Qùy Cầu Chia Tay

Chương 17




Minh Tiểu Kiều trực tiếp biểu đạt ý định của mình: “Anh đi thuê thêm một phòng nữa đi.”

Lục Thịnh “???”

Chỉ cần tưởng tượng đến sắp sửa phải nằm ngủ chung giường với Minh Tiểu Kiều, anh đã xúc động muốn chết nhưng anh biết mình không thể làm theo ý cô.

Mấy khi có cơ hội rèn luyện, liều thuốc này mạnh như vậy. Sao anh lại có thể từ chối chứ? Sao phải trốn tránh?

Cho nên anh cố gắng dứt khoát một lần: “Không được.”

Minh Tiểu Kiều híp mắt nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, ngọt ngào nói: “Anh vừa nói cái gì cơ?”

Lục Thịnh “ ……………”

Mẹ ơi, cô ấy thật đáng sợ!!!

Đây rõ ràng là báo hiệu cho cái bẫy lớn đây mà!!!

Anh bước sang bên cạnh một bước, nếu không phải sợ Minh Tiểu Kiều nhìn ra điều gì khác thường, chắc chắn anh sẽ xoay người chạy mất.

Tay đặt trên chốt cửa, anh trấn an lại tinh thần, mở miệng nói: “Tôi là ông chủ.” Cho nên tôi có quyền quyết định.

Người nào đó đã nói sẽ làm tiểu tình nhân nghe lời, rồi ôn nhu chăm sóc anh? Bắt nạt anh thì có.

Đuôi mắt Minh Tiểu Kiều hơi cong lên, thẳng thừng nói: “Bây giờ anh mới nhớ ra mình là ông chủ hả? Anh đã làm tròn trách nhiệm của một ông chủ chưa? Tài nguyên cho tôi đâu? Còn tên Thẩm Trọng kia anh đã giải quyết chưa?”

Lục Thịnh “………..”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô càng sâu, khiến lòng người say mê. Anh phát hiện ra hai chân mình không ngừng run rẩy.

May mắn là anh mặc quần âu, tương đối rộng rãi nên không nhìn ra.

“Cô nói muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất trước.” Lục Thịnh oan ức nói: “ Về tên Thẩm Trọng kia, tôi sẽ giải quyết.”

“Giải quyết như thế nào? Kế hoạch đâu?”

Cô bước từng bước ép sát anh. Lúc cô nói chuyện, hơi thở phả ra bao trùm lên cả người anh.

Lục Thịnh nói: “Tôi đã thiết kế một vài phiền toái cho Thẩm Trọng kìm chân anh ta, chờ khi cô trở lại làm việc, mọi việc sẽ được giải quyết.”

Tay Lục Thịnh nắm chặt chốt cửa, chỉ cần vặn cửa là có thể chạy đi.

Minh Tiểu Kiều cười ha ha: “Ý anh là anh chưa giải quyết xong? Vậy tại sao tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình?”

Minh tiểu Kiều nhìn anh cười ngọt ngào: “Nằm mơ.”

Lục Thịnh: QAQ

Thấy anh không còn gì để nói, Minh Tiểu Kiều mới hài lòng buông tha cho anh, quay đầu nhìn căn phòng, cảm thấy mới yêu nhau mà sắp xếp một căn phòng sang trọng này cũng không tồi.

Đương nhiên điều kiện kiên quyết là cô phải ở một mình.

Cho nên cô vung tay nói với Lục Thịnh: “Anh ra ngoài thuê thêm một phòng nữa đi.”

Lục Thịnh: “Không….. Được rồi.”

Thấy cô nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc anh cũng đồng ý, nhưng Minh Tiểu Kiều vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, liền hỏi: “Có cái gì không tốt? Anh nhanh chạy ra ngoài đi.”

Nói xong cô đẩy anh ra khỏi phòng, tiện tay ném luôn cả hành lý ra khỏi cửa.

Lục Thịnh bị đuổi ra khỏi phòng “……….”

Tan nát cõi lòng.

Anh kéo hành lý xuống dưới đặt phòng, mấy cô lễ tân nhìn thấy anh, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ anh chàng này bị bạn gái đuổi ra ngoài???

Là những người được đào tạo chuyên nghiệp, các cô nhìn anh áy náy nói: “Xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi đã hết phòng trống rồi ạ.”

Thời điểm hiện tại là mùa du lịch, lượng du khách đến đây cũng tương đối nhiều, hơn nữa khách sạn này cũng rất nổi tiếng, cho nên chưa bao giờ thiếu khách hàng. Người bình thường muốn đặt phòng ở đây phải đặt trước mấy tháng, trợ lý của anh chỉ cần một ngày đã sắp xếp đâu ra đấy, phải nói là rất có năng lực.

Lục Thịnh đứng trước quầy lễ tân, suy nghĩ một lúc, lấy hết dũng khí kéo hành lý trở lại phòng.

