Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1691: Bạch Túc (4)




Editor: Thảo Diệp

Những năm gần đây, chỉ cần là nam nhân xâm nhập vào sâu trong tàng Thần Sơn đều bị nàng dùng cách này thay đổi ký ức.

Đáng tiếc, những nam nhân đó đều không chịu đựng được tra tấn, không được bao nhiêu năm đã chết.

Nhưng mà, đối với nam tử tuấn mỹ như thiên thần trước mắt này, nàng không nhẫn tâm thương tổn một phân một hào của hắn được.

Có lẽ, nàng yêu nam nhân này...

Trong một khắc, Bạch Túc đang nằm ở trên giường đã chậm rãi mở mắt.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, không thể tự chủ làm nữ tử xinh đẹp có chút đau lòng.

“Chàng tỉnh rồi à?” Nữ tử xinh đẹp lo lắng nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy sự khẩn trương.

Bạch Túc đột nhiên ngẩn ra, chần chờ nhìn nữ tử xinh đẹp đứng ở trước mặt.

“Vân... Lạc Phong?”

Nữ tử xinh đẹp ngẩn người, quả nhiên ở nơi sâu nhất trong ký ức của Bạch Túc, đó là người hắn xem là kẻ thù, Vân Lạc Phong.

Tuy nhiên...

Nghe được lời này, nữ tử xinh đẹp theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, chính mình dấu vết có tác dụng, Bạch Túc thật sự nhầm mình thành Vân Lạc Phong.

Vậy thật tốt, nam nhân này sau này sẽ là của nàng!

“Đúng vậy, ta chính là Vân Lạc Phong.”

Nữ tử xinh đẹp không biết xấu hổ nói: “Cũng là nữ nhân chàng yêu nhất.”

“Không phải nàng rất hận ta sao? Vì sao lại cứu ta?”

Năm đó, lần đầu gặp Vân Lạc Phong, hắn muốn mua chuộc nàng, lại va chạm với nàng.

Hơn nữa, mỗi lần gặp nhau, nữ nhân này đều chưa từng cho hắn sắc mặt tốt...

Ánh mắt nữ tử xinh đẹp hơi lóe lên vài lần, mỉm cười nói: “Kỳ thật, ta cũng không hận chàng, ngược lại, ta yêu chàng, nhưng ta biết chúng ta không thể, ta mới phải dùng phương pháp này để hấp dẫn sự chú ý của chàng...”

Nếu là Bạch Túc trước đây, chắc chắc chắn sẽ không thiếu não như thế.

Nhưng là, bởi vì bị khắc một dấu vết vào trong đầu thế cho nên hắn không tự chủ được không nghi ngờ lời nói của nữ tử xinh đẹp.

“Còn nữa...” Nữ tử xinh đẹp dừng một chút, tiếp tục nói, “Sau này chàng đừng gọi ta Vân Lạc Phong nữa, cứ gọi Lạc Nhi là được rồi.”

Tên của nàng ban đầu, cũng có một chữ Lạc.

Cho dù nàng nghĩ cách để Bạch Túc nhầm mình thành Vân Lạc Phong thì cũng không có nghĩa là nàng chấp nhận nghe tên người khác từ miệng nam nhân nàng âu yếm.

“Được.”

Bạch Túc cười, tà mị động lòng người, lại làm tim Lạc Nhi đập một nhịp nữa.

“Túc ca, chàng dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi thương thế của chàng đỡ hơn, chàng muốn làm gì, ta cũng sẽ không từ chối...” Lạc Nhi cúi đầu, ngượng ngùng nói.

Bạch Túc như bị điện giật, hắn không ngờ Lạc Nhi sẽ nói thẳng ra như vậy, dục hỏa trong lòng cũng bừng lên.

Nhưng e ngại thương thế, hắn chỉ có thể kìm nén dục hỏa trong lòng.

Lạc nhi lại ngượng ngùng nhìn hắn một lần nữa, xoay người đi ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt nàng bước ra khỏi cánh cửa, khóe môi gợi lên một nụ cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

“Chỉ cần là nam tử ta coi trọng, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta...”

Bởi vì, nàng không cần đi dụ dỗ những nam nhân đó, chỉ cần làm đối phương coi nàng thành nữ nhân mình yêu thương là đủ rồi.

...

Cung điện màu đen, trầm trọng, áp lực.

Bạch Túc đang ở ngoài điện, một bóng người lén lút, lặng lẽ đi đến, khuôn mặt tuyệt mĩ đầy sự khẩn trương.

Trong tòa cung điện này, trừ Lạc Nhi với Bạch Túc thì không có người khác, vì Lạc Nhi nhiều ngày nay vẫn luôn ở cách vách Bạch Túc nên nàng không có cách để vào, lần này thừa dịp lúc Lạc Nhi ra ngoài mới lẻn vào.

Cẩm Dục giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái rồi đi vào thì thấy Bạch Túc đang nằm nghỉ trên giường.

Vốn dĩ Bạch Túc cho rằng người vào là Lạc Nhi, lười biếng nhìn qua, nhưng sau khi thấy thị nữ tuyệt sắc vừa vào, dung nhan tuấn mỹ hơi trầm xuống.