Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 1 - Chương 209: Ánh sáng




Dịch: bizcras

"Oa!"

Trong bụng Megos phát ra âm thanh nỉ non, hài nhi ngọ nguậy cử động, như muốn lập tức ra đời, muốn trợ giúp mẫu thân thoát khỏi hiểm cảnh.

Từng sợi dây đen trơn nhẵn và lạnh giá đột nhiên co lại, giống như bị một lực lượng vô hình nắm chặt kéo về sau, như bị dọa tới kinh hãi.

"Oa!"

Dunn và Klein cùng lúc cảm thấy choáng váng, yết hầu co thắt, khí quản không ngừng bị chèn ép, hô hấp lập tức trở nên khó khăn.

Chóp mũi của bọn họ, khóe mắt của bọn họ, lỗ tai của bọn họ, đều có từng giọt hồng rơi xuống, tất cả mạch máu trên người như bị xé rách, tan vỡ.

Nếu trước đó Klein không tiến vào sương mù xám, thì giờ đây chẳn hẳn hắn đã nghe thấy những tiếng gào thét và mê sảng.

Nếu hiện tại trên tay Dunn không có tro cốt của Thánh Selina, khẳng định rằng cả hai người bọn họ đã ngất đi, giống như Leonard. Mitchell nằm ở đó.

Cỗ thân thể không đầu của Megos đột nhiên quay lại, đối diện với Klein, từng mảng da và máu thịt bị đốt tới cháy khét, để lộ ra xương cốt màu trắng vừa thánh khiết lại tràn đầy yêu dị, phản chiếu ánh mắt của đối phương.

Vừa mới nhờ vào kinh nghiệm phong phú để thoát khỏi ảnh hưởng, Klein lập tức cảm thấy da đầu tê dại, quên đi lồng ngực đau đớn, hắn tựa như đã thấy được đối phương điên cuồng lao tới, không cho hắn có cơ hội để niệm chú, quán linh, và ném ra Dương Viêm Phù Chú.

Ngay tại thời điểm hắn muốn lăn người tránh né, thân thể Megos đột nhiên khựng lại, Klein nhìn thấy lưng áo của Dunn.Smith tung bay, nhìn thấy đội trưởng của hắn cúi mặt, phần lưng hiện ra từng đường vật thể hình sợi nhúc nhích, tựa như ẩn chứa rắn độc và xúc tu!

Dunn đang cưỡng ép sử dụng năng lực "Ác Mộng" để quấy nhiễu Megos.

Ầm! Ầm! Ầm! Megos chỉ giãy dụa một cái, vật thể trên lưng Dunn nổ tung!

Dịch sữa phun trào, như một cơn mưa, ướt đẫm chu vi xung quanh.

Tấn công không mang lại kết quả, nhưng khuôn mặt tái nhợt của Dunn vẫn tràn đầy tinh thần, vì huyết dịch của hắn đang được hấp thu bởi từng sợi dây đen tạo từ tro cốt của Thánh Selina.

Đúng, là hấp thu!

Những sợi dây đen như xúc tu kia tràn đầy lạnh giá và trơn nhẵn, đột nhiên trở nên cuồng bạo, đổi lui thành tiến, xông lên cuốn lấy Megos, trói chặt phần bụng đang nhô cao và nhúc nhích.

Cơ hội tới!

Klein vừa khẩn trương, vừa mừng rỡ, trong cổ họng đã ấp ủ âm thanh của "ánh sáng" bằng Hermes cổ ngữ.

"Oa! Oa! Oa!"

Tiếng khóc nỉ non của hài nhi một lần nữa vang lên, lần này càng thêm liên miên, càng thêm gấp gáp!

Từng sợi dây nhỏ màu đen đột nhiên đình trệ, rồi run rẩy thu lại về sau, như bị sét đánh.

Dunn nhìn hết cảnh tượng này, phát hiện Megos sắp thoát khốn, biểu cảm trên mặt biến ảo, nhưng tay phải không chút do dự mà thu về, mở ra bàn tay..."phập"...năm ngón tay hắn tự đâm vào lồng ngực của mình, là ngực trái!

Tay phải rút mạnh ra, trên bàn tay nhuộm đầy dịch sữa, năm ngón tay nắm chặt một trái tim, mang theo sự an bình của ban đêm và những cảm giác biến ảo của mộng cảnh, một trái tim vẫn đang sống và co bóp!

