Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 127: Quá khứ




Dịch: alreii

***

Anh, anh là đang làm khó tôi đấy à? Nghe được lời đề nghị của Ellen, Klein suýt nữa đã thuận tay vẽ mặt trăng đỏ trước ngực, nhưng may mà vẫn kiềm lại được hành động này. Hắn cực kỳ nghiêm túc trả lời đối phương:

"Chắc là một vài biểu hiện nào đó của tôi đã khiến anh hiểu lầm. Nhưng tôi cần phải nói cho anh biết, tín ngưỡng là chuyện một khi quyết định rồi sẽ không thay đổi nữa."

Ellen lập tức giơ hai tay, dùng tay tỏ ý xin lỗi:

"Xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm sự thành kính của anh. Tôi không nên lấy tín ngưỡng của anh ra để làm trò đùa."

"Được rồi. Tín ngưỡng khác nhau cũng không trở ngại chúng ta trở thành bạn."

Klein thu lại vẻ mặt nguy trang vừa rồi, mỉm cười nói:

"Câu này nói ở Fusak và Finnebot là không được đâu, bọn họ chỉ có thể chấp nhận một tín ngưỡng thôi."

Nếu so sánh các nước, bởi vì nhiều giáo hội đã cùng nhau tồn tại hơn bốn ngàn năm, nên Ruen và Entis ở phương diện này cởi mở hơn nhiều.

Không chờ Ellen trả lời, hắn đã ra vẻ tùy ý chuyển đề tài:

"Sau đó anh có gặp lại Will Oncetine không? Chính là đứa trẻ bị cưa một chân, nói vận số của anh sẽ trở nên rất tệ ấy."

Hắn tin Kẻ Gác Đêm sẽ dựa vào manh mối Ellen cung cấp để đi điều tra, cho nên hắn chỉ hơi tò mò kết cục của nó, tò mò về đứa trẻ đã thay đổi vận số của Ellen, hoặc là bài Tarot trong tay nó.

"Không, từ lúc nó xuất viện tôi vẫn chưa gặp lại nó." Ellen lắc đầu trả lời chắc chắn.

Đáng tiếc thật đó. Kẻ Gác Đêm có thể mò theo địa chỉ đăng ký trong bệnh viện để tìm ra được, mà mình thì lại không thể tùy tiện nhúng tay... À tất nhiên, nói không chừng đứa trẻ đó đã sớm chuyển đi rồi... Klein trò chuyện với Ellen vài câu xong thì chuẩn bị xuống sân tập bắn dưới tầng hầm, dùng đạn thường để luyện tay với khẩu súng lúc được tặng kèm.

Lúc này, nơi cửa chợt có hai người quen tiến vào. Một người là ủy viên của Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí Vương quốc, cổ đông của công ty Qaim - phu nhân Mary. Một người là bà chủ nhà của Klein, phu nhân Stalin Sammer. Hai người đều ăn mặc váy áo dịu dàng, nhìn nhẻ hơn rất nhiều.

Dựa vào quy định của câu lạc bộ, mỗi một hội viên chỉ có thể dẫn thêm một người tới. Cho nên, hầu gái và vệ sĩ riêng của Mary đều bị để lại ở sảnh tiếp khách.

Klein lễ phép tiến lên chào hỏi, khách sáo ca ngợi:

"Hai quý bà, hôm nay hai người vẫn đẹp như mọi ngày, nhưng là một sự xinh đẹp khác hoàn toàn với bình thường."

Mary gần đầy tiếp xúc với khá nhiều nhân vật nổi tiếng, bà mỉm cười nói:

"Russel từng nói, sinh mệnh vẫn luôn vận động. Mà Stalin thì cứ luôn ở nhà, chỉ xử lý vài chuyện vụn vặt, dù có ra ngoài cũng chỉ đi tham gia tiệc rượu, nghe ca kịch. Thân thể cô ấy gần đây kém hơn trước rất nhiều, cho nên tôi dẫn cô ấy tới đây đánh tennis và bóng quần."

