Quỷ Hoàng Phi

Chương 51




Diệp Cẩn Huyên quyết định sau khi vào cung sẽ trở về Phương Huyên các, nàng ta tẩy trang, tháo trâm cài, chỉ mặc một bộ váy áo màu trắng, mắt bởi vì vừa khóc mà có vẻ hồng hồng, cực kỳ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.

Nàng ta suy nghĩ một chút, tìm mấy cành mận gai đặt trên lưng rồi mới ngồi lên một chiếc kiệu nhỏ đi tới hoàng cung!

Lại nói Diệp thượng thư bị ném ra ngoài, trật khớp eo, nằm trên mặt đất không dậy nổi, phải nhờ bốn gia đinh khiêng kiệu của Diệp phủ đưa lên kiệu, cực kỳ vất vả mới trở về được.

Vừa trở về đã thấy Diệp Toàn đi qua đi lại trước cửa, vẻ mặt nóng nảy, nhìn thấy Diệp thượng thư đỡ eo, nhe răng đi vào, Diệp Toàn liền sửng sốt, vội vàng tiến đến đỡ Diệp thượng thư: "Lão gia của ta, ngài cuối cùng đã trở lại, ngài làm sao thế?"

Diệp thượng thư khoát tay, trong mắt thoáng qua tia oán hận, cắn răng nói: "Nha đầu chết tiệt kia rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trước kia khi nó ra đời ta nên dìm chết nó mới đúng, đúng là quỷ đòi nợ. . . . . ." Lời còn chưa dứt, lại một tiếng như heo bị chọc tiết kêu rên: "Ai u. . . . . . Eo của ta!"

"Lão gia, đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Toàn vừa đỡ hắn vừa hỏi.

Trong mắt Diệp thượng thư thoáng qua sự tàn nhẫn: "Đừng nói nữa!" Nhớ tới nụ cười lạnh nhạt của Lâm Lang ở Ngọc Lâm uyển, vẻ mặt không thể cự tuyệt, Diệp thượng thư liền giận dữ; Tô phu nhân và hắn là phu thê, những năm này bởi vì quan hệ của Tô phu nhân với tiên hậu mà hắn có thể một bước lên mây, nữ nhi Cẩn Huyên cũng coi là xuất sắc, mặc kệ nói thế nào, tới bây giờ hắn cũng chưa từng có ý muốn bỏ vợ, huống chi là bị người ta buộc bỏ vợ!

"Lão gia, ngài chậm một chút!" Diệp Toàn đỡ Diệp thượng thư từ từ đi vào nhà, ngồi xuống ghế dựa, nói: "Lão gia, ngài nhịn một chút!" Nói xong, liền đưa tay xoa bóp hông cho hắn.

Chỉ thấy Diệp thượng thư cắn răng, từng giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu lăn xuống, thấy bên cạnh chỉ có Diệp Toàn liền thuận miệng hỏi: "Cẩn Huyên đâu? Phu nhân đâu? Tại sao không thấy bóng dáng người nào hết thế?" Trước kia hắn trở về phủ, Tô phu nhân và Diệp Cẩn Huyên liền ra nghênh tiếp, hôm hắn bị thương ở eo, trở lại một lúc rồi mà chưa thấy bóng đâu, hắn lại cảm thấy có chút không bình thường.

Bàn tay xoa bóp của Diệp run lên, Diệp thượng thư kêu lớn, tức giận nói với Diệp Toàn: "Ngươi chậm chút! Hôm nay sao lại không thấy phu nhân và tiểu thư?"

Diệp Toàn giơ tay lên lau mồ hôi, trong mắt hiện lên sự nôn nóng bất thường: "Lão gia, người xem trí nhớ của nô tài này, vừa rồi thấy ngài bị thương nên quên mất, nô tài chính là vì chuyện này mới ở đây chờ lão gia; phu nhân bị bệnh, mời Lý đại phu đến xem, vẫn còn chưa ra khỏi cửa phòng, cũng không biết thế nào; sau khi ngài rời khỏi một lúc thì tiểu thư cũng rời đi, vào cung rồi!"

