Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 750: Thiên tài Tuyệt Thiên (2)




Edit: Sahara

"Chủ nhân,ta đối với phong ấn cũng không có mấy hiểu biết!"

Giọng nói của Tiểu Mạch khá nhỏ, còn mang theo một chút buồn bực nữa.

Hắn cũng rất muốn giúp Vân Lạc Phong, đáng tiếc là có nhiều việc hắn cũng không biết, trong đó bao gồm cả những việc liên quan tới phong ấn này nọ.

Vân Lạc Phong trầm ngâm thêm một hồi lâu rồi mới quay sang nói với Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chàng giúp ta khống chế tên Lâm Nguyên kia lại đi!"

Lời nói của Vân Lạc Phong cũng nương theo con gió nhẹ mà rơi vào tai Lâm Nguyên.

Trên mặt Lâm Nguyên từ nãy giờ vẫn đang treo nụ cười khinh bỉ, nhưng theo lời nói vừa dứt của Vân Lạc Phong thì nụ cười kia cũng cứng đờ lại ngay tức thì. Ông ta trợn to hai mắt đầy hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào nam nhân lãnh khốc đang đi về phía mình.

"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Nguyên liên tục lùi lại về sau, nuốt khan từng ngụm nước miếng.

Ầm!

Một đạo linh lực cường hãn đánh lên người Lâm Nguyên, làm ông ta nôn ra rất nhiều máu, hai chân lảo đảo chúi về trước rồi đột ngột quỳ xuống.

Một chân của Vân Tiêu đạp lên vai của Lâm Nguyên, chỉ cần Vân Tiêu hơi dùng sức một chút thôi thì có thể làm cho ông ta hôn xuống mặt đất.

Tự bản thân Lâm Nguyên cũng hiểu rõ điều này, cho nên dưới uy áp của Vân Tiêu, Lâm Nguyên không dám làm ra bất cứ hành động gì cả, trên mặt ông ta ngoại trừ sự sợ hãi ra thì chẳng còn lại gì khác nữa.

"Rốt cuộc là các ngươi muốn làm gì? Dù muốn giết ta thì cũng phải cho ta một lý do chứ?"

Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, hơi hơi híp mắt nhìn Lâm Nguyên, nụ cười bên môi lúc này có vài phần tà ác: "ngươi đối với phong ấn hiểu biết được bao nhiêu?"

"Ta... Ta không biết!" sắc mặt Lâm Nguyên càng thêm tái nhợt: "ta chỉ biết là mỗi một phong ấn đều sẽ có một chỗ rất yếu, chỉ cần tấn công vào cái chỗ yếu đó liền có thể giải được phong ấn. Nhưng cái phong ấn này lại rất khác thường, ta rõ ràng là đã tấn công đúng chỗ yếu của nó, nhưng nó lại chẳng mảy may suy suyễn."

Vân Lạc Phong nhướng nhướng mi, nói: "còn có gì muốn nói với ta nữa không? Ví dụ như là... Nguyên lý của phong ấn!"

Lâm Nguyên không biết cái gì được gọi là nguyên lý, nhưng ông ta biết, Vân Lạc Phong không hề biết phong ấn!

Dù bây giờ cô ta có muốn học thì cũng không kịp nữa rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, có thể học được cái gì kia chứ?

Trong lòng Lâm Nguyên nghĩ như thế, nhưng lại không dám biểu đạt ra ngoài, ngược lại còn đem hết tất cả những hiểu biết của mình về phong ấn mà nói ra toàn bộ.

Nghe xong hết thảy, Vân Lạc Phong lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Sao cô cứ cảm thấy, nguyên lý để tạo ra một cái phong ấn, hình như là có chút tương tự với....

Con Rối? Chế tạo sinh mạng?

Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong đột ngột giật mình một cái.

Nguyên lý hình thành phong ấn tại sao lại giống với thuật chế tạo Con Rối đến như vậy? Mà thuật chế tạo Con Rối lại là do Tuyệt Thiên phát minh ra.

Chẳng lẽ... Phong ấn có quan hệ gì đó với Tuyệt Thiên?

Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Lạc Phong liền thấy vui vẻ, lập tức lấy quyển sách đã tìm được ở chỗ Tuyệt Thiên ẩn thân trước kia ra, tiếp theo liền tìm một chỗ tương đối yên tĩnh mà ngồi xem cẩn thận.

"Cô.. Cô ta thật sự là muốn học vào thời điểm này sao?"

Lâm Nguyên có chút không thể tin được, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nữ nhân đang yên tĩnh ngồi dưới một tàng cây đọc sách.

Những người khác cũng có cùng một biểu tình với Lâm Nguyên.

Ai cũng không ngờ được, trong tình huống như thế này rồi mà Vân Lạc Phong còn có tâm tư ngồi đó đọc sách. Chẳng lẽ cô ta thật sự nghĩ rằng một người không có chút hiểu biết gì về phong ấn như cô ta, chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi mà có thể học được cách phá giải phong ấn hay sao?

Cái... Cái này có khác gì là người si nói mộng* đâu chứ?

(*ám chỉ những kẻ mơ tưởng viển vông. Nguyên văn là thiên phương dạ đàm, có nghĩa là ngàn lẻ một đêm, ám chỉ những chuyện hoang đường không có thực, hoặc là những người khoác lác.)

Vân Lạc Phong lại chẳng chút gì để ý đến thái độ nghi ngờ và ánh mắt khinh miệt của những người khác, ngón tay thon dài vẫn nhẹ nhàng lật giở từng trang sách.

Quyển sách này rơi vào tay cô cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng trước sau vẫn chưa rảnh mà đọc. Ngoại trừ trang đầu tiên là đọc ngay lúc vừa tìm được nó ra thì nội dung còn lại trong đó cô hoàn toàn không biết gì cả.

"Tìm thấy rồi!"

Hai mắt Vân Lạc Phong chợt sáng lên: "quả nhiên, ngoại trừ thuật chế tạo Con Rối, Tuyệt Thiên còn phát minh ra cả phong ấn nữa! Nếu tên gia hỏa biến thái này mà còn sống, sợ rằng khắp thiên hạ này đều là của ông ấy mất thôi!"