Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 195: Giả thuyết táo bạo




Dorian khép mành cửa lại khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối ảm đạm, rồi ngồi xuống.

Tay trái ông ta nâng quả cầu pha lê, tay phải hơi chạm vào đỉnh chóp, vuốt ve qua lại, miệng liên tục thì thầm.

Thời gian dần trôi qua, những điểm sáng trong quả cầu pha lê càng lúc càng sáng tỏ, càng lúc càng rõ ràng, như thể được phản chiếu từ bóng của tinh không.

Thường được sử dụng để xác định hướng đi của vận mệnh, những ngôi sao trong quỹ đạo của một đời người lần lượt xuất hiện, hình thành nên một thiên thể ba chiều, trộn lẫn với rất nhiều ký hiệu tượng trưng có vẻ là gợi ý từ Linh giới.

Dorian Gray cuối cùng cũng dừng tay, nghiên đầu dò xét.

“Không nói dối… Quỹ đạo mọi chuyện thực sự là như vậy… Dường như cô ta còn có thể đem lại thay đổi tích cực nhất định cho gia tộc Abraham…” Khi ánh sáng từ quả cầu pha lê dần phai nhạt rồi mất đi, Dorian mới đứng dậy, đã có quyết định trong lòng.

Thời điểm dùng bữa trưa, bên trong nhà hàng Tứ Dực Điểu (*).

Bày trước mặt Filth là một đĩa cá cắt khúc chiên xù, phủ đầy hương thảo. Phần da rất giòn, thịt tươi, cũng không có xương nhọn. Món ăn rất ngon, chỉ có một vấn đề là thẩm mỹ của đầu bếp quá sức kỳ cục: cố tình giữ lại hai con mắt lồi trên đầu cá, sắp xếp sao cho chúng ngước lên, như thể đang bày tỏ sự phẫn nộ trước cái chết của chính mình.

…Filth đẩy phần đầu xuống, cắt phần đuôi cá để che chỗ con mắt kia đi.

Lúc này, Dorian Gray vừa đụng vào dao nĩa, tỏ vẻ lơ đãng nói:

“Aulisa rất thích thần bí học, chắc đã nghiên cứu phương diện này ở một mức nhất định rồi. Lúc cô sắp xếp di vật của bà ấy, có nhìn thấy thư tịch, bút ký hay vật phẩm nào không?”

“Có một chút thư tịch và bút ký.” Filth thản nhiên đáp, “Cũng nhờ đó mà khiến tôi trở thành người đam mê thần bí học, nhưng không may thay, có nhiều chỗ tôi đọc, hoàn toàn không hiểu gì cả.”

Ví dụ như cuốn “Kiến Thức Về Linh Giới” kia, không chỉ siêu thực, phi logic, loạn ý, dù đã cố ép bản thân đọc và tự xoa dịu sự nôn nóng có hệ thống, cũng rất khó mà nhớ được nội dung bên trong, chỉ nhìn qua cũng dễ quên, chứ đừng nói tới hiểu rõ… Filth bồi thêm một câu trong lòng.

Dorian gật nhẹ, cười ha ha:

“Thế thì cô có thể tham khảo ý kiến của tôi, tôi cũng là một người yêu thích thần bí học, cũng gọi là tinh thông về lĩnh vực này.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!” Filth hưởng ứng.

Thấy cô thực sự hứng thú, Dorian lập tức chuyển qua chủ đề thần bí học. Thỉnh thoảng ông ta đề cập tới Linh giới, khi lại giảng giải về kinh nghiệm minh tưởng của bản thân. Vì đã chuẩn bị từ trước khi bước vào nhà ăn, ông ta cố tình chọn một vị trí vắng vẻ yên tĩnh, không sợ khách hàng khác nghe thấy nội dung trò chuyện của hai người.