Diệp thượng thư cả kinh, trong lúc lơ đãng vẫn không quên kêu đau, lên tiếng: "Tiến cung? Tại sao ngươi không nói sớm? Cẩn Huyên hồ đồ, còn ngươi thì làm cái gì? Không biết ngăn lại à?" Làm quan nhiều năm như vậy, hắn cũng hiểu một chút đạo lý, hơn nữa nhìn biểu hiện coi trọng kẻ điên kia ngày hôm qua của hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng bây giờ hận không thể vạch rõ giới hạn với Cẩn Huyên để lấy lòng người điên kia! Thế mà nàng lại đưa đến cửa, ngộ nhỡ hoàng thượng giận chó đánh mèo, chỉ sợ ngay cả hắn cũng bị liên lụy!

Diệp thượng thư cảm thấy cả ngực tràn đầy sự tức giận rèn sắt không thành thép.

Diệp Toàn cau mày, bất đắc dĩ vuốt tay nói: "Lão gia, tính khí của tiểu thư ngài không phải là không biết, nô tài không ngăn được!"

Diệp thượng thư thở hổn hển rồi im lặng, sững sờ một lát, hỏi: "Đi được bao lâu rồi?"

"Đã một canh giờ rồi."

Diệp thượng thư nghe thế, tia sáng trong mắt lóe lên, trầm ngâm nói: "Một canh giờ rồi hả? Cái này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, ngươi phái người chờ ngoài cửa cung, nếu có tin tức thì tới báo cho ta!" Trong tay hắn còn nắm binh quyền cấm vệ quân, lấy thân phận của Cẩn Huyên, kể cả có tội, Triệu Tễ cũng không dám lén lút xử lý, bây giờ đã một canh giờ còn chưa trở về, chắc chắn là bị Triệu Tễ giữ lại, nếu có thể ở lại trong cung ngây ngô thời gian dài như vậy, chắc hẳn Triệu Tễ cũng có chút tình cảm với Cẩn Huyên!

Dù sao, chuyện nữ nhi Diệp gia nắm giữ bí truyền Hoàng thất, Triệu Tễ thà tin là có, không thể tin là không!

Diệp thượng thư hơi an lòng, chuyện hôm qua vừa xảy ra, danh tiếng của phủ Thượng Thư đã rối tinh rối mù, cũng vì biểu hiện của Triệu Tễ ở Ngọc Lâm uyển, mọi người mới dám không chút kiêng kỵ như thế, hôm nay Triệu Tễ vẫn coi trọng Cẩn Huyên, mọi người biết được sẽ không ngừng lại nhưng chắc chắn sẽ có chút cố kỵ. . . . . . Nói không chừng còn có thể chuyển biến tốt!

Có lẽ hắn phải làm chút gì đó để hoàng thượng tin nữ nhi đó của Diệp gia chính là Cẩn Huyên mới được, còn Tiểu Phong Tử. . . . . . Chuyện cho tới nước này, tuyệt đối không thể lưu lại!

Trong đầu Diệp thượng thư lóe lên tinh quang, trong mắt thoáng hiện sát ý.

Diệp Toàn nói: "Nô tài đã phái người đi, vừa mới trở về bẩm báo, nói là tiểu thư bị giữ lại trong cung, nô tài lo lắng có phải tiểu thư . . . . ."

Diệp thượng thư nghe xong, đè những ý nghĩ trong lòng xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm nói: "Không sao, hoàng thượng sẽ không làm gì tiểu thư đâu, nếu có thể lưu lại thì sẽ không sao."