Mary có xương gò má khá cao, bà dời ánh mắt, nhìn thấy một vị Hạ nghị sĩ và hai vị nghị viên của quận lớn Backlund đang trò chuyện nơi góc hẻo lánh, thế nên bà nghiêng đầu nói với Stalin:

"Tôi trông thấy mấy người quen, đi qua chào hỏi một tiếng, bà có thể đến thư viện chờ tôi."

"Được." So với Mary, rõ ràng Stalin đẹp hơn nhiều, nhưng đối mặt với vị nữ sĩ này, bà ta có vẻ khá cung kính và ôn thuần.

Chờ khi Mary đi được một đoạn xa, bà ta hơi nâng cầm, nhìn Klein nói:

"Anh Moriarty, hình như gần đây anh khá bận rộn nhỉ?"

"Đúng vậy, đợt trước tôi hợp tác với khá nhiều thám tử, giúp cảnh sát điều tra vụ án giết người hàng loạt. Bọn tôi đã đóng góp được kha khá, nên nhận được một ít tiền thưởng." Klein trả lời "đúng sự thật".

Stalin đưa tay che miệng, nói: "Thật sao? Dáng vẻ của tên hung thủ đó thế nào? Tại sao gã lại giết hại những cô gái đó? Trên báo viết rất qua loa."

"Rất xin lỗi, tôi cần phải tuân thủ điều khoản bảo mât." Klein thuần thục tìm cớ.

Cũng không thể nói với bà, toàn thân nó bao phủ bởi lớp lông đen, có một cái đuôi bóng loáng, thích dùng bốn chân chạy trên mặt đất... Klein thầm cà khịa một câu.

Stalin gật đầu với vẻ tiếc nuối, tiếp đó hỏi với vẻ tò mò:

"Anh nhận được bao nhiêu tiền?"

"Bọn tôi phân chia cho rất nhiều người." Klein không trả lời đúng trọng điểm.

"Có được chừng 5 bảng không?" Stalin truy hỏi thêm câu nữa.

"Được." Klein "Thành thật" gật đầu.

Stalin Sammer lập tức lộ ra nụ cười:

"Thu nhập của anh cao hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, anh đúng là một thám tử có bản lĩnh."

"Không, mấy chuyện tốt kiểu này mấy năm cũng không có được một vụ." Klein cười lắc đầu.

"Dù thế nào đi nữa, anh đã chứng minh được năng lực của mình." Stalin dời tầm mắt, "Chủ nhật tuần sau, tôi và Luke sẽ tổ chức tiệc rượu tại nhà, hy vọng anh có thể đến tham gia. À, xin lỗi, thế này có hơi đột ngột, trở về tôi sẽ bảo hầu gái của mình đưa thiệp mời đến cho anh. Ha ha, buổi tiệc rượu này có mặt khá nhiều tiểu thư chưa kết hôn, cha hoặc mẹ của bọn họ đều có công việc khá thể diện, thu nhập năm đều từ 2 bảng trở lên. Trong số bọn họ còn có người kiêm chức làm được mấy công việc ở nhà, ví dụ như là nhân viên đánh máy. Bọn họ đều là những cô gái rất ưu tú."

Đây, đây là tiệc xem mắt à... Phu nhân Stalin đã công nhận năng lực kiếm tiền từ nghề thám tử của mình, cho nên định giới thiệu mấy cô gái cho một tên độc thân như mình? Nhưng ở trong mắt của bà ta, mình chỉ xứng được với mấy cô gái ở cấp bậc này? Chỉ thoáng chốc đã có rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Klein, nhưng suy xét đến nhu cầu phải giữ gìn quan hệ hàng xóm, cùng với sự phiền phức khi phải tự mình nấu bữa tối, thế là hắn mỉm cười đồng ý:

"Nếu không có chuyện gấp gì, tôi sẽ đúng giờ tham gia."

Stalin tươi cười nói: "Vậy tôi và Luke sẽ đợi anh tới tham gia."

Bà ta không dài dòng nữa, chào tạo biệt rời đi, đi đến phòng sách nhỏ của câu lạc bộ. Mà Klein thì theo kế hoạch vào một sân tập bắn khép kín luyện bắn súng, luyện năng lực phi phàm.

......

