Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1489: Ngày tàn của Huyền Thanh môn (1)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Ssss...!"

Cho dù sức chịu đựng của Vân Lạc Phong mạnh đến đâu, trong cơn đau nhức, nàng vẫn không kiềm được mà hít một hơi lạnh, cắn chặt hàm răng, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết.

Mặc kệ cơ thể chịu bao lần thống khổ, nàng cũng phải tiếp tục chịu đựng!

Chỉ cần trở nên mạnh mẽ, cho dù bước một chân vào địa ngục, nàng tuyệt đối không quay đầu. 

Lạch cạch lạch cạch!

Giờ khắc này, mọi người đều nghe rõ tiếng xương gãy trong cơ thể Vân Lạc Phong. Nhưng ngoại trừ lúc mới đầu nàng còn hít từng hơi lạnh thì càng về sau, không còn tiếng động nào phát ra nữa. Nàng cố hết sức chịu đựng cơn đau kịch liệt này. 

Đôi mắt màu lục của Bích Tiêu toát lên sự kinh ngạc. Ắt hẳn nàng ta không thể ngờ loài người lại chịu được cơn đau như vậy, ngay cả đám cường giả thuộc tộc Thánh Nữ cũng không có khả năng này.

Mãi đến bây giờ, cảm nhận của Bích Tiêu về Vân Lạc Phong mới dần dần thay đổi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiểu Mạch nôn nóng nhìn Vân Lạc Phong. Hắn ta muốn giúp nàng nhưng lại không thể ra tay. 

Tiểu Mạch biết chủ nhân phải tự vượt qua ải này. Nếu hắn ta cưỡng ép dùng linh khí từ Không gian Thần Điển để giúp chủ nhân bớt đau đớn thì hậu quả sẽ hoàn toàn ngược lại... 

Năm đó, Vân Tiêu đào tim lấy máu, được sự tương trợ của linh khí từ Không gian Thần Điển. 

Bây giờ, mọi đau đớn mà Vân Lạc Phong chịu đựng chẳng khác nào đào tim lấy máu... 

Xương ống quyển và da thịt định hình lại, đồng nghĩa với việc nghiền nát xương cốt toàn thân. Cả hai kết hợp với nhau, ai có thể tưởng tượng được đây là nỗi thống khổ biết nhường nào? 

Ngay cả mấy cường giả nổi danh cũng phải ngất đi trước cơn đau kịch liệt này, chỉ riêng Vân Lạc Phong là cắn răng vượt ải, cố hết sức chịu trận...

Mồ hôi chảy đầy lưng người thiếu nữ, dung nhan tuyệt sắc trở nên tái nhợt, cơ thể đã run lẩy bẩy nhưng nàng vẫn không phát ra tiếng nào.

“Chủ nhân, nếu đau thì người cứ kêu lên, sẽ dễ chịu hơn một chút." Tiểu Mạch vô cùng đau lòng. Nhất là khi thấy Vân Lạc Phong liều chết chịu đựng, cõi lòng hắn ta càng đau hơn.

Nữ nhân này vẫn luôn kiên cường như thế. Kiếp trước ở Hoa Hạ, nàng vốn đã vậy, bây giờ càng kiên quyết không lùi bước. 

Vân Lạc Phong rũ mắt. Nếu chút đau đớn này mà còn không chịu nổi thì nói gì tới việc bước lên đỉnh cao Đại lục, sóng vai chiến đấu cùng Vân Tiêu? 

Bích Tiêu cũng nhìn không nổi. Nàng ta do dự một hồi: "Ngươi đã mượn sức mạnh Linh Long để đột phá, cho dù bây giờ từ bỏ cũng không tổn thất gì đâu. Ta có một cách giúp ngươi hết đau trong nháy mắt. Năm ấy, người của tộc Thánh Nữ cũng không chịu được cơn đau này. Một khi đột phá, họ sẽ vận dụng cách đó, nhưng hậu quả là thất bại trong việc định hình cơ thể."

“Ta không sao." Vân Lạc Phong cắn chặt răng, nàng dùng hết toàn lực để nói ra ba chữ kia, sau đó không còn sức nói thêm câu nào nữa. 

Nàng muốn trở nên hùng mạnh! 

Con đường duy nhất để trở nên hùng mạnh chính là gặp được thời cơ!

Hiện giờ đã có được cơ hội, nàng tuyệt đối không từ bỏ!

Nhìn gương mặt kiên quyết của người thiếu nữ, ánh mắt Bích Tiêu toát lên sự nghi ngờ. Nàng ta không hiểu tại sao Vân Lạc Phong không chịu từ bỏ, chẳng lẽ mượn huyết dịch Linh Long để đột phá còn chưa đủ sao? 

Dường như Tiểu Mạch đã nhận ra sự ngờ vực của Bích Tiêu, hắn ta quay sang liếc đối phương: "Nếu chủ nhân đã muốn đột phá thì không nhất định phải dùng tới huyết dịch Linh Long, chỉ cần đợi cỏ Linh Xà tiến hóa xong xuôi, nàng ấy cũng có thể trở thành Thánh Tôn bậc cao. Cho nên, đối với nàng ấy mà nói, tác dụng lớn nhất của huyết dịch Linh Long là định hình cơ thể, khiến cả người nàng ấy ngày càng trở nên cứng rắn."