Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 264




Chương 264

“Tại sao, từ nhỏ mọi người luôn nói như vậy, nhưng không nói cho cháu nguyên nhân!”

Tiểu Vũ có chút không cam lòng nói.

“Tiểu Vũ, không phải chúng ta không cho cháu tu hành, để cháu tu hành sẽ hại cháu!”

“Lại mấy lời này, mấy người đều đã nói bao nhiêu năm rồi”, Tiểu Vũ có chút oan ức nói.

Vũ Đông Thanh im lặng hồi lâu mới nói tiếp.

“Tiểu Vũ, chuyện này đã qua mấy ngày, chờ sau lễ trưởng thành mười tám tuổi của cháu, chúng ta sẽ nói cho cháu biết nguyên nhân cụ thể!”

“Hừ, nều lần này còn gạt cháu, cháu… cháu sẽ rời khỏi nhà, để mấy người không tìm được cháu nữa!”

Vũ Đông Thanh sờ đầu Tiểu Vũ, vô cùng cưng chiều nói.

“Yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không lừa cháu!”

Dưới tầng, yến tiệc vẫn đang tiếp tục tiến hành, