Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 146: Gặp ác mộng




“Khụ khụ.” Sau lưng truyền đến tiếng ho khan, Hoắc Viễn Hành buông Ninh Như Ngọc ra, quay đầu lại, hóa ra là Hoắc Viễn Thành đứng phía sau, cong môi ý vị không rõ nhìn hai người bọn họ.

“Nhị đệ và nhị đệ muội có cảm tình thật tốt.” Hoắc Viễn Thành cong cong khóe môi nói.

Ninh Như Ngọc không thích Hoắc Viễn Thành, cảm giác rất khó chịu, nghe thấy hắn nói bốn chữ “Cảm tình thật tốt”, theo bản năng mà nhíu mày, cảm giác lời hắn nói không xuất phát từ thật tâm, ngược lại có loại ý tứ trào phúng. 

Hoắc Viễn Hành mỉm cười với Hoắc Viễn Thành, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Đó là đương nhiên, có thể lấy được nương tử tốt như Đình Đình là may mắn của ta, tất nhiên ta phải đối xử thật tốt với Đình Đình, mới có thể không phụ tấm chân tình của nàng đối với ta.”

Hoắc Viễn Hành chân thành thể hiện tình cảm, không thể nghi ngờ là đang châm chọc Hoắc Viễn Thành, nghe vào trong tai Hoắc Viễn Thành thì vô cùng chói tai, năm đó cảm tình của hắn với Khương Uyển Ngọc là nửa thật nửa giả, xác thật không tốt bằng Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc, bây giờ nhìn hai người ở trước mắt thể hiện ân ái, trong lòng hắn cảm thấy cực kì không thoải mái, cảm giác bọn họ đang cố ý làm cho hắn xem.

“Nhị đệ và nhị đệ muội thật khiến người hâm mộ nha!” Hoắc Viễn Thành kéo kéo khóe miệng, ngữ khí lộ ra mùi giấm chua, giống như vừa đánh đổ một vại giấm to đùng.

Ninh Như Ngọc nhìn Hoắc Viễn Thành trước mắt, cảm thấy thật nực cười, đời trước khi nàng vẫn là Khương Uyển Ngọc, nàng đối xử tốt với hắn đến vậy, hết lòng hết dạ yêu thương hắn, hắn lại cô phụ tấm chân tình của nàng, hiện giờ nhìn thấy nàng và Hoắc Viễn Hành có cảm tình tốt, lại chạy tới nói những lời chua lòm, rõ ràng chính là khi có thì không biết quý trọng, mất đi lại tới hâm mộ người khác, không, hắn còn không phải hâm mộ, hắn là không thể nhìn người khác trôi qua tốt lành, quả thật là trong lòng có tật xấu.

“Đó là đương nhiên, tình cảm của ta và Minh Tông rất tốt, tất nhiên khiến người hâm mộ, nếu không đại ca cũng nhanh chóng lại lấy một thê tử, cũng có tình cảm tốt khiến người hâm mộ đi.” Ninh Như Ngọc không hề nể mặt chút nào mà nói một lời, mặt ngoài là bảo Hoắc Viễn Thành nhanh chóng thành thân, thật ra là nói móc hắn, bởi vì với dáng vẻ không gượng dậy nổi của hắn ta hiện tại, mỗi ngày ăn không ngồi chờ trong nha môn, không có một gia tộc nào nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, cho dù có nguyện ý gả, cũng là có mưu đồ riêng, tóm lại tuyệt đối không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như trước kia, đời trước nàng là người ngốc, lão cha cũng bị u mê đầu óc, hiện giờ muốn tìm một người ngốc như nàng đúng là rất khó.

