[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 67




Thủy Đức Tinh Quân lạnh lùng nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng trước sau như một, chỉ là phẫn hận trong ánh mắt kia lại không cách nào che dấu được, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật sự thích Ngao Triệu như vậy ư! Thậm chí không tiếc vì y mà phạm phải tội mất đầu này sao!”

Hỏa Đức Tinh Quân lặng yên nhìn nước sông Phần lặng lẽ trôi, dòng nước sông Phần vẫn như xưa, thế nhưng trong vùng nước này đã khó mà còn bạch long bay múa nữa rồi, bên trong Thủy Tinh Cung ẩn sâu nơi đáy nước đã không còn dung nhan anh tuấn kia nữa, không khỏi lại than thở một hơi, mới mở miệng nói: “Ta không phải là vì Ngao Triệu, chỉ là phụng mệnh Thiên Hậu thôi, đây là chuyện giữa Thiên Đế và Thiên Hậu, ta khuyên ngươi chớ lại tiếp tục tranh hồn thủy nữa!”

“Phụng mệnh Thiên Hậu? Ngươi cho là dùng đến cái danh hào Thiên Hậu thì sẽ dọa được ta sao?!” Thủy Đức Tinh Quân đã hoàn toàn không thể khống chế nổi sự ghen ghét trong đáy lòng nữa, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo đột nhiên dữ tợn, hung hăng kéo lấy cổ tay của Hỏa Đức Tinh Quân, giận dữ nói, “Hỏa Đức Tinh Quân! Đừng tưởng là lấy lời nói dối vụng về như vậy ra là hù dọa được ta, là ta không dám làm gì ngươi! Ngươi chớ quên ta phụng chính là mệnh của Thiên Đế! Cho dù ngươi thật sự phụng mệnh Thiên Hậu, người thống trị tối cao nhất Thiên Giới chính là Thiên Đế chứ không phải Thiên Hậu!”

Hỏa Đức Tinh Quân bị bóp lấy cổ tay thật chặt, mặc dù lực độ kia khiến y có hơi đau, nhưng vẫn không muốn dời mắt khỏi mặt nước sông Phần, hơn nữa y cũng không biết nên đối mặt với Thủy Đức Tinh Quân giải thích cho hắn như thế nào, hồn thủy này y đã nghĩa vô phản cố mà bước vào, nhưng y không mong càng có thêm nhiều vị thần vì chuyện này mà bị dính líu, thậm chí là mất mạng! Cho dù Thủy Đức Tinh Quân bình thường thích làm trái lại y, làm cho y hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến mình, y cần gì phải hại tính mạng của hắn?

“Ngươi vì Ngao Triệu như vậy, y cũng sẽ không cảm kích ngươi! Ngươi chớ quên chuyện cẩu thả lúc nãy y và tên người phàm kia làm ra!” Thủy Đức Tinh Quân liều mạng áp chế lửa giận muốn phát tiết trong lòng, nhớ đến cảnh ban nãy Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu mây mưa trong suối nước nóng, hắn nhưng không tự chủ thay mình và Hỏa Đức Tinh Quân vào, trong lòng nóng lên, phút chốc kinh hãi bỏ tay của Hỏa Đức Tinh Quân ra.

Hỏa Đức Tinh Quân cười khổ nói: “Ta chưa bao giờ trông chờ vào việc y thích ta, ta cũng không cần lời cảm tạ của y! Ta làm chỉ cầu không thẹn với tâm! Chỉ cần thời gian ngươi ở nhân gian nhiều thêm, cho dù ngươi muốn về Thiên Đình kiện ta ta cũng sẽ không ngăn cản!” Ít nhất cũng phải để cho Ngao Triệu bọn họ bình an đến núi Lôi Công rồi mới để Thủy Đức Tinh Quân trở về, mặc dù y không bảo đảm Thiên Đế chỉ phái một vị thần là Thủy Đức Tinh Quân hạ phàm, nhưng bớt một người đuổi giết hai người Ngao Triệu tóm lại là lợi nhiều hơn hại!

“Nếu như ta không chịu ở lại nhân gian lâu hơn thì sao!” Thủy Đức Tinh Quân nói gằn từng chữ, giỏi cho không thẹn với tâm! Y vì Ngao Triệu thật đúng là vô oán vô hối! Vậy hắn thì sao? Đối với y hắn thì sao? Ở trong đáy lòng y hắn hẳn là một kẻ đáng ghét khắp nơi gây trở ngại cho y đi! Nhưng y liệu có từng nhìn hắn tỉ mỉ chưa, có hiểu rõ sự chua xót trong lòng hắn không!

