Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 452: Chữa bệnh cho Ninh Hân (5)




Editor: QR2 – diendanlequydon

Bên trong khuê phòng, mùi hương hợp lòng người, màn lụa trắng như tuyết phất phơ theo gió, lúc ẩn lúc hiện, có thể xuyên thấu qua màn lụa nhìn thấy trên giường một thân thể xinh đẹp, mềm mại.

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, không một tiếng động nằm ở trên giường, hô hấp của nàng cực kỳ mỏng manh, mỏng manh đến nỗi tùy lúc đều có thể biến mất.

Nhìn dung nhan thiếu nữ không có một chút huyết sắc, bỗng dưng trong lòng Vân Thanh Nhã giống như bị nắm chặt, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy áy náy.

Nếu không phải vì hắn, Ninh Hân cũng sẽ không bị thương…

“Tình huống của nàng không thật sự nghiêm trọng.”

Có lẽ cảm nhận được sự áy náy và lo lắng trong lòng nhị thúc, Vân Lạc Phong liếc hắn một cái, lên tiếng an ủi.

Nghe được lời Vân Lạc Phong nói, gánh nặng trong lòng Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng bị gỡ bỏ, trong suy nghĩ của hắn, Vân Lạc Phong nói không có việc gì, vậy chứng minh thương thế của Ninh Hân còn có thể chưa trị.

“Hừ!”

Theo sát vào phòng, Tứ trưởng lão chế nhạo hừ lạnh một tiếng, đôi mắt châm chọc liếc Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua mỉm cười trào phúng.

“Thật không biết ngươi không hiểu hay là giả vờ không hiểu! Một chưởng kia của Lục Dẫn đánh trực tiếp vào trái tim của nha đầu Ninh Hân, nếu không phải Y Các có dược liệu tục mệnh có thể kéo dài sinh mệnh cho nàng mười ngày, nói không chừng nha đầu Ninh Hân… Ngày đó đã bỏ mình! Mà tất cả mọi chuyện đều do Vân gia các ngươi làm hại!”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Ninh Hân vì cứu Vân Thanh Nhã nên bị trọng thương, hắn sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cái tiện nha đầu này, nhi tử nhà mình theo đuổi nàng nhiều năm như vậy, nàng không hề dao động, lại có thể vì Vân Thanh Nhã, một nam nhân vô dụng như vậy mất đi tính mạng!

Thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống!

Vân Thanh Nhã không nói gì, lúc này hắn ngầm thừa nhận  những lời Tứ trưởng lão nói, thật sự  nếu không phải vì cứu hắn, Ninh Hân sao có thể bị trọng thương?

Hắn thiếu nàng một cái mạng chỉ có thể dùng cả đời để đền đáp!

Vân Lạc Phong lạnh lùng nhìn Tứ trưởng lão: “Nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta không ngại… Làm ngươi từ nay về sau không thể thể mở miệng được!”

“Ngươi…” Tứ trưởng lão tức giận, cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải ngươi ỷ vào chuyện có ngọc bài của lão gia chủ trong tay mới dám làm càn như thế! Nếu như không có lão gia chủ chống lưng cho ngươi, ngươi tính là cái gì?”

“Ta tính cái gì, về sau ngươi sẽ biết, nhưng mà hiện tại ta phải chữa thương cho Ninh Hân, không có thời gian quan tâm đến ngươi.”

Nàng tới nơi này ngoại trừ việc chữa thương cho Ninh Hân còn để báo thù cho Vân Thanh Nhã! Nhưng bệnh tình của Ninh Hân đã không thể tiếp tục kéo dài, bởi vậy, nàng mới tạm thời không để ý đến Tứ trưởng lão.

“Sư phụ ta nói ngươi câm miệng, ngươi còn không nhanh chóng câm miệng!” Lâm Nhược Bạch trừng mắt nhìn Tứ trưởng lão đang định tiếp tục mở miệng, tức giận nói: “Ta chưa từng có gặp qua lão nhân ngu xuẩn như vậy! Ninh gia không có người nào quản giáo được hắn sao?”

Đối với Tiểu Bạch, bất cứ người nào làm sư phụ không thích, đều không phải là người tốt! Mà rõ ràng sư phụ rất chán ghét những người Ninh gia này, bao gồm của nhạc phụ tương lai của nhị thúc…

Cho nên, những người một người cũng không phải là người tốt lành gì!

Sắc mặt Tứ trưởng lão càng thêm khó coi, hắn hơi mở miệng lại bị giọng nói bên cạnh cắt đứt.

“Lão tứ, thôi bỏ đi, nhìn thấy nha đầu Ninh Hân như vậy có lẽ không còn bao lâu nữa, chúng ta cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, tin tưởng tiểu nha đầu này đầu một lần.”

Đại trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, ánh mắt thương tiếc nhìn về phía thiếu nữ nửa chết nửa sống trên giường, đáy mắt xuất hiện sự đau lòng.

Mặc dù nha đầu Ninh Hân này đại tiểu thư Ninh gia nhưng từ trước đến nay đều không cậy sủng mà kiêu, đối xử với mọi người ôn hòa, đoan trang bởi vậy bọn họ đều thật lòng thương yêu nàng.