Đội trưởng... Klein mở trừng mắt, nhìn theo Dunn.Smith tự lấy tay phải móc ra trái tim của chính mình, rồi nhét vào hộp tro cốt của Thánh Selina, ánh mắt của hắn nhòa đi nhanh chóng.

Ô...ô...ô!!!

Một thanh âm tỉ tê vang lên, giống như ác mộng lúc đêm dài, băng lãnh và trầm tĩnh một cách dị thường, theo đó là vô số dây đen trào tới, một lần nữa trói trặt, gắt gao nắm giữ Megos. Tiếng khóc hài nhi trong bụng Megos vẫn truyền ra, nhưng vẫn không thể khiến từng sợi dây đen buông lỏng, thậm chí âm thanh đáng sợ này càng giống như bị khóa lại, giữ chặt ở bên trong.

Nước mắt hòa lẫn dịch sữa nhỏ xuống, một tiếng Hermes cổ ngữ từ miệng Klein trầm thấp phun ra:

"Ánh sáng!"

Chiếu sáng hắc ám "Ánh sáng"! Mang đến ấm áp "Ánh sáng"!

Gần như toàn bộ linh tính còn sót lại của hắn quán chú vào lá kim phiến được khắc đầy hoa văn thần bí, trong đầu lập tức trở lên mê muội, trống rỗng.

Cùng với những sức lực cuối cùng, Klein nâng lên Dương Viêm Phù Chú, ném về Megos.

Lần này, những sợi dây đen kia không còn lùi bước, không còn tuân theo bản năng, giống như đã nhận được một mệnh lệnh ý chí nào đó.

Phù phù! Phù phù!

Trong hộp tro cốt Thánh Seling, trái tim đỏ tươi của Dunn không ngừng nhảy lên.

Ánh nắng đã quay lại, xuyên thấu lỗ hổng trên trần nhà, xuyên qua toàn bộ lầu ba, chiếu vào công ty bảo an Hắc Kinh Cức, gần như ngưng tụ thành một cột ánh sáng có thực thể.

Cột sáng được Dương Viêm Phù Chú dẫn dắt, chiếu vào Megos.

Ánh sáng như dung hợp vào quái vật không đầu, rồi bạo phát như một vòng mặt trời đỏ thắm.

Ầm ầm!

Bên trong trắng lóa quang hoa, Klein nhắm mắt lại, trong đầu khắc họa cảnh tượng cuối cùng:

Thân thể cháy đen không đầu, không tay trái của Megos bị ánh sáng hòa tan trong nháy mắt, bên trong nàng, một vật nửa chân thực nửa hư ảo nào đó đã không còn hiện thực để mà bám víu, không thể hoàn thành bước chuyển hóa cuối cùng, bị hòa tan thành hắc khí, rồi tan rã trong ngọn lửa chói sáng, thanh âm mang theo đầy tức giận và không cam tâm.

Ầm ầm!

Cả tòa nhà đều lay động kịch liệt, nhưng đó chỉ là một chút ảnh hưởng còn lại của Dương Viêm Phù Chú, không giống như bom nổ bình thường, sức mạnh của nó được ngưng tụ và giới hạn.

Klein gắng gượng chống đỡ thân hình, mấy giây sau mở mắt nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy những mảng vách tường sụp đổ, nơi Megos từng đứng thẳng có một vết cháy đen, sàn nhà bị nung chảy, hòa tan một nửa.

Hắn nhìn thấy nơi đó còn sót lại một đoạn cuống rốt nhuốm máu và có dấu vết bị thiêu đốt, hắn nhìn thấy thân hình của Dunn. Smith mặc áo choàng đen vẫn đứng ở đó, trông thấy trái tim bên trong hũ tro cốt của Thanh Selina vẫn đang đập chậm rãi, trông thấy Leonard. Mitchell nằm phía đối diện, không rõ sống chết.

Quá mệt mỏi, nhưng Klein vẫn cảm thấy vui mừng, có lẽ vẫn có thể dùng nghi thức ma pháp để cứu lấy đội trưởng, còn về phần Megos và hài nhi của nàng thì đã được giải quyết, không, có lẽ phải nói là bị ngăn cản và khu trừ.

