầm nghĩ: "Nhìn thế nào cũng không thích hợp lắm!"

Trung Châu Dạ tổng hội, trong một căn phòng sang trọng, Bạch Nhãn Lang, Trần bàn tử của Nam Kinh bang, Đàm lão đại của Thanh Trúc bang, Phác Kế Tổ của Phong Nha đường cùng với hoa ly báo Thạch Nhuận Lâm của Phổ Giang bang đều ngồi ở quanh bàn họp, Tam gia của Trung Nghĩa đường ngồi bên cạnh, chầm chậm uống trà, lúc nhìn bên này, lúc nhìn bên kia.

Ngồi ở ghế chủ tọa, Bạch Nhãn Lang sắc mặt âm trầm, Trần bàn tử khuôn mặt u ám, Đàm lão đại mặt đỏ bừng. Phách Kế Tổ cùng Thạch Nhuận Lâm đều là sắc mặt vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Bạch Nhãn Lang mới mở miệng: "Chuyện này hai bên đề có điểm sai, các ông xem có thể lùi một bước hay không, hai bãi này, hai nhà đồng thời kinh doanh, lợi ích năm năm."

Trần bàn tử cười nhạt một tiếng, nói: "Tất cả mọi người đều xuất lực, Hà Nam bang hiện tại chiếm bảy bãi của Bưu Thịnh đường, tuy rằng là các người đoạt được, nhưng không có mọi người kiềm chế, Hà Nam bang có thể đoạt của Bưu Thịnh đường chắc? Có nên lấy luôn bảy bãi kia ra chia đều lợi ích không đây?"

Bạch Nhãn Lang nộ hỏa trùng trùng, không nhịn được cao giọng: "Dựa theo ước định, ai cướp được thì là bãi của người đó, Hà Nam bang chúng ta cướp được, dựa vào cái gì phải đưa ra?"

Trần bàn tử sắc mặt vừa chuyển, nói: "Bãi kia cũng là chúng ta cướp được, dựa vào cái gì phải chia lợi ích năm năm với Thành Trúc bang?"

Đàm lão đại nghe xong câu này, sắc mặt đỏ như gà cắt tiết, cả giận nói: "Các ngươi cướp từ tay Thanh Trúc bang chúng ta, có bản lĩnh thì đi chém giết với Bưu Thịnh đường đi."

Trần bàn tử cười như không cười nhìn hắn, nói: "Thanh Trúc bang các ngươi có bản lĩnh, đi cướp bãi của Bưu Thịnh đường bị Nam Kinh bang chúng ta đánh cho tàn phế rồi, chứng minh thực lực với chúng ta đây mà."

Đàm lão đại mặt đỏ rực, miệng hắn tức giận đến mức run rẩy, chỉ biết rên rỉ vào câu: "Được, được..." Nhưng chỉ biết nói được, còn lại không biết nói gì cho phải.

Lúc này Phòng Tam mở miệng, cười nói: "Mọi người không nên tức giận như vậy a, diệt Bưu Thịnh đường, mọi người mới đều có lợi. Không phải hiện tại đã phân chia lợi ích, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi... Bưu Thịnh Đường Thịnh tỷ là loại đàn bà thế nào, chẳng lẽ mọi người không biết, ngẫm lại Vạn Thịnh bang năm xưa xem!"

Trần bàn tử tiếp lời: "Nhưng nếu tiếp tục thế này, chỗ tốt đều để Hà Nam bang chiếm, chúng ta có lợi quái gì? Từ lúc khai chiến tới bây giờ, Nam Kinh bang chúng ta bị thương năm sáu chục anh em, Phong Nha đường cùng Phổ Giang bang cũng bị thương không ít a? Cái gì cũng không chiếm được, chúng ta còn náo loạn với Bưu Thịnh đường làm gì đây?"

Bạch Nhãn Lang nghe xong Trần bàn tử nói, một đôi mắt Lang quét sang nhìn mấy lão đại kia, nói: "Ai cưới người đó được, lúc trước chúng ta đã thống nhất thế, hiện tại mọi người muốn đổi ý sao?"

Trần bàn tử vỗ bàn nói: "Bạch lão đại nói nếu nói thế, vậy Hà Nam bang từ từ đấu với Bưu Thịnh đường đi, Nam Kinh bang chúng ta không can thiệp."