Hoắc Viễn Thành bị Ninh Như Ngọc nói móc một câu, vẻ mặt run rẩy, trước kia hắn còn cảm thấy Ninh Như Ngọc lớn lên xinh đẹp, còn đẹp hơn Khương Uyển Ngọc, khiến hắn không khỏi muốn nhìn trộm nàng, hiện giờ nhìn thấy nàng, đẹp thì đẹp đó, nhưng nghe nàng nói chuyện cũng đủ khiến người tức mà chết, hoàn toàn phá hủy hình tượng trong cảm nhận của hắn, làm sao nàng có thể so sánh với Khương Uyển Ngọc đây? Quả thật là kém xa, Khương Uyển Ngọc của hắn là một nữ nhân dịu dàng ôn nhu, tuyệt đối sẽ không có tâm tư độc ác với hắn như vậy, nói chuyện thật sự khó nghe.

Trong lòng Hoắc Viễn Thành có chút không thoải mái, nói: “Ta còn có việc, đi trước.” Nói xong thì chạy nhanh rời đi.

“Thiếp nói sai chỗ nào à?” Ninh Như Ngọc vô tội nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, nghi hoặc chớp chớp mắt: “Hình như đại ca có vẻ không vui nha.”

“Nghịch ngợm.” Hoắc Viễn Hành duỗi tay véo nhẹ một cái lên mặt Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc bĩu môi.

Hoắc Viễn Hành thở dài, nói: “Được rồi, không có việc gì, chúng ta trở về đi, không cần phải để ý tới hắn.”

“Vừa rồi thiếp nói chuyện như vậy, chàng sẽ không tức giận chứ?” Ninh Như Ngọc cẩn thận quan sát Hoắc Viễn Hành, vừa rồi nàng quá tức giận nên mới nói như vậy, nàng cảm thấy đời trước bản thân mình gặp gỡ Hoắc Viễn Thành là rất không đáng, mới muốn bù đắp một chút trong lời nói.

Hoắc Viễn Hành búng nhẹ một cái lên mũi nàng, nhìn vào mắt nàng, đôi mắt lộ ra ủy khuất và xin lỗi, duỗi tay ôm nàng, cưng chiều nói: “Tại sao ta phải tức giận, nàng nghĩ đi đâu vậy?”

Ninh Như Ngọc duỗi tay ôm lấy eo chàng, vùi đầu vào trong lòng ngực chàng, tỏ vẻ đáng thương nói: “Vừa rồi thiếp tức quá, nhịn không được mới nói những lời kia.”

“Ta biết, ta không trách nàng.” Hoắc Viễn Hành dịu dàng vỗ lưng nàng, ôn nhu trấn an nàng, thái độ ôn hòa, là thật sự không trách nàng một chút nào.

Ninh Như Ngọc vùi đầu trong lòng ngực chàng, cảm động đến muốn khóc bởi sự dịu dàng và cảm thông của chàng. Đời trước khi nàng ở bên Hoắc Viễn Thành, chưa từng được đối xử tốt như vậy, Hoắc Viễn Thành vĩnh viễn trách nàng làm không đúng, chèn ép sự tự tin của nàng, cuối cùng chính bản thân nàng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, liệu có phải nàng thật sự không tốt như thế không, cũng may nàng đã chết, cũng may nàng trọng sinh trở lại, cũng may nàng gặp được Hoắc Viễn Hành, hết thảy đều thay đổi, nàng không bao giờ là nàng trước kia, nàng có cha nương yêu thương, phu quân yêu thương chiều chuộng, đời này nàng vô cùng hạnh phúc.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.” Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc, một đường trở lại Sùng An Đường.

Bóng đêm đã buông xuống, trong phòng châm ngọn đèn dầu, ánh đèn vàng cam ấm áp, chiếu sáng toàn bộ gian phòng, cũng chiếu sáng trái tim của Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc sai nha hoàn đi chuẩn bị nước ấm, Hoắc Viễn Hành đi tới phòng tắm rửa mặt, nàng tự mình lấy quần áo đưa qua cho Hoắc Viễn Hành.

“Thiếp chà lưng giúp chàng.” Ninh Như Ngọc nói.