Ấn chuông cửa, không ai mở cửa.

Anh cứ tiếp tục ấn, ấn nhiều đến mức tay đều run lên cả rồi.

Minh Tiểu Kiều sẽ không ghét bỏ anh phiền toái mà đuổi anh đi lần nữa chứ?

Đang lúc lo lắng không yên, cửa phòng được mở ra.

Minh Tiểu Kiều mặc áo ngủ, tóc ướt sũng, khó chịu nhìn anh: “Có chuyện gì?”

Cô vừa tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy tiếng chuông cửa, khó chịu đi ra mở cửa.

Làn da của cô được chăm sóc rất tốt, lại vừa mới tắm xong, nước da càng thêm trắng sáng. Mái tóc ướt sũng xõa trên vai, còn đang nhỏ nước, từng giọt từng giọt lăn dọc từ xương quai xanh của cô, rồi trượt xuống dưới.

Thoáng chốc, bốn chữ: hoa sen mới nở xẹt qua trong đầu Lục Thịnh!!!

Bốn chữ này quá tầm thường, nhưng anh không nghĩ ra được từ nào khác để so sánh!

Anh không nói lời nào, Minh Tiểu Kiều nhìn thấy hành lý sau lưng anh, cau mày nói: “Không phải bảo anh thuê thêm một phòng nữa sao? Sao lại quay lại đây?”

Lục Thịnh lấy lại tinh thần, giọng khàn khàn đáp: “Hết phòng rồi, không có phòng trống.”

Minh Tiểu Kiều: “Vậy anh có thể ở cùng phòng với bạn anh?.”

Lục Thịnh: “……Không cần, quá chật.”

Minh Tiểu Kiều tay cầm chốt cửa, nhìn anh từ trên xuống dưới: “ Ở chung phòng với tôi thì không đông người?”

Lục Thịnh nuốt nước bọt nói: “Đúng vậy.”

Anh đang nghĩ phải đứng thật lâu nữa Minh Tiểu Kiều mới cho anh vào phòng, không nghĩ tới giây tiếp theo Minh Tiểu Kiều sảng khoái đồng ý cho anh tiến vào: “Vào đi.”

Lục Thịnh “…………”

Đơn giản như vậy???

Anh mơ hồ bước vào phòng, cảm giác như mình đang lơ lửng trên mây.

Đây mới đúng là sống chung.

Trước kia là ở hai phòng khác nhau, bây giờ buổi tối…… hai người phải ngủ chung một giường!

Tưởng tượng đến Minh Tiểu Kiều hương thơm ngào ngạt nằm bên cạnh, hít thở chung một bầu không khí, rồi ngủ chung một giường với mình, trái tim anh không khỏi nhộn nhạo, đầu óc cảm giác như bị thiêu cháy. Chính là bóng ma tâm lí vẫn không có dấu hiệu mờ đi.

Tâm tình anh bây giờ có thể nói lúc lên lúc xuống không khác đồ thị hàm số là bao.

“Tôi đi sấy tóc rồi đi nghỉ trước, còn anh muốn làm gì thì làm.”

Nói xong Minh Tiểu Kiều bước vào phòng tắm, cầm máy sấy tóc.

Lục Thịnh rất hiểu tình hình, lúc này không giúp cô thì còn đợi đến khi nào?

Anh quyết định theo cô vào phòng tắm, cầm lấy máy sấy trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Tôi sấy giúp em.”

Minh Tiểu Kiều nhìn anh, cũng không từ chối.

Lục Thịnh cao hơn cô nửa cái đầu, chân dài, tay dài, một tay nhẹ nhàng nâng tóc cô, một tay cầm máy sấy, nhìn trong gương, cô quả nhật như chú chim nhỏ nép vào ngực anh.

Lục Thịnh cũng là một người khá hiểu biết, anh còn biết là khi sấy tóc phải sấy từ trên xuống dưới, như vậy tóc sẽ mềm mại hơn.

Gió thổi rất vừa vặn, cô nhắm mắt hưởng thụ, rồi nói chuyện phiếm với anh: “Tay nghề không tồi, trước kia hay sấy tóc cho bạn gái?”

Đúng là Lục Thịnh thường xuyên làm chuyện này, thực ra anh cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện trăng hoa trước đây của mình, bởi vì chuyện này có thể che giấu bệnh của anh, tăng thêm lòng tin của bạn gái về việc tìm người bầu bạn.

Nhưng ở trước mặt Minh Tiểu Kiều anh lại cảm thấy sợ hãi.

Anh nói lái sang chuyện khác: “Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai cô muốn đi đâu?”

Minh Tiểu Kiều được anh sấy tóc cho, bắt đầu cảm thấy có hơi buồn ngủ, lười biếng đáp: “Tôi nghĩ anh đã sớm quyết định xong lộ trình rồi.” 