Buổi tối 9 giờ, Klein ngồi trước bàn sách, nhìn mặt trăng đỏ rực giữa không trung dần xuyên qua tầng mây, lộ ra một vầng trăng tròn không hề khuyết thiếu.

"Lớp sa mỏng" đỏ nhạt như nước chậm rãi tản ra, thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ đợi đến lúc vừa bước qua 1 giờ đêm, hắn nghe được tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp.

Klein không cần phân biệt cũng đoán được đây là lời cầu cứu đến từ tiểu thư "Nhà Ảo Thuật".

Hắn kéo rèm cửa sổ lại, thổi tắt đèn, đi ngược bốn bước lên màn sương xám. Hắn vươn tay chạm vào ngôi sao đỏ thẫm đang không ngừng phồng ra co lại.

Chỉ chớp mắt, bóng dáng mờ ảo của Filth đã xuất hiện trên chiếc ghế có ký hiệu "Những chiếc cửa chồng điệp" ở sau ghế.

Cô thở phào một cái, đứng dậy cúi chào:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, ngài lại cứu tôi thêm lần nữa rồi."

"Không cần quá để tâm đến chuyện này đâu." Klein dùng giọng điệu rất khẽ để trả lời.

Filth âm thầm chậc lưỡi, ngồi xuống lại.

Cô suy nghĩ đến chuyện vừa nãy, không mở miệng nói chuyện. Mà Klein vì duy trì hình tượng, nên không chủ động mở lời.

Trong cung điện nguy nga như nơi ở của người khổng lồ, sự tĩnh lặng nhanh chóng lan tràn.

Chờ đến lúc Filth hoàn hồn, cô tự dưng thấy bầu không khí thế này khá ngột ngạt, khiến cô thấy lúng túng.

Lúc tụ hội, còn có đám người tiểu thư "Chính Nghĩa" và anh "Thế Giới", không sợ chẳng có ai nói chuyện. Mà bây giờ, chỉ có cô và ngài "Kẻ Khờ". Làm sao bây giờ, cảm thấy áp lực quá! Mình nên nói gì đó, cần phải nói gì đó, không thể ngồi như con ngốc thế này được... Nhưng đó là ngài "Kẻ Khờ"! Thần chắc chắn sẽ không để ý, nhưng mà mình căng thẳng quá, rất mất tự nhiên! Filth chợt tìm lại được cảm giác lúc mới đi làm, một mình ở chung với cấp trên.

Klein tuy không phải là "Khán Giả", nhưng cũng thấy rõ được sự thận trọng và bất an của tiểu thư "Nhà Ảo Thuật", thế nên hắn cười nói:

"Cô có thể kể về chuyện bản thân tại sao lại trở thành người phi phàm."

Ví dụ, làm sao mà có được phối phương "Người Học Việc" và chiếc vòng tay đó... Klein lặng lẽ bổ sung ý muốn chân chính của hắn trong vấn đề này.

Filth thả lỏng hơn được chút, cô nhớ lại, nói:

"Đó là chuyện ba năm trước rồi, tôi vừa mới tốt nghiệp viện y học Backlund."

"Tôi được cha giúp đỡ vào làm ở một phòng khám tư có đãi ngộ khá tốt. Ha, cha của tôi đã định cư ở East Balam."

"Từ lúc tuyến đường an toàn đi đến đại lục Nam được phát hiện, các thanh niên trẻ tuổi của Vương quốc đều bắt đầu đặt chân đễn mỗi ngóc ngách của nơi đó. Cha tôi là một sĩ quan ở tầng đáy, nên đã đi East Balam, theo đuổi tiền bạc và quyền thế. Mà tôi và mẹ mình thì bị để lại Backlund, trải qua cuộc sống góa chồng mất cha. Ha ha, phải mấy tháng mới có thuyền từ nơi xa xôi đó gửi về một bức thư."

"Chuyện thế này ở Vương quốc không hề ít. Tôi quen biết một ông lão, ông ấy có 5 đứa con. Nhưng họ hoặc là ở ngoài đảo, hoặc là ở West Balam, ở thung lũng Paz, ở thảo nguyên Haagenti. Bọn họ có được sự nghiệp của mình, có được gia đình và của cải của mình, nhưng lại quên mất vẫn còn một người cha đang mong ngóng các con của mình trở về."