“Được.” Hoắc Viễn Hành giao khăn đang cầm trong tay cho nàng.

Bàn tay nhỏ mềm mại xoa lên tấm lưng rắn chắc, sức lực không nhẹ không nặng, vừa vặn tốt, thoải mái đến mức khiến người muốn thở dài nhẹ nhõm.

Hoắc Viễn Hành thỏa mãn mà hưởng thụ sự ân cần của nàng, thân thể bị nàng châm một ngòi lửa, khi tay nhỏ xoa toàn bộ phần lưng cho chàng, lúc vừa mới rời đi, chàng đột ngột xoay người sang chỗ khác, bắt lấy tay nhỏ của nàng.

“Minh Tông……” Trên tay Hoắc Viễn Hành hơi dùng sức, Ninh Như Ngọc không thể tự chủ được mà nhào về phía chàng.

Hoắc Viễn Hành thuận thế ôm chặt nàng, kéo cả người nàng vào trong chậu tắm, bọt nước văng khắp nơi, cả người Ninh Như Ngọc ướt sũng.

Váy áo mỏng manh dính sát trên người, phác họa ra đường cong xinh đẹp của nàng, bọt nước nhỏ giọt xuống từ trên ngực nàng, hai đại bạch thỏ ngon miệng bị yếm đỏ ướt đẫm bao vây chặt chẽ, như ẩn như hiện, cực kì mê người.

Hai tay Hoắc Viễn Hành nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng, môi lưỡi giao triền, thâm tình nóng bỏng.

Độ ấm trong phòng tắm ngày càng cao, Ninh Như Ngọc ngồi trên người Hoắc Viễn Hành, phập phập phồng phồng, nước bắn tung tóe ra ngoài, bắn thành từng trận bọt nước……

Cuối cùng Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành ôm ra ngoài, chàng nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, thanh âm ôn nhu dịu dàng như nước: “Ngủ đi.”

Ninh Như Ngọc hơi nhắm hai mắt, căn bản không dám nhìn chàng, đôi tay ôm cánh tay chàng, dịch vào gần trong lòng ngực chàng, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, Ninh Như Ngọc vốn định lật người, nhưng còn chưa kịp làm gì thì có một đôi bàn tay to đặt lên cổ nàng, hung hăng bóp chặt cổ nàng, đối phương dùng sức bóp cực kì mạnh mẽ chặt chẽ, nàng hoàn toàn không thể hô hấp, hít thở không thông khiến nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng liều mạng giãy giụa, hai tay vung vẩy lung tung trong không trung, hai chân đá đạp loạn xạ trên giường, ý đồ muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của đối phương, cái chết đang đến gần, nhưng nàng không muốn chết một chút nào, đây là tiếng hét lên tuyệt vọng khi sắp chết.

“Đình Đình, Đình Đình, mau tỉnh lại, nàng làm sao vậy?” Hoắc Viễn Hành phát hiện Ninh Như Ngọc không thích hợp, nhẹ nhàng vỗ mặt nàng, dịu dàng gọi tên của nàng.

Ninh Như Ngọc trước sau nhắm chặt hai mắt, đắm chìm trong ác mộng kia không thể kiềm chế, nàng không thể hô hấp, không ai tới cứu nàng, nàng sắp chết rồi, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt nàng.

Ánh mắt của Hoắc Viễn Hành dừng trên hai hàng nước mắt bên khóe mắt của nàng, chàng có thể cảm nhận được nàng đang thống khổ, rõ ràng biết nàng chỉ đang gặp ác mộng mà thôi, nhưng chàng cảm thấy dường như nàng đang chìm trong bóng đêm vô biên vô tận, nước mắt của nàng khiến chàng đau lòng.

“Đình Đình, mau tỉnh lại.” Hoắc Viễn Hành liều mạng gọi tên nàng, ôm nàng vào trong ngực: “Đình Đình, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”

Tựa hồ bên tai truyền tới thanh âm quen thuộc, có người gọi tên nàng, là ai? Là ai đang gọi nàng?