Cuối bữa ăn, Dorian chủ động đề nghị:

“Tôi đã luôn lo lắng vì không biết phải làm sao để biểu đạt ra lòng biết ơn của mình, nhưng giờ thì tôi chẳng còn phải suy nghĩ nữa rồi. Ha ha, dù Lawrence đã trả thù lao cho cô, nhưng tôi vẫn cho rằng nó chưa thỏa đáng với sự tử tế, tấm lòng thiện lương và danh dự thủ tín của cô.”

“Quý cô Wall, nếu có bất kỳ vấn đề gì liên quan đến lĩnh vực thần bí học, cô đều có thể viết thư hỏi tôi. Ít nhất thì đây cũng là những gì tôi có thể làm để biểu đạt sự cảm tạ của mình.”

“Đây chính là điều mà tôi mong muốn.” Filth không từ chối.

Trong lúc trao đổi khi nãy, cô nàng nhận thấy rõ Dorian Gray nắm giữ hệ thống tri thức thần bí học rất vững chắc và phong phú, không hổ danh là thành viên của gia tộc Abraham cổ xưa.

Mà phương diện này cũng tính là nhược điểm của cô. Dù cô đã hiểu biết khá nhiều thường thức trong giới phi phàm, nhưng đều là bắt nguồn từ những quyển thư tịch bút ký không có chiều sâu, cũng như việc thu lượm thông tin ngẫu hứng qua nghe ngóng và trải nghiệm từ những buổi tụ hội đã tham gia. Chúng đều không đủ toàn diện, không có hệ thống, thiếu hụt rất nhiều điều.

Nghe thấy câu trả lời của đối phương, Dorian nâng ly lên, cười nói:

“Hy vọng một ngày nào đó, chúng ta có thể sở hữu năng lực thần bí và phi phàm.”



Quận Bắc Backlund, giáo đường St. Samuel.

Một nhóm người mặc áo gió đen, đeo găng tay đỏ, tiến vào khu vực ngầm. Người cầm đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có nét mặt mềm mại, hai bên tóc mai dài sẫm màu.

Đội chiếc mũ chóp nổi bật, tay cầm gậy batoong đen nạm vàng, ông ta lặng lẽ theo sau vị Kẻ Gác Đêm dẫn đường, bước vào một gian phòng khá rộng rãi.

Trong đây có nhiều giá sách, bày đủ loại hồ sơ. Ngồi trên chiếc ghế dựa lưng cao giữa phòng là một người phụ nữ tuyệt đẹp, mang vẻ mị hoặc. Cô ta khoác áo choàng đen dài, đánh mắt xanh, thoa má đỏ, thấy người tới cũng chẳng thèm đứng dậy chào đón. Đó chính là cựu “Người Thông Linh”, Daly.

“Soest, tư liệu các người cần đều ở kia hết đấy.” Daly nghếch cằm chỉ vào cái bàn đặt cạnh cửa ra.

Người đàn ông trung niên gọi là Soest cười nói:

“Daly, sao cô lại được phái tới trông coi chỗ này thế? Cô hẳn phải đi phụ trách chuyện quan trọng hơn nhiều mới phải.”

“Không, đây chính là điều tôi muốn. Tôi cần ổn định lại một chút, xem xét tài liệu.” Daly cười nhẹ, “Nó sẽ giúp trấn định quá trình tiến bước của tôi. Nhân loại là một sinh vật yếu ớt, phải cần một thời gian nhất định để tĩnh tâm. Không một ai có thể luôn đứng trên đỉnh cao, thưởng thức cảm giác hồi hộp và sung sướng mà không cần phải nghỉ ngơi.”

“…Phong cách của cô vẫn chẳng bao giờ thay đổi. Không may thay, cô cũng chưa bao giờ cho tôi một cơ hội.” Soest bật cười.

Daly nghiêm túc lắc đầu, nói:

“Hiển nhiên rồi, anh không hiểu tôi. Sở thích hiện tại của tôi lại còn càng kỳ quái hơn. Nếu anh có thể biến mình thành một thi thể rữa nát, hoặc một bộ xương trần trụi trắng hếu, thì tôi chắc chắn sẽ hứng thú với anh.”

