Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 170: 170: Không Đánh Lại Đâu





“Mẹ mày, mày mới không sống qua đêm nay ấy.

Chú Lý, chú mau giết chết thằng khốn dám nguyền rủa ông nội tôi đi!”
Đột nhiên bị người ta nói mình không sống qua đêm nay, một ông lão tính tình hòa nhã cách mấy cũng cảm thấy bực bội.

Người đàn ông trung niên kia chẳng nói lời nào dư thừa, một chưởng đánh thẳng vào ngực Diệp Viễn.

Đòn tấn công của người đàn ông trung niên đó rất hung hãn, còn tạo thành tiếng rít trong gió.

Nhưng Diệp Viễn lại bình tĩnh đứng đó.

Chậm rãi giơ tay lên, cũng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

“Rầm!”
Hai chưởng chạm vào nhau, Diệp Viễn vẫn đứng yên ở đó.

Mà người đàn ông trung niên kia lại đột nhiên lùi về sau vài bước, mặt mũi trắng bệch.


Trong lòng là sóng to gió lớn dâng trào.

Ông ta cứ tưởng Diệp Viễn chỉ là một người bình thường mà thôi, nhưng một chưởng lúc nãy lại cho ông ta biết rằng ông ta đã sai rồi.

Diệp Viễn hoàn toàn không phải là một người bình thường, mà là một võ giả.

Một võ giả thực mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Một chưởng của Diệp Viễn lúc nãy khiến người đàn ông trung niên kia có cảm giác như cả ngọn núi lớn.

Ông ta nghĩ nếu như lúc nãy Diệp Viễn muốn giết mình, thì có lẽ bây giờ ông ta chỉ còn mỗi cái xác.

Ông lão bên cạnh cũng không dám tin, người này đã theo ông ta rất nhiều năm, thực lực cũng tới cảnh giới Tông Sư từ lâu rồi.

Không ngờ ngày hôm nay lại bị một chưởng từ một thanh niên trẻ đánh lùi.

Khi bọn họ đang ngây người, Diệp Viễn cũng dẫn Phùng Tiêu Tiêu đi.

Lẽ ra anh chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở họ một câu, không ngờ họ chẳng những không biết ơn mà còn ra tay với mình.

Kẻ lấy oán báo ơn như thế, Diệp Viễn không còn suy nghĩ muốn cứu họ làm gì nữa.

“Ranh con, ai cho mày đi thế hả!”
Lúc này, thanh niên kia phản ứng lại bèn chuẩn bị đi tới, nhưng bị ông lão ngăn cản.

“Được rồi, đừng có tự rước lấy phiền toái nữa, cháu không phải là đối thủ của người ta đâu!”
“Đúng vậy!”
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng mở miệng, ông ta nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn đi mà lòng vẫn còn đầy sợ hãi.

Sau khi thấy Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu cùng bước vào nhà hàng bên cạnh, thanh niên kia vô cùng khó chịu mắng một câu.

“Xem như thằng ranh đó may mắn!”

“Được rồi, nhóc con nhà cháu đừng có gây thêm chuyện cho ông nữa!”
Nói xong, ông lão bèn xoay người vào trong nhà hàng, còn chuyện Diệp Viễn nói thì ông ta không quan tâm lắm.

Là người xuất thân từ lính, tất nhiên ông ta sẽ không tin vào những điều này.

……
Bàn về Diệp Viễn, sau khi anh và Phùng Tiêu Tiêu vào nhà hàng bên cạnh thì tìm cho mình một vị trí yên tĩnh ngồi xuống.

Sau khi gọi món, Phùng Tiêu Tiêu bèn tò mò hỏi Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, anh biết xem tướng số từ khi nào thế?”
Khi Diệp Viễn chuẩn bị mở miệng giải thích
Thì ngoài cửa nhà hàng đột nhiên có một người đàn ông mập mạp cùng với một thanh niên trông có vẻ lấm la lấm lét đi tới.

Sau lưng hai người còn có mấy tên côn đồ nhuộm tóc đủ màu, người đầy hình xăm, miệng ngậm thuốc lá đi theo.

Người đàn ông trung niên đi đầu thì Diệp Viễn có biết, đó chính là quản lý háo sắc của công ty giao hàng trước đó anh từng làm, Hoàng Vạn Kim.

Sau khi những người đó tiến vào nhà hàng, thì đám lưu manh kia lập tức đá bay một bàn gần cửa, vô cùng kiêu ngạo nói.

“Bang Hạo Thiên muốn đến đây ăn cơm, lũ không liên quan mẹ nó cút hết ra ngoài cho tao!”
Khách đang ăn trong nhà hàng đều giật hết cả mình.


Nhưng khi họ nghe nói đó đều là người của băng nhóm Hạo Thiên thì chẳng dám thở mạnh lấy một hơi, người nào cũng vội vàng rời khỏi đó.

Gần đây bang Hạo Thiên đột nhiên trở nên nổi bật trong thế giới ngầm Giang Châu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chiếm lấy phần lớn địa bàn với những thủ đoạn mạnh mẽ.

Hơn nữa đám người đó còn hoành hành ngang dọc, phá phách cướp bóc, thật sự là chẳng có chuyện ác nào không làm.

Bây giờ có rất nhiều người nghe tới tên bang Hạo Thiên thôi đã thấy sợ hãi trong lòng.

Lúc này, quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng động bàn dẫn theo mấy phục vụ đi tới.

“Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Nhưng quản lý vừa mới tới đã bị một tên côn đồ tát thẳng vào mặt.

“Con mẹ nó mày bớt lải nhải cho bố mày nhé, nếu không bố mày khiến mày không thấy được mặt trời ngày mai đấy”.

Quản lý che mặt, cũng không dám nói nhiều..