Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1008: Đấu bán kết (3)




Edit: Sahara

Mọi người đều lắc lắc đầu, trận đấu này Thiên Vân Quốc chắc chắn là phải thua không thể nghi ngờ.

Bỗng nhiên, cánh tay của Dư Đồng Đồng vun lên, tiếp đó liền có vô số phi tiêu bắn ra, nhắm thẳng vào cổ Lệ Dương mà phóng tới.

Lệ Dương vốn đang định tiếp tục tấn công thì thấy một màn này, vội vàng thu lại khí thế của mình, xoay người tránh thoát khỏi vô số phi tiêu phóng tới, sau đó liền tức giận quát lên: "Ngươi thật là đê tiện vô sỉ, lại dám sự dụng ám khí!"

Dư Đồng Đồng cười lạnh một tiếng: "Đây đâu phải là ám khí, chỉ là đồ mã mà thôi! Hình như tỷ thí đâu có quy định chỉ được sử dụng một loại vũ khí!"

"Hừ! Loại hành vi bất chấp thủ đoạn này, cũng chỉ có đám người Thiên Vân Quốc các ngươi mới sử dụng mà thôi, đáng tiếc, có ta ở đây, dù thủ đoạn của ngươi có nhiều hơn thì cũng vô dụng mà thôi!"

Lúc này đây, Lệ Dương đột nhiên nhớ đến lời dặn của Khâu Hoa Phi trước đó.

Nếu gặp phải người Thiên Vân Quốc, giết không tha!

Đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia sát ý, lại lần nữa nhắm thẳng về phía Dư Đồng Đồng.

Chênh lệch về thực lực khá xa, làm cho Dư Đồng Đồng ứng phó vô cùng khó khăn, cô chỉ có phòng thủ trước những đòn công kích của Lệ Dương, mà không có cách nào cùng hắn giao phong chính diện...

Phụt!

Đột nhiên, Lệ Dương đánh một quyền lên người Dư Đồng Đồng, làm bước chân của cô lập tức lui về sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vạn phần.

"Vân Lạc Phong!"

Khâu Hoa Phi lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của bạch y thiếu nữ bên cạnh, lạnh giọng nói: "Theo ta được biết, ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ bảo Lệ Dương tha cho ả ta một mạng, như thế nào?"

Dường như không có nghe thấy lời nói của Khâu Hoa Phi, hai mắt Vân Lạc Phong vẫn nhìn chằm chằm về phía cuộc chiến trên lôi đài không chớp mắt.

Khâu Hoa Phi liền cười lạnh một tiếng: "Ngươi cứ khăng khăng như thế, vậy cũng đừng trách sao ta không khách khí!"

Dứt lời, Khâu Hoa Phi liền nhìn về phía Lê Dương trên lôi đài, lạnh giọng ra lệnh: "Lệ Dương, giết ả đi!"

Lệ Dương nhận lệnh, khí thế trên người càng tăng lên mãnh liệt, cả người giống như một thanh lợi kiếm bắn thẳng về phía Dư Đồng Đồng.

Ngay thời điểm hắn ta sắp tới gần ngay trước mặt Dư Đồng Đồng, định dùng thanh kiếm trong tay mà giết chết cô, thì Dư Đồng Đồng lại đột ngột dùng hai tay trần của mình giữ chặt lấy lưỡi kiếm.

Đáy mắt Lệ Dương hiện lên một đạo kinh ngạc, đạo lực trên tay càng tăng mạnh hơn, hung hăng đâm kiếm xuống.

"Ngươi đừng giãy giụa vô ích, chấp nhận cái chết sớm một chút sẽ nhẹ nhàng hơn!"

Máu tươi theo lòng bàn tay Dư Đồng Đồng chảy xuống, cô lại dường như không hề hay biết đến, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong.

"Ta nói rồi, ta sẽ không kéo chân sau đồng đội của mình...."

Rắc!

Bàn tay Dư Đồng Đồng tăng thêm một chút sức, đem lưỡi kiếm của Lệ Dương bẽ gãy làm hai đoạn, trong đó, một đoạn là phần lưỡi kiếm bị cô cầm trong tay, tiếp đó, Dư Đồng Đồng lại dùng sức phóng về phía Lệ Dương.

Lệ Dương bất ngờ khiếp sợ, nghiêng người né tránh, tức thì, lưỡi kiếm kia liền cấm sâu lên thân cây cột phía sau Lệ Dương.

"Ta không muốn thua, ta cũng sẽ không thua!"

Dư Đồng Đồng lau đi vết máu bên khóe miệng, dùng tốc độ cực nhanh mà lao về phía Lệ Dương.

Ngay lúc Lệ Dương phục hồi tinh thần lại, thì đã thấy Dư Đồng Đồng tới trước mặt mình, hắn dùng tay không để đỡ đòn công kích của đối phương.

Lúc này, lại thấy bàn tay vốn dĩ trống không của Dư Đồng Đồng không biết từ lúc nào mà có thêm một thanh lợi kiếm, phụt một tiếng đâm xuyên qua bàn tay của Lệ Dương.

"A..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp toàn bộ hội trường.

Lệ Dương dùng sức rút thanh kiếm cấm trong lòng bàn tay mình ra, sau đó lại dùng bàn tay còn lại che lên miệng vết thương, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch mà nhìn chằm chằm vào Dư Đồng Đồng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ tiểu nhân nham hiểm, ngươi lại đi đánh lén!"

Dư Đồng Đồng thản nhiên mỉm cười: "Tiểu thư nhà ta đã từng dạy bảo chúng ta rằng, chỉ cần có thể đoạt được thắng lợi cuối cùng, thì có thể sử dụng hết tất cả thủ đoạn đê tiện. Trên đại lục này, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Người khác mặc kệ là ngươi dùng biện pháp gì để thành vua, họ chỉ cần biết, ngươi chính là vương giả của đại lục này!"