Cô chuyển ánh nhìn qua vị Găng Tay Đỏ đứng sau Soest: “Leonard, sao cậu lại chọn gia nhập đội ngũ của anh ta? Người này kiêu căng, ngạo mạn, lại hèn nhát, lúc nào cũng ảo tưởng phụ nữ sẽ chủ động nằm sẵn trên giường chờ mình. Thành thật mà nói, chẳng lẽ đây chính là đặc điểm của “Ác Mộng” sao?”

Lúc nhắc đến “Ác Mộng”, Daly rõ ràng hơi ngừng lại.

Leonard bất đắc dĩ đáp:

“Quý cô Daly, đây là do ngài Cesma sắp xếp.”

“Vậy à… Xem ra cậu cũng đồng tình với cách nhìn Soest của tôi.” Daly hơi khàn khàn giọng, kết luận.

…Leonard nhất thời cũng không biết nên giải thích ra sao.

Cũng may, “An Hồn Sư” Soest không quá để tâm đến lời Daly, tự đi đến trước bàn chất đầy tài liệu, cầm một tập hồ sơ lên lật xem. Đám người Leonard cũng vây quanh, bắt chước hành động của chấp sự nhà mình.

Sau một khoảng thời gian dài chỉ nghe tiếng giấy lật soàn soạt, Soest mới thuận miệng hỏi một câu:

“Tình hình ở Backlund gần đây có gì mới không? Thứ cô cho rằng đáng quan tâm?”

Con ngươi Daly khẽ động, suy nghĩ một chút mới nói:

“Mấy vị Người Phi Phàm hợp tác với tôi có truyền một tin đến, nói gần đây có rất nhiều người đang tìm một tổ chức tôn thờ ‘Kẻ Khờ’, cũng đưa ra tôn danh tương ứng…”

Sau khi dùng tiếng Ruen mô tả tôn danh “Kẻ Khờ”, cô nàng khẽ cười:

“Như thể tôi đang chứng kiến một tà giáo hoàn toàn mới được sinh ra vậy. Đương nhiên, cũng có thể là hóa thân của một người bạn cũ nào đó.”

“Soest, anh nghĩ sao?”

Soest nghiêm túc cân nhắc một hồi, nói:

“Chẳng gì cả, tôi chưa hề nghe qua tổ chức tương tự.”

Đúng lúc ấy, Leonard đang xem hồ sơ chợt ngẩng lên, trầm ngâm:

“Liệu nó có liên quan gì tới hai vụ án có nghi thức Tarot chúng ta đang điều tra không?”

“ ‘Kẻ Khờ’ chính là lá bài đầu tiên của bộ bài Tarot, là lá ẩn chính quan trọng nhất!”

Daly sửng sốt một giây, ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

“Một ý tưởng thú vị…”

“Nhưng cũng chẳng có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ thuần túy là suy đoán, còn chẳng được coi là suy luận.” Soest không quá tán thành.

Leonard lộ ra vẻ mặt tươi cười:

“Russel Đại Đế từng nói, tạo dựng một giả thuyết táo bạo rồi cẩn thận nghiệm chứng nó.”



Quận Hilston, câu lạc bộ Cragg.

Ngay khi rời khỏi giáo đường Bội Thu, Klein đi thẳng vào đại sảnh nơi này, đã nhìn thấy giáo viên dạy cưỡi ngựa Taslim Dumont đang ngồi yên lặng trong góc, dường như đang băn khoăn điều gì.

Nhận ra phải một lúc nữa mới đến bữa trưa, Klein liền đến cạnh, cười chào hỏi:

“Chào buổi chiều, Taslim. Hình như anh đang gặp phải vấn đề gì khó khăn à?”

Taslim chợt bừng tỉnh, liền vội vàng lắc đầu:

“Đâu, đâu có.”