Diệp Toàn nghi ngờ không hiểu hỏi: "Lão gia, chuyện này. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Toàn vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến một tiếng thông báo, nói là người trong cung đến, Diệp thượng thư cười ha ha: "Đi thôi, ra xem một chút!" Liền dẫn Diệp Toàn ra ngoài đón, người đến là một vị tiểu công công truyền khẩu dụ của hoàng thượng, nói là đại tiểu thư đã được hoàng thượng giữ lại trong cung, muốn ở một đêm!

Diệp thượng thư nghe xong, nụ cười trong mắt không che giấu chút nào, cung kính sai người dâng trà, nói chuyện một lúc lại nghe được hoàng thượng giữ Diệp Cẩn Huyên lại tẩm cung, không khỏi càng thêm mở cờ trong bụng, đợi vị tiểu công công kia đi, trên mặt Diệp Toàn cũng hiện đầy ý cười, giơ ngón tay cái lên với Diệp thượng thư: "Lão gia, ngài đúng là thần cơ diệu toán!"

Diệp thượng thư cười ha ha nói: "Đi thôi, đi xem phu nhân một chút!" Nói xong, Diệp thượng thư liền đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Toàn cũng vội vàng đi theo.

Lại nói Diệp Cẩn Huyên vào cung nhận lỗi với Triệu Tễ, cõng một cành mận gai quỳ trước cửa ngự thư phòng ngây người mới gần nửa canh giờ đã cảm thấy đầu gối đau rát, mặt trời chiếu xuống đầu như lửa đốt; ngày thường nàng ta sống an nhàn sung sướng, chưa từng phải chịu phạt khổ sở như vậy, hơn nữa trong lòng hốt hoảng, bữa trưa không ăn, nhất thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể lảo đảo muốn ngã.

Lúc này, một tiếng "Bãi giá" lanh lảnh truyền đến, nàng ta kinh hãi, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Triệu Tễ đúng lúc ra khỏi Ngự Thư Phòng, thấy vậy, ánh mắt chợt lóe, ba chân bốn cẳng đỡ lấy nàng ta, ôm chặt nàng ta vào trong ngực, kêu lên: "Cẩn Huyên, Huyên Nhi. . . . . ."

Bây giờ chuyện Thiên Mệnh hoàng hậu còn chưa rõ, mọi việc đều phải lưu lại đường lui, cho nên hắn cũng không nên làm quá mức với Diệp Cẩn Huyên, mà lúc này nàng ta vào cung, ngược lại rất hợp ý hắn, hôm nay là đến kỳ mười ngày ước hẹn, nửa đêm Quỷ Đế sẽ giá lâm, cuối cùng Diệp Cẩn Huyên có phải Thiên Mệnh hoàng hậu hay không, Quỷ Đế chỉ cần nhìn là biết!

Triệu Tễ nghĩ tới, trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ của Lâm Lang, trong mắt hắn thoáng qua tia không vui —— tại sao mình lại nghĩ tới nữ tử gian trá đó chứ? Hôm nay Quỷ Đế giá lâm, mình nhất định cũng phải biết rõ lai lịch của nữ tử kia!

Trong lòng Triệu Tễ bách chuyển thiên hồi (trăm điều nghĩ ngợi), bàn tay không khỏi dùng sức nắm chặt thân thể Diệp Cẩn Huyên.

Thật ra Diệp Cẩn Huyên không hề ngất đi, chỉ là vì kinh hãi nên thân thể mềm nhũn, vừa được Triệu Tễ ôm lấy, trong lòng Diệp Cẩn Huyên không khỏi mừng rỡ, Triệu Tễ khẩn trương như thế, đúng là ngoài dự đoán của nàng ta —— nàng ta nghĩ tới đây liền trợn ngược hai mắt, giả vờ là choáng váng đã qua, lúc này đột nhiên bị Triệu Tễ làm đau, không khỏi khẽ hừ một tiếng.

