Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại

Chương 19





Đường Thiếu Không cùng búp bê bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cậu dựng đứng hết cả tóc gáy.

Do chẳng nhìn thấy Tống Phi Vũ đâu nên phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu nhìn Tần Hoan đang ngồi phía bên trái mình, tuy rằng Tần Hoan cũng sợ búp bê, nhưng có một người bên cạnh còn hơn là chẳng có ai...!Ấy thế nhưng điều làm Đường Thiếu Không tuyệt vọng hơn chính là, khi cậu quay đầu nhìn liền phát hiện Tần Hoan ngồi ngay bên trái cậu lúc này cũng chẳng thấy đâu.

Chỗ ngồi của Tần Hoan lúc này cũng bị thay thế bởi búp bê.
Ngồi ngay cạnh Tần Hoan cũng chẳng phải Tấn Hải, mà lại là một con búp bê khác.

Đồng đội đều chẳng thấy đâu, lúc này tất cả đều biến thành búp bê.

Cùng lúc đó các búp bê liền quay đầu nhìn về phía Đường Thiếu Không phát ra tiếng cười vui vẻ.


Ngay lúc ấy cả đại sảnh đều vang lên tiếng "Hì hì" liên tiếp, cậu bị vô số búp bê vây quanh.
Cậu ngỡ như đây chỉ là một chuỗi ác mộng nhưng tiếng cười lại đang ngày một tiến gần, sau đó búp bê ngồi ở vị trí Tống Phi Vũ chợt đứng lên, duỗi tay về phía cậu.
Cậu nhắm mắt lại theo phản xạ, gọi trong bất lực: "Tống Phi Vũ..."
Đột nhiên, tiếng cười xung quanh chợt biến mất.

Như bị triệt tiêu cùng một lúc, trong nháy mắt tất cả tiếng cười đều biến mất không còn thấy tăm hơi.
"Làm sao thế?" Giọng nói của Tống Phi Vũ từ bên trái truyền đến.
Đường Thiếu Không vừa nghi ngờ vừa mở mắt ra, chỉ thấy Tống Phi Vũ mang biểu cảm khó hiểu nhìn cậu, chốc lát lại đưa tay sờ trán cậu.
Kỳ lạ? Búp bê đâu cả rồi? Đường Thiếu Không lại nhìn qua phía của Tần Hoan, vị trí của Tần Hoan một con búp bê cũng không thấy, Tần Hoan thấp giọng hỏi: "Thiếu Không, em làm sao thế?"
"Không có gì đâu ạ..." Đường Thiếu Không mờ mịt lắc đầu.

Bộ phim lúc này vẫn đang chiếu, hiện tại đang chiếu đến cảnh bé gái phát hiện búp bê đang nhìn cô nở nụ cười, ngay sau đó cô liền sợ hãi hét lên.


Bố cô bé nghe tiếng con gái liền đi tới, nghe bé nói búp bê biết động đậy, liền cầm lấy búp bê mà kiểm tra.

Lúc này đây búp bê lại không hề nhúc nhích, bố cô bé cho là con mình chỉ nhìn thấy ảo giác, liền an ủi vài câu rồi rời đi.
Từ lúc Đường Thiếu Không nhìn thấy búp bê tới lúc búp bê nhìn Đường Thiếu Không mà lao đến, tối thiểu cũng chỉ có ba mươi giây.

Ba mươi giây ấy có thể đi tới phần kịch tính của bộ phim, nhưng mà nội dung bộ phim lại vẫn phát liên tục sau phân cảnh cậu đã xem trước đó, không hề giống như việc đã mất đi 30 giây.
"Làm sao vậy?" Tống Phi Vũ lại hỏi thêm lần nữa khi thấy Đường Thiếu Không đang hoảng hôt
"Hình như tôi vừa mới nằm mơ..." Đường Thiếu Không nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi kể lại cho Tống Phi Vũ.
Tống Phi Vũ khẽ nhíu mày, nhỏ giọng trả lời: "Vừa nãy anh vẫn luôn nhìn em, ánh mắt của em đều không rời khỏi màn hình, căn bản không hề ngủ, khả năng chỉ là trò chơi cố ý tạo ảo giác cho em thôi."
Đường Thiếu Không gật đầu, nghĩ đến tất cả chỉ là ảo giác mới khiến cậu an tâm hơn một xíu.
Bỗng, Đường Thiếu Không nhớ tới cái gì đó, cậu quay đầu nhìn Tống Phi Vũ thấp giọng nói: "Anh không xem phim mà nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
"Anh thích xem gì là quyền của anh, dù sao cũng chia tay rồi, em không có tư cách quản anh đâu." Tống Phi Vũ nhíu mày, lại kéo tay Đường Thiếu Không, tiến đến sát bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Muốn bảo vệ thì bảo vệ, muốn hôn thì hôn, em cũng không có tư cách quản anh."
(Chỗ gạch chân gốc QT là "Tưởng nhân nhượng dắt", mình không biết dịch sao cho sát nghĩa, bạn nào biết thì góp ý cho mình để mình sửa nhé >.