[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 81




–Lại là một trận linh lực mạnh mẽ đánh vào, cơ thể cao lớn của Thiên Đế không nhịn được lại lùi về sau mấy bước, đè nén Thiên Đế ngọc lệnh trong người muốn lao đến xung động bên người Ngao Triệu, trên khuôn mặt lạnh lùng có thêm một vẻ âm mai, y tuyệt đối sẽ không để cho tai họa này được như ý!

Thiên Đế chậm rãi xoay người nhìn nam tử này, rét lạnh tối tăm nói: “Ngươi là ai? Trẫm không nhận ra ngươi.”

“Thần… Thần là Trừng Ác thần mới nhậm chức!” Hắn không khỏi run sợ nuốt ngụm nước miếng, hắn mới vừa nhậm chức, nghe nói Trừng Ác thần tiền nhậm của hắn chính là chết trong tay Ngao Triệu, thế nhưng Ngao Triệu cho dù đáng chết, hài tử trong bụng y lại là vô tội, tuy hắn không biết hài tử này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!

“Trừng Ác thần? Lại cầu tha cho con tội long này!” Thiên Đế cười lạnh, ngữ điệu lạnh lẽo kia có hiệu quả đông lạnh, khiến Trừng Ác thần chỉ cảm thấy không khí khắp người như bị đọng lại không cách nào hô hấp được! “Tội long này vốn là nam tử, thân là nam tử lại hoài dựng sinh tử, chính là nghịch thiên, sự tồn tại của hài tử này chính là tội! Ngươi thân là Trừng Ác thần, mà không biết phân biệt được nặng nhẹ như vậy!”

Trừng Ác thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên Thiên Đế, khuôn mặt âm u kia không khỏi làm hắn hít sâu một hơi, nụ cười trên gương mặt không có chút nhiệt độ của Thiên Đế làm hắn từ đáy lòng sinh ra trận trận rùng mình!

“Ngươi dong tâm(1) như vậy sao có thể trở thành Trừng Ác thần?! Trẫm xem quả tim này ngươi không cần đến thì hơn!” Biểu cảm trên mặt Thiên Đế từ đầu đến cuối không thay đổi, mà bàn tay như con dao kia đột nhiên đâm vào trong lồng ngực của Trừng Ác thần, Trừng Ác thần còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm, đã thấy trên tay Thiên Đế có thêm một nửa trái tim dầm dề máu, Trừng Ác thần với lồng ngực chảy máu ngã trên đất, dựa vào nửa trái tim mà tàn suyễn, tiếng hít thở trầm nặng kia phảng phất như lão giả sắp chết.

(1) tâm tư tầm thường, xoàng xĩnh

“Lưu lại nửa trái tim đó cho ngươi còn sống, xuống nhân gian mà rèn luyện thêm cho tốt đi!” Thiên Đế khinh rẻ cười, nắm chặt quả đấm lại bóp nát nửa trái tim kia! “Người đâu! Đánh Trừng Ác thần nhập phàm gian!”

“Vâng!” Trừng Ác thần đã hôn mê bị thiên binh nhanh chóng kéo xuống, trên vân lộ lưu lại một vết máu thật dài, sau đó lại bị mây trắng trông không tỳ vết che lấp.

Sau khi mắt thấy kết quả của Trừng Ác thần, thì còn ai dám đứng ra nói thẳng?

Ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Đế càn quét chúng thần không dám thở mạnh một cái, giễu cợt đi về phía Ngao Triệu, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy một cái sừng rồng trên đầu Ngao Triệu. Bất luận là ai! Ai dám không vâng lời y thì đều đáng chết! Thình lình dùng lực, liền sinh sinh bẻ gãy một sừng rồng của Ngao Triệu!

“Ô…” Ngao Triệu vô lực rên rỉ, đau đớn khi mất đi sừng rồng, trái lại có chút giảm đi đau nhức mà thai nhi kia đang gây sóng gió trong bụng y. Ánh mắt giãy dụa từ trong đau đớn của y có được chút rõ ràng nhìn Thiên Đế, xuyên qua đôi mắt của Thiên Đế, y lại thấy được Quân Ngọc Hàm! Long thân to lớn kịch liệt run rẩy, không ngừng kêu gào lên: “Ngọc Hàm… Ngọc Hàm…” Giúp y… Cho y sức mạnh sinh hạ hài tử này!      

Một luồng sức mạnh không biết từ đâu xông đến chậm rãi lan truyền trong cơ thể vốn vô lực của y, ra sức coi nhẹ tổn thương đến từ bên ngoài, mà cố gắng co bóp bắp thịt ở bụng mình, muốn đẩy nặn hài tử ra.

“Ngươi muốn sinh hạ hài tử này?!” Ý thức được hành động của Ngao Triệu, Thiên Đế trở nên sâm trầm hơn, y còn vọng tưởng sau khi sinh nghiệt chủng này ra đoạt lấy Thiên Đế ngọc lệnh để cứu mình sao? Thật đúng là tà tâm không chết! Y muốn sinh thì cứ sinh đi! Nếm thử cơn đau sinh đẻ kia một chút đi! Thế nhưng còn hài tử này! Y đừng có ôm hy vọng gì quá lớn!

Nở ra nụ cười quỷ dị, trong mắt Thiên Đế lóe lên vẻ đắc ý, nhưng chợt nghe phía sau một trận xôn xao, vừa quay người thì thấy một thiên binh đang thở hồng hộc chạy nhanh về phía mình nôn nóng la lên: “Đế… Đế Thượng! Không xong rồi! Có ma tộc cư nhiên… cư nhiên xông vào Thiên Đình!”

“Ma tộc?!” Chẳng lẽ là nói Huyễn Trần Tử?! “Vậy các ngươi đang làm cái gì?! Một đám phế vật! Còn không đi ngăn cản y!”