Triệu Tễ nghe được âm thanh bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu lại thấy Diệp Cẩn Huyên một thân áo tơ trắng, tóc trước trán bị mồ hôi thấm ướt, áp sát vào mặt, không trang điểm, mi tâm (phần giữa hai lông mày) hình như bởi vì khó chịu mà hơi nhíu lại, đáng yêu hơn ngày thường mấy phần, hắn liền ôm nàng lên, vừa sải bước đi vào tẩm cung, vừa phân phó một tiểu thái giám sau lưng: "Mau truyền thái y!"

Triệu Tễ ôm Diệp Cẩn Huyên ôm trở về tẩm cung, thái y tới chẩn đoán, chỉ nói là bị cảm nắng nhẹ, kê đơn thuốc xong liền rời khỏi.

Diệp Cẩn Huyên không dám lập tức tỉnh lại, chỉ có thể là tiếp tục giả vờ ngủ, Triệu Tễ ngây ngẩn một hồi rồi đứng dậy rời đi, lúc này Diệp Cẩn Huyên mới dám mở mắt, tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh chung quanh, chỉ thấy xuyên qua cửa sổ, bên trong xanh vàng rực rỡ, đối diện là một chiếc giường lớn bằng vàng được chạm trổ tinh tế, bên trên là tầng tầng lớp lớp những tấm màn màu vàng sáng, Cửu Long Đằng Vân, là tẩm cung của hoàng thượng, nhưng —— chậm đã, chẳng lẽ nàng ta không nằm ở trên giường?

Diệp Cẩn Huyên vội nhìn xuống phía dưới mình, là một chiếc giường nho nhỏ bằng tre, ở trên phủ gấm màu đỏ sậm, nàng ta nhận ra, đây là chỗ ngủ của thái giám trực đêm, lại nhìn bốn phía, không gian rất hẹp, trang trí đơn giản, trên bàn chỉ có một bình đựng trà, không thể so sánh nổi với bên trong —— nàng ta đang ngủ trong bích sa phù, chỗ ngủ của thái giám trực đêm!

Diệp Cẩn Huyên biết long sàng của hoàng thượng không thể tùy tiện ngủ, nhưng được an bài ngủ ở đây, nàng ta. . . . . .

Nàng ta phẫn hận nắm chặt bàn tay, hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì? Khẩn trương ôm nàng ta tới tẩm cung, truyền thái y vội tới chẩn bệnh cho nàng ta, lúc này lại chỉ để nàng ta ngủ ở chỗ của hạ nhân, nếu truyền đi. . . . . . Chỉ cần tùy tiện tìm cung điện an trí cho nàng ta cũng được!

Diệp Cẩn Huyên nghĩ vậy, liền từ từ xuống giường, lúc này mới phát hiện trong tẩm cung của Triệu Tễ không một người, trong lòng nàng ta không khỏi dâng lên một sự tức giận, hô lớn: "Người đâu. . . . . . Có ai không!" Nàng ta sinh bệnh, Triệu Tễ lại có thể yên tâm để nàng ta ở đây một mình?

Nàng ta kêu một lát cũng không thấy người nào xuất hiện, tức giận lúc đầu rút đi, trong lòng nàng ta dâng lên một sự khủng hoảng, có phải căn bản là Triệu Tễ không quan tâm nàng ta không? Nhưng đây là hoàng cung, vả lại là tẩm cung của hoàng đế, mặc dù trong lòng nàng ta nóng nảy nhưng cũng không dám tự mình rời khỏi, chỉ có thể không tập trung ở lại.

Lần chờ đợi này kéo dài đến khi trăng treo giữa trời, bên ngoài mới truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó nghe được giọng nói của Triệu Tễ, Diệp Cẩn Huyên vội đè sự khủng khoảng phẫn hận trong lòng xuống, chỉnh lại tâm trạng ra ngoài đón.

Mắt nàng ta rưng rưng, làm bộ đáng thương quỳ xuống trước mặt Triệu Tễ: "Hoàng thượng, thần nữ có lỗi, xin hoàng thượng trách phạt!"

(CT)