“Đình Đình, mau tỉnh lại.”

Là Hoắc Viễn Hành, là Hoắc Viễn Hành đang gọi nàng!

Thân thể của Ninh Như Ngọc đột nhiên động đậy, cảm giác hít thở không thông trên cổ kia bỗng nhiên biến mất, không khí chui vào lồng ngực của nàng, cuối cùng nàng có thể hô hấp lại bình thường, nàng thở hổn hển hít từng ngụm từng ngụm khí, liều mạng hấp thu dưỡng khí, bởi vì quá mức kích động, không chịu nổi mà bị sặc ho khù khụ,

Một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thanh âm dịu dàng quan tâm, lộ ra nồng đậm lo lắng: “Thả lỏng, thả lỏng, không nên gấp gáp, đã không sao rồi, ta ở đây, ta ở đây bảo vệ nàng.”

Ninh Như Ngọc ho tới mức chảy nước mắt, nghe thấy thanh âm của Hoắc Viễn Hành, cảm giác căng thẳng sợ hãi giấu sâu trong thân thể dần dần tiêu tán, hai mắt đỏ hoe như đôi mắt thỏ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt quan tâm của Hoắc Viễn Hành, ánh mắt tràn ngập thương tiếc và quan tâm nàng, nàng nghe được chàng mở miệng nói: “Đình Đình, ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng, đừng sợ, đã không sao rồi.”

“Minh Tông……” Ninh Như ngọc vừa khóc vừa nhào vào trong lòng ngực chàng, khóc nức nở: “Thiếp rất sợ, thiếp cho rằng thiếp sắp chết rồi.”

“Không có việc gì, không có việc gì, chẳng qua chỉ là ác mộng mà thôi.” Hoắc Viễn Hành ôm nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng, dịu dàng trấn an nàng.

“Hu hu hu, nhưng quá chân thật, giống như có người bóp cổ thiếp, thiếp hoàn toàn không thể hô hấp, cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thoát được, bất lực tuyệt vọng, cuối cùng hít thở không thông mà chết đi.” Ninh Như Ngọc vừa khóc nức nở vừa nói, cảm giác này quá chân thật, căn bản không phải ác mộng, nàng thật sự đã tự mình trải qua, sự sợ hãi và tuyệt vọng ấy, nàng không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.

“Đừng nói linh tinh, chỉ là ác mộng mà thôi.” Hoắc Viễn Hành ôm chặt nàng, hôn lên trán nàng, gương mặt nàng: “Có ta ở đây, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn bảo vệ nàng, sẽ để nàng luôn luôn bình bình an an, đừng nói từ chết, đó chỉ là ác mộng mà thôi, nàng sẽ luôn sống thật tốt.”

“Thật, thật vậy chăng?” Ninh Như Ngọc nuốt một ngụm, thật cẩn thận hỏi lại, cơn ác mộng kia thật sự quá chân thật, dường như nàng lại phải trải qua một lần nữa, nhớ tới trong lòng còn sợ hãi, cả người không thể khống chế mà run rẩy.

“Thật sự, thật sự, đó chỉ là ác mộng, đều đã qua rồi.” Hoắc Viễn Hành liên tục bảo đảm, trấn an Ninh Như Ngọc.

“Minh Tông, thiếp sợ, chàng ôm chặt thiếp đi, đừng buông tay, đừng buông tay.” Ninh Như Ngoc run rẩy cuộn người rúc vào trong lòng ngực chàng, hai tay ôm chặt lấy eo chàng, chỉ hận không thể hòa làm một với chàng.

“Không có việc gì, không cần sợ hãi, ta ở đây với nàng.” Hoắc Viễn Hành càng ôm chặt nàng hơn, dỗ dành an ủi nàng, cho đến khi dỗ nàng ngủ lại, chàng cũng không buông nàng ra.