Lúc này, Đàm lão đại không nhịn được nhảy dựng lên nói: "Nam Kinh bang có thể rời đi, nhưng bãi của Thanh Trúc bang chúng ta phải trả lại."

Trần bàn tử lạnh lùng cười, lắc đầu chẳng đáng nói: "Nam Kinh bang chúng ta có hơn hai mươi anh em chảy máu vì đoạt hai bãi này, Thanh Trúc bang các ông cử ra hai mươi người, bị thương năm sáu người, đoạt bãi tới tay, chuyện này không cần nói nữa." Nói xong, chắp tay với hai vị lão đại Phong nha đường cùng Phổ Giang bang: "Hai vị cứ ngồi, lão Trần ta đi trước!''

Lúc này Phòng Tam ở bênh canh, cười nói: "Lão Trần, có thể nể mặt mũi Phòng mỗ, hóa giải việc này được không?"

Trần bàn tử dừng bước, cũng cười mỉm nhìn Phòng Tam nói: "Phòng tam gia nói ra cách giải quyết đi, để Bàn Tử tôi nghe một chút?"

Phòng Tam nói: "Tôi nghĩ Bạch lão đại nói không sai, hai nhà cùng nhau kinh doanh, lợi ích chia đôi." Nói xong hai mắt lấp lánh nhìn Trần bàn tử.

Trần bàn tử cười ha hả nói: "Phòng Tam Ca nói đùa rồi, Đàm lão đại không có bãi mới, vậy có thể cướp từ tay Nam Kinh bang, chứng minh chút thực lực với chúng ta, nếu như hắn có thực lực này, tôi sẽ không tin hắn cướp đoạt trước mũi Nam Kinh bang, trả lại bãi cho hắn."

Phòng Tam sắc mặt sụp xuống, nói: "Nói vậy là Lão Trần ông không chừa mặt mũi cho Trung Nghĩa đường?"

Trần bàn tử mặt không đổi sắc, nhưng sắc mặt cũng có chút âm trầm: "Mặt mũi của Trung Nghĩa đường Trần mỗ tự nhiên không thể không cấp, nhưng mà Trung Nghĩa đường là Trung Nghĩa đường, Phòng Tam ông là Phòng Tam, ông không thể đại biểu cho Thang gia a!"

Sắc mặt Phòng Tam có chút cứng ngắc, lập tức nổi giận lên, Phòng Tam hắn làm việc cho Thang gia cũng không phải ngày một ngày hai, còn không có ai dám trực tiếp không nể mặt hắn như vậy, Trần bàn tử nói lời này, còn khó chịu hơn cự tuyệt thẳng thừng với hắn, lập tức sắc mặt phát lạnh, gằn giọng: "Trần bàn tử, muốn trở mặt với Phòng Tam tôi sao?"

Trần bàn tử sắc mặt âm trầm, thu lại nụ cười, ngầm trâm nói: "Trần bàn tử tôi nào có lá gan lớn như vậy, nhưng mà vì miếng cơm của anh em, Trần bàn tử tôi cho dù sợ trở mặt với Phòng tam ca, cũng không dám giữ lại cái mặt này!" Nói xong trực tiếp đi ra ngoài.

Nhìn Trần bàn tử đi ra ngoài, Phác Kế Tổ cùng Nhuận Lâm sắc mặt cũng có chút ngượng ngùng, cũng không tiện rời đi, nhưng ý tứ rõ ràng trên khuôn mặt, ai cũng có thể nhìn ra.

Phòng Tam nhìn Trần bàn tử đi ra ngoài, sắc mặt đen sạm, liếc mắt nhìn Bạch Nhãn Lang, thầm nghĩ: một chút khí độ cũng không có, minh chủ cái chó má gì! Làm hại mình không đâu đắc tội Trần bàn tử.

Kỳ thực Phòng Tam trong lòng hiểu rõ, từ góc độ của Bạch Nhãn Lang mà nói, chuyện này có biện pháp tốt để giải quyết, Hà Nam bang lấy một bãi của mình ra hòa giải tranh cãi của hai nhà, khiến Phong Nha Đường cùng Phổ Giang bang thấy bọn họ rộng lượng, cái liên minh này cũng bền như thép. Như vậy đối phó với Bưu Thịnh đường, còn sợ thiếu bãi sao? Nhưng mà, Phòng Tam cũng có tư tâm, muốn từ đó lấy được chỗ tốt hơn, mượn Trung Nghĩa đường gây áp lực cho Trần bàn tử, cướp trên miệng Bạch Nhãn Lang, nhưng không ngờ Trần bàn tử không nể tình chút nào, khiến cho hắn đã mất mặt lại còn đắc tội với người.