Lẽ nào anh vừa làm gì trái với lương tâm hả? Klein nhủ thầm, ngồi xuống, chuyển cười mà tiếp:

“Tiếc là Eren và Mike đều không ở đây, không thì chúng ta đã lại có một buổi chiều vui vẻ rồi.”

Taslim cũng cười:

“Họ đều rất bận rộn, chỉ có ít thời gian rảnh.”

Không đợi Klein mở miệng, anh ta nhìn quanh, nói:

“Sherlock, có một nhân vật quan trọng rất hứng thú với anh sau khi nghe tôi kể lại hành động của anh, nên tỏ ý muốn gặp mặt. Anh có nguyện ý tiếp nhận không?”

“Thẳng thắn mà nói, điều này khiến tôi rất hâm mộ. Đây là một cơ hội vô cùng hiếm có.”

Khoan đã, tôi đã hành động thế nào cơ? Giúp phu nhân Mary bắt gian? Hộ tống phóng viên Mike đến lầu xanh? Dù có mấy chuyến tới quận Đông, tôi cũng không làm gì quá đặc biệt cả… Nhiều nhất thì anh cũng chỉ biết tôi có đóng góp đôi chút trong vụ án giết người liên hoàn, cũng giải quyết vấn đề ác mộng của bác sĩ Eren nhờ cung cấp chút tư vấn là cùng… Klein nghe xong thì cực kỳ bối rối.

Qua hai giây, hắn mới thấu suốt nguyên nhân.

Chắc chắn là vị nhân vật quan trọng kia đã hỏi Taslim có biết nhà thám tử nào xuất sắc không, và anh ta chỉ có thể nghĩ tới mình, nên chủ động phóng đại vài mô tả về mình lên cho nghe thật ấn tượng. Nào là trong vụ án giết người liên hoàn, mình chính là vị thám tử thực sự phá được án. Rồi thì chính mình nhận ra chồng cũ của phu nhân Mary và tình nhân của ông ta đã bòn rút tài sản công ty Qaim. Hẳn mình đã được miêu tả là một vị thám tử tài ba, làm việc rất hiệu quả, khứu giác nhạy bén, tấn công vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác… Đây hẳn được gọi là chào hàng lẫn nhau trong kinh doanh rồi… Klein âm thầm thở dài.

Hắn cân nhắc một chút, mới nói:

“Taslim, tôi xin lỗi. Nhưng là một nhà thám tử, tôi có nguyên tắc của riêng mình, đó là cố gắng không xen vào sự tình liên quan đến những nhân vật quan trọng. Đối với vũ đài của thượng tầng, chỉ một cái hắt hơi nho nhỏ thoáng chốc giữa họ, cũng có khả năng đem lại thảm họa không thể gánh chịu cho tôi.”

“Tôi sẽ không vẽ mục tiêu trên lưng mình, nên tôi cũng sẽ không đi gặp vị nhân vật quan trọng kia đâu.”

Một khi đã liên lụy đến xã hội thượng lưu, sẽ dễ dàng bị người truy vấn ngọn nguồn. Vì vậy, trước khi trở thành “Người Không Mặt”, hắn không muốn chịu đựng mạo hiểm đó.

“…Anh thật lý trí.” Taslim trầm ngâm, “Vị nhân vật quan trọng kia đã dự liệu được phản ứng này, cho rằng kiểu thám tử này còn đáng tín nhiệm hơn nữa, nên người đó mong muốn anh tiếp nhận một ủy thác, không phải là ủy thác liên quan đến xã hội thượng lưu.”

“Ủy thác gì?” Klein hỏi.

Taslim cười ha ha:

“Chính là sự kiện Capim mà anh và Mike thảo luận đợt trước. Vị nhân vật quan trọng kia rất hứng thú với tổ chức sử dụng bài Tarot làm biểu tượng. Người ấy nói, không chỉ có một bản án tương tự thôi đâu, nên hy vọng anh có thể tìm ra manh mối liên quan.”

____

(*) Tứ Dực Điểu: Chim bốn cánh.