Lúc này, Dunn. Smith nghiêng đầu, nhìn về phía Klein, khuôn mặt tái nhợt mà ôn hòa, nở nụ cười nhẹ nhõm, tiếng nói vẫn tràn đầy thuần hậu như trước đây:

"Chúng ta đã cứu Tingen."

Nói xong, hắn dường như trở lại tuổi hai mươi, mắt trái nháy nháy với Klein, không còn sự trầm ổn và đứng đắn như mọi khi.

Biểu cảm trên mặt Klein cứng lại, hắn trông thấy trái tim kia ngừng đập, hóa thành từng điểm ánh sáng óng ánh, tan ra bốn phía, thấy thân hình của đội trưởng sụp xuống, hai tay buông lỏng.

Cảnh tượng đọng lại như một bức hình, không ai có thể ngăn cản.

Đông!

Hộp tro cốt rơi xuống, cùng với đó là tâm trạng của Klein.

Thân hình Dunn.Smith ngã xuống mặt sàn rách rưới, tròng mắt sâu thẳm màu xám đã mất đi thần thái, trực diện ánh sáng đang chiếu qua lỗ hổng trên trần nhà.

Đội trưởng!

Một lần nữa ánh mắt của Klein nhòa đi, muốn la lên thành tiếng, nhưng thanh âm này cùng lời nói tiếp sau lại kẹt ở trong cổ họng:

Chúng ta cũng không nỡ rời bỏ ngươi mà...!

Lúc này, hộp tro cốt đã lăn đến bên chân hắn.

Đột nhiên, lồng ngực Klien đau sót, con ngươi co rút, cả người đứng lại tại chỗ.

Hắn cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn thấy một bàn tay tái nhợt xuyên thấu ngực trái của mình từ phía sau, trên đó nhuộm đầy dịch sữa.

Megos còn chưa chết ư?...Không phải, là địch nhân mới đến...đây mới là kẻ chủ mưu sao?...Ta phải chết sao?...

Suy nghĩ tan rã, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, thân thể mệt oặt rũ xuống.

Hô hấp của hắn dần dần dừng lại, cuối cùng hắn chỉ cảm thấy bàn tay kia rút về, ánh mắt tan rã chỉ nhìn thấy một đôi ủng da bóng loáng và một cánh tay hạ xuống, một bàn tay tái nhợt.

Nó cầm lấy hộp tro cốt của Thánh Selina.

Trước mắt chỉ còn một vùng tăm tối, Klein mất đi toàn bộ tri giác.

......

Công ty bảo an Hắc Kinh Cức đã trở thành phế tích, trải đầy những vết đốt, vết cháy, những mảng tường đổ vỡ, tĩnh lặng như một ngôi mộ phần.

Qua mấy phút sau, thân thể Leonard. Mitchell nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Hắn đứng dậy một cách khó nhọc, nhìn về bốn phía, thấy được Dunn.Smith nằm trên mặt đất, thấy được Klein với đôi mắt trợn to tràn đầy kinh ngạc, ngực trái của cả hai đều có vết thương rợn người thấy rõ.

"Không...", cổ họng khó khăn gạt ra một âm khàn, hắn thất tha thất thểu vừa bò vừa lết tới bên cạnh Dunn, rồi lại quay sang thi thể Klein.

Hắn liên tục nghiệm chứng, qua lại giữa hai bộ thi thể không ngừng, nhưng cuối cùng, vẫn phải tiếp nhận một kết quả đã không thể cải biến.

Hai chân mềm nhũn, bất lực quỳ gối, đôi mắt xanh biếc tràn đầy sự thống khổ, nước mắt của hắn rơi xuống rừng giọt từng giọt, tẩy sạch vết máu và tro bụi trên gò má.

Hắn nghiêng tai lắng nghe hai giây, bỗng nhiên nằm xuống, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt nắm đấm, nặng nề mà liên tục nện vào sàn nhà.

Đông! Đông! Đông!

Leonard nước mắt tuôn rơi càng nhanh, nắm đấm vẫn không ngừng, trong cơn bi thống mang theo càng nhiều cừu hận, càng nhiều sự tự trách bản thân.

Cộc cộc cộc, âm thanh chạy vội lên lầu truyền tới, Leonard ngẩng đầu, trong ánh mắt mơ hồ nhìn thấy các thành viên của "Kẻ trừng phạt" và "Trái tim máy móc" vừa đuổi tới