"Lúc tôi học ở trường văn pháp, mẹ tội mắc phải bệnh nặng. Tôi không có cách gì, chỉ đành trơ mắt nhìn bà ấy chết trên giường bệnh viện. Mà cha của tôi cách một tháng sau mới trả lời thư của tôi, ông ta nói với tôi rằng, ông ta đã có gia đình mới ở East Balam, đồng thời đã chào đón một sinh mệnh mới. Ông ta để lại toàn bộ tài sản ở Backlund cho tôi, còn cho tôi thêm một ít tiền. Tôi nghĩ, chắc ông ta thấy áy náy."

Là một tác giả có sách bán chạy, Filth đã thuần thục kỹ năng nói nhăng nói cuội này.

Klein rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lặng yên lắng nghe, không hề xen lời.

Phù, Filth thở hắt ra một hơi, nói tiếp:

"Tóm lại, cha tôi thông qua câu lạc bộ sĩ quan xuất ngũ, giới thiệu tôi vào làm ở phòng khám Joseph. Tiền lương ở đó quả thực rất cao, tôi sống khá tốt. Nhưng vì lo nghĩ cho tương lai, nên tôi vẫn luôn cố gắng đi theo các bác sĩ dày dặn kinh nghiệm để học hỏi, cố gắng kiếm tiền. Cho đến khi tôi gặp được một bà lão thường đến khám bệnh."

"Bà ấy rất cô đơn, không có con cái, bạn lữ đã qua đời vào mười năm trước. Tôi có chút đồng cảm với bà ấy, nên thường trò chuyện tán gẫu với bà."

"Có một lần, tôi kinh ngạc phát hiện bà ấy có thể đi xuyên qua tường, điều đó đã khiến tôi tiến vào một thế giới mới."

"Bà lão đó nói đây là di vật chồng để lại cho mình, bà ấy còn thoáng nhắc tới gì mà chỉ cần không phải là người của gia tộc, dường như sẽ không bị nguyền rủa."

"Chẳng qua bao lâu, bệnh của bà ấy trở nặng, lúc sắp mất bà ấy hỏi tôi có muốn trở thành người như bà ấy hay không. Lúc đó tôi còn rất trẻ, trong lòng còn có không ít ảo tưởng, nên đã đồng ý không chút do dự."

"Bà ấy cho tôi phối phương, đồng thời bảo tôi trông coi thi thể sau khi bà ấy chết, lấy đi vật phẩm phát sáng sẽ đột nhiên xuất hiện. Mà đó là di vật bà ấy cho tôi, có thể làm thành vật liệu chính của ma dược."

"Ngoài ra, bà ấy còn cho tôi chiếc vòng tay này, dặn dò tôi không đến lúc nguy hiểm thì không được dùng đến nó, đồng thời cũng không cần quá để ý lời thì thầm vào đêm trăng tròn."

"Đáng tiếc, tôi vẫn không thể nào tránh khỏi nguy nan, nên đã sử sụng nó một lần, thế là lời thì thầm vào đêm trăng tròn trở nên nghiêm trọng hơn."

Xem ra đó là một góa phụ của vị nào đó trong gia tộc Abraham... Bà ấy dùng kinh nghiệm của mình để chứng minh, "Lời nguyền" chỉ tồn tài trong huyết mạch... Klein khẽ gật đầu, nói:

"Chờ cô trở thành danh sách cao, lời thì thầm đó sẽ không có ảnh hưởng quá lớn nữa."

"Hy vọng là vậy." Filth tuy không tin mình có thể trở thành kẻ mạnh danh sách cao, nhưng cô tin tưởng ngài "Kẻ Khờ".

...

Lại đến ngày thứ 2, Klein vừa mới rời giường xuống lầu đã nhìn thấy một tờ giấy đang bày mở trên bàn trà ở phòng khách, bên trên viết nội dung ngắn gọn:

"Có hiệu quả."

Vậy thì tốt... Klein lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vào 2 giờ 45 phút chiều, hắn đúng giờ lên màn sương xám, "Chuẩn bị" cho tụ hội Tarot.