Trần bàn tử vừa đi, chuyện này tự nhiên cũng không bàn bạc nổi nữa, Bạch Nhãn Lang trong lòng bốc hỏa, cố đè ép cơn tức, nói với Đàm lão đại: "Lào đàm, việc này quay đầu là hơn, không còn chuyện gì thì mọi người tản đi, ta bàn bạc tới Phòng tam gia lại tiếp tục bàn bạc lại. Hơn nữa chắc chắn không có hại cho ông."

Phòng Tam nghe xong muốn đá hắn một cước, thầm nghĩ: "Hiện tại không chỉ có vấn đề của Trần bàn tử, tên ngu ngốc này lẽ nào không thấy ý tứ của Phong Nha đường cùng Phổ Giang bang sao? Bọn họ không có lợi ích đảm bảo, còn liên minh với mày cái rắm à.

Quả nhiên Phong Nha Đường cùng Phổ Giang bang hai vị lão đại sắc mặt có chút mất tự nhiên, hai người liếc mắt, đứng lên nói: "Chuyện Nam Kinh bang cùng Thanh Trúc bang, bây giờ Trần bàn tử đi rồi, việc này cũng không tiện nói nữa, hai người chúng tôi còn có việc cần xử lý, cáo từ trước." Nói xong liền đứng lên chắp tay với Bạch Nhãn Lang cùng Phòng Tam.

Phòng Tam thoáng cái cứng ngắc, không biết nói gì cho tốt. Bạch Nhãn Lang cũng vung tay lên: "Hai vị đi trước đi, chờ tôi và Phòng tam gia bàn bạc xong sẽ mời mọi người tới."

Hai người quay đầu nhìn nhau, hơi cười lạnh xoay người đi ra.

Đàm lão đại ở lại cũng không có ý tứ, mang theo vẻ mặt không cam lòng, từ biệt ra đi.

Mọi người đi xong, Bạch Nhãn Lang mới xoay người hỏi Phòng Ba: "Trần bàn tử này sao lại không nể tình vậy chứ, làm sao đây?"

Phòng tam quả thực có chút bất đắc dĩ, nghẹn họng không biết nói gì cho tốt, trầm ngâm một chút mới nói: "Hà Nam bang không thể bỏ ra một chút sao? Mọi người cùng một chỗ, thực lực vượt qua Bưu Thịnh đường, nếu như tản ra, Thịnh tỷ kia cũng không phải dễ đối phó như vậy đâu."

Bạch Nhãn Lang nói: "Thiếu đi đám Nam Kinh bang, thực lực mấy nhà chúng ta cũng vượt quá Bưu Thịnh đường!"

Phòng Tam vẻ mặt bất đắc dĩ, khuyên: "Trần bàn tử nói một câu có lý, nếu như không có chỗ tốt, mọi người vì sao phải hợp sức với Hà Nam bang?"

Bạch Nhãn Lang hiểu ý Phòng Tam, suy nghĩ một chút, cuối cùng luyến tiếc chút lợi ích, cãi chày cãi cối: "Đây là chuyện mọi người đã nói từ đầu, nếu không thì sau này, bãi cướp được phân phối theo năng lực bỏ ra đi."

Phòng Tam cố nén xung động một cước đá bay hắn, một người không hiểu rõ nhân thế như vậy, không hiểu sao có thể thượng vị tới lúc này chứ, tiếp tục khuyên nhủ: "Vấn đề hiện tại không phải là sau này thế nào, mà là chuyện này xử lý không tốt, sẽ khiến liên minh tan rã. Theo ý tôi, Hà Nam bang có thể bỏ ra hai bãi, một bồi thường cho Thanh Trúc bang, một cấp cho Phong Nha đường cùng Phổ Giang bang, một lần nữa giữ tâm của họ."

Bạch Nhãn Lang cũng bắt đầu do dự.

Lúc này, một trung niên nhân gầy yếu hào hoa phong nhã tiến vào, một mặt chắp tay thi lễ với Phòng Tam, một mặt nói với Bạch Nhãn Lang: "Lão đại, Phòng Tam gia nói có đạo lý lắm!"