Y có biết ngay từ khi y yêu Ngao Triệu, hắn đã động phàm tâm với y?! Y có biết hắn bình thường lạnh lùng không nguyện phản ứng với ai duy chỉ có đối với y mới ác ngôn ác ngữ như vậy? Y có nghĩ tới chuyện vì sao hắn lại có thể dễ dàng khám phá ra tấm lòng của y đối với Ngao Triệu hay không? Đó là bởi vì nhất cử nhất động của y hắn đều đặt trong lòng! Y có biết hắn vừa phải chịu đựng đè nén nỗi khổ phàm tâm của mình, vừa phải chịu đựng cơn đau đớn khi trái tim bị sự đố kị thiêu đốt! Hắn dùng chuyện Ngao Triệu để quở trách y, trong lòng hắn không hề dễ chịu hơn y chút nào! Mà mỗi khi nghĩ đến, mỗi lần nhắc đến phân lượng của Ngao Triệu trong lòng y, trái tim hắn đều rỉ máu!

Có đôi khi hắn thật thiếu chút nữa đã không thể chịu đựng nổi mà hét lên với y ái ý trong tim mình, nhưng hắn không thể! Thiên thần có địa vị cao hơn Địa tiên, nhưng lại không có được sự tự tại của Địa tiên, càng không thể tự do hôn thú được như Địa tiên! Huống chi là Long dương chi hảo bị chúng thần sỉ vả! Càng là đại húy kị của Thiên thần! Là Thiên điều không thể phạm! Hắn không sợ mất đi tiên thể bị giáng làm người phàm, nhưng hắn sợ từ đó không thể nhìn thấy Hỏa Đức Tinh Quân nữa! Không thể trông coi y được nữa! Cho dù trong lòng y không hề có hắn…

Thủy Đức Tinh Quân si ngốc nhìn Hỏa Đức Tinh Quân, thâm tình và đau khổ trong mắt kia vừa thấy đã hiểu ngay, chỉ tiếc Hỏa Đức Tinh Quân vẫn không cách nào thấu rõ được ai tình này!

“Vậy thì đừng trách ta vô tình!” Hỏa Đức Tinh Quân tự trào phúng bản thân, Thủy Đức Tinh Quân trước mắt này xưa nay nhìn y đều không vừa mắt, thì sao có thể nghe lời mình lưu lại nhân gian chứ! Một cuộc ác chiến sẽ khó mà tránh khỏi! Cho dù y không có phần thắng, cũng phải liều mạng một phen! Diễm Hỏa Châu trong tay nháy mắt bốc cháy.

Thủy Đức Tinh Quân nhếch môi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt kiên nghị của Hỏa Đức Tinh Quân, hắn và y đều là Tinh Quân, pháp lực đều cường đại, thế nhưng thủy khắc hỏa, nếu đánh nhau thật, hắn đương nhiên chiếm thượng phong! Mà Hỏa Đức Tinh Quân biết rõ điểm này nhưng còn muốn vì Ngao Triệu mà đánh nhau với hắn! Giỏi! Giỏi cho tấm si tâm! Vậy hắn sẽ thành toàn cho y! “Ngươi thật đúng là si tình. Tốt! Ta thành toàn cho ngươi! Không phải ngươi vì Ngao Triệu có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Vậy thì hãy vì hắn đến lấy lòng ta đi!”     
“Cái gì?” Đối với lời nói bất ngờ của Thủy Đức Tinh Quân, Hỏa Đức Tinh Quân không khỏi sửng sốt. Hắn đang nói cái gì?!

Thế nhưng không để y ngẩn người, cả người Thủy Đức Tinh Quân đã lấn đến, tạo thành thủy cầu khổng lồ xung quanh bao vây thân thể của hai người bọn họ vào trong thủy cầu, hoàn toàn đè nén linh lực của Hỏa Đức Tinh Quân!

“Dừng tay!” Ngao Triệu mắt thấy Hỏa Đức Tinh Quân bị Thủy Đức Tinh Quân vây khốn trong thủy cầu, thì không để ý đến sự suy yếu của mình, muốn xông về phía trước, lại bị Quân Ngọc Hàm một phen bắt lấy, vội vàng nói: “Triệu, khoan đã!”