Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1037: Ai hố ai? (1)




Edit: Sahara

Nam nhân trung niên kia nghe Thanh Mộc cứ nói trắng ra như thế, khiến sắc mặt ông ta không khỏi trầm xuống, hừ một tiếng rồi đứng lên: "Ngô gia ta trong Vô Tận Thành này là có thân phận gì kia chứ? Còn cần phải đi lừa gạt hay sao? Các ngươi có biết là có bao nhiêu người muốn mua mảnh đất kia của Ngô gia ta hay không? Nếu không phải nhìn thấy mấy người các ngươi có duyên với ta, ta căn bản là không thèm bán cho ngươi đâu!"

Ý của ông ta chính là, ông ta chịu đem mảnh đất hoang phế trong tay mình bán cho Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong còn phải mang ơn đội nghĩa đối với ông ta.

Thần sắc trên khuôn mặt già nua của Thanh Mộc ngay lập tức trở nên lạnh lùng, ngay lúc mà ông tức giận muốn lên tiếng mắng người, thì Vân Lạc Phong đột nhiên nâng tay lên ngăn ông lại.

Vân Lạc Phong từ tốn mỉm cười, đôi tròng mắt đen láy toát lên thần thái nghiêm nghị mà tà khí, giọng nói cũng mang theo mấy phần lười biếng, thế nhưng lại như có lực lượng làm chấn động nhân tâm.

"Ông cứ nói giá!"

Thanh Mộc sửng sốt, cảm thấy khó hiểu mà nhìn sang Vân Lạc Phong, sau đó liền trở nên nôn nóng: "Vân cô nương, đó chẳng qua chỉ là một mảnh đất hoang phế mà thôi, chúng ta có mua về cũng không có tác dụng gì!"

Vân Lạc Phong không nói gì thêm cả, ánh mắt như cười như không mà nhìn thẳng vào Ngô gia chủ.

Ban đầu, nhìn thấy ánh mắt tà khí nghiêm nghị kia của Vân Lạc Phong, trong lòng Ngô gia chủ bỗng thấy có chút do dự, nhưng nghe thấy một câu sau của Vân Lạc Phong thì tâm liền được thả lỏng, cười lớn ha ha mấy tiếng.

"Ánh mắt của vị cô nương này quả nhiên là rất tốt, không uổng công ta đã coi trọng cô! Mảnh đất kia của Ngô gia ta phong thủy cực kỳ tốt, bất luận là cô trồng loại thảo dược nào thì nó cũng đều sinh trưởng rất tốt! Nếu cô nương đã thích mảnh đất kia như thế, vậy ta cũng ra một cái giá hữu nghị cho cô nương, một giá một, một ngàn vạn lượng!"

Vân Lạc Phong cười, một nụ cười khẩy với ý mỉa mai, trên mặt của cô cũng toàn là thái độ trào phúng.

"Một ngàn vạn lượng? Công phu sư tử ngoạm của ông cũng thật là thuần thục! Một mảnh đất mà vài cây thảo dược cũng không trồng được thì còn có thể dùng được vào việc gì nữa chứ? Nói thật, ta chịu mua nó, cũng là vì ta đang thiếu một nơi dùng để làm nơi huấn luyện. Ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ ra một ngàn vạn lượng chỉ để mua một sân huấn luyện hay sao?"

Khuôn mặt của Ngô gia chủ liền trầm xuống: "Vậy ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?"

Vân Lạc Phong nhàn nhạt mỉm cười, cô khẽ nâng một ngón tay lên, ở trước mặt Ngô gia chủ mà lắc qua lắc lại.

"Một trăm vạn lượng?" sắc mặt Ngô gia chủ càng ngày càng khó coi.

Lúc trước, thời điểm mà ông ta mua mảnh đất này, cũng đã tiêu tốn không ít ngân lượng. Vốn dĩ, mảnh đất này cũng khá tốt, nhưng về sau, không hiểu sao cứ trồng cái gì là lại khô héo cái nấy, vì vậy mà cũng bị người ngoài đồn thổi lên là mảnh đất này bị nguyền rủa.

Nếu không phải tại nguyên nhân này, ông ta cũng không cần tìm Vân Lạc Phong tới làm tấm đệm lưng.

"Không, cái giá mà ta nói không phải là một trăm vạn lượng?" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ý của ta là, mảnh đất này của ông, ta trả một ngàn lượng để mua!"

Một ngàn lượng?

Ngô gia chủ lập tức tức đến xanh mặt: "Cô nương, một ngàn lượng này của cô chỉ đủ mua một mảnh đất nhỏ ở Tây thành này mà thôi! Mảnh đất kia của ta là ở Nam thành, cô trả cái giá này, có phải là quá thấp rồi không?"

Nhìn gương mặt xanh mét của Ngô gia chủ, ý cười gian xảo bên môi Vân Lạc Phong càng nồng đậm, một đôi mắt đen láy đầy thâm thúy, sâu không thấy đáy.

"Ông cho rằng mảnh đất hoang phế kia của mình rất tốt, có thể bán được cái giá cao hơn một ngàn lượng à? Hừ, nếu không phải không có ai thèm mua, ông sẽ tìm đến nơi này của ta chắc?"

Lúc đầu, Ngô gia chủ nhìn thấy Vân Lạc Phong còn trẻ tuổi như thế, thầm nghĩ hẳn là sẽ rất dễ bị gạt, lại không ngờ được rằng, ông ta nhìn lầm rồi....

Đã vậy, lời nói của Vân Lạc Phong còn đâm trúng tim đen của ông ta...

Thật sự là vậy, nếu như không phải không có ai chịu mua mảnh đất kia, thì ông ta cần gì mò đến đây mà hố Vân Lạc Phong?

Nghĩ vậy, Ngô gia chủ chỉ đành cắn chặt răng, nói: "Được rồi! Cô giao một ngàn lượng cho ta, ta giao khế đất cho cô!"

Một ngàn lượng thì sao? Một ngàn lượng cũng chỉ mua được một miếng đất hoang.