Lục Thịnh đã đem chuyện này giao hết cho trợ lý. Trợ lý làm rất được, ngay trong ngày hôm đó đã sắp xếp ổn thỏa lộ trình đâu ra đấy rồi gửi đến điện thoại của anh.

Chỉ là Lục Thịnh cũng có lý do của riêng mình: “Lấy ý kiến của cô đi!”

Minh Tiểu Kiều cười rộ lên.

Cho dù Lục Thịnh chỉ thuận miệng nói ra, nhưng cái cảm giác được người khác tôn trọng, nâng niu trong lòng bàn tay khiến cô cảm thấy như đang lơ lửng trên không.

Cô cười rất vui vẻ, cả khuôn mặt cô càng thêm bừng sáng.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh nhìn đến mức ngây ngốc.

Cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ thấy cô cười thoải mái như vậy, rõ ràng là cùng một người, nhưng khi cười rộ lên lại cho người khác một cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Trong khi cô đang cười rất vui sướng, anh đang đứng sau lưng cô lại cảm thấy sợ hãi, nghĩ thầm trong lòng, có phải mình đã làm sai cái gì để đáng bị ăn đòn không?

Nụ cười của cô khiến anh không thể nào rời mắt được, trong lòng râm ran như đang có kiến bò.

Minh Tiểu Kiều thấy anh ngây người nhìn mình, lại càng cười vui vẻ, vỗ vỗ cánh tay anh: “Trở lại bình thường đi!”

Lục Thịnh đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy khắp mặt nóng bừng lên. Anh không dám nhìn thẳng vào cô, hơi cúi đầu, chuyên tâm sấy tóc.

Tâm tình Minh Tiểu Kiều rất tốt, miệng không tự giác hát vài câu.

Cô đang hát một bài nhạc tình yêu có giai điệu khá chậm, giọng hát của cô du dương trầm bổng, giống như lời thủ thỉ từ tận nỗi lòng của một người con gái dành cho người con trai mình yêu.

Giọng hát ấy xuyên qua màng nhĩ của anh, rồi hòa vào trong từng mạch máu, chạy đến khắp cơ thể, cuối cùng tập trung lại nơi lồng ngực. Khi cô lên giọng, anh cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn, lúc cô xuống giọng, tim anh lại giống như lỗi một nhịp. Trái tim như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. 

Lục Thịnh cảm thấy bản thân mình có vấn đề rồi, có thể là do anh mệt mỏi cho nên xuất hiện ảo giác, nếu không sao anh lại muốn hôn cô???

Khát khao trong lòng anh càng thêm mạnh mẽ. Cái ham muốn đó cứ luẩn quẩn không ngừng trong đầu anh, rồi quyến luyến nơi trái tim anh. Anh không ngừng đấu tranh tư tưởng nhưng cuối cùng anh vẫn không khống chế được mình, đặt nhẹ một nụ hôn lên mái tóc cô..

Khoang mũi tràn ngập mùi hương thơm mát, rõ ràng là dùng cùng loại dầu gội đầu với anh, sao anh lại không có mùi hương như vậy?

Tươi mát mà quyến rũ, ngọt ngào.

Anh nghĩ, rốt cuộc là mình bị sao vậy?

Minh Tiểu Kiều nhìn trong gương thấy động tác của anh, tự giác dừng ca hát.

Bình thường Lục Thịnh toàn mặt lạnh, đây là lần đầu cô nhìn thấy bộ dạng si mê ngây ngốc của anh.

Tuy rằng lúc trước Lục Thịnh đưa ra đề nghị muốn bao nuôi cô, nhưng cô không hề nhìn ra anh thích cô ở điểm nào, kể cả khuôn mặt này của cô.

Trước mặt cô, anh rất kiệm lời, có đôi khi còn lạnh nhạt. Nhiều khi Minh Tiểu Kiều còn tự hỏi có phải anh bị đập đầu vào cửa rồi mới đưa ra cái đề nghị vớ vẩn kia không?

Hiện tại cô tin anh thực sự thích cô, tuy có vẻ anh hứng thú với cơ thể của cô hơn.

Nhưng không sao cả, ngay từ đầu cô đã không nghĩ tới sẽ chuyện tình cảm với anh. Đây chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch. Nếu như anh thật sự có tình cảm, cô lại cảm thấy rất phiền toái.

Trong lòng cô muốn như vậy, nhưng cô không cách nào gạt bỏ đi cảm giác trái tim đang loạn nhịp vì anh. Cô cúi đầu, để mái tóc che bớt đi khuôn mặt mình rồi thấp giọng nói: “Xong rồi, tôi đi ngủ trước đây.”

Nói xong cô xoay người ra khỏi phòng tắm.

Mái tóc ấy trượt ra khỏi bàn tay anh, nhanh đến mức anh không kịp giữ lại, đồng thời cũng khiến lòng anh bối rối.

Anh ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, rơi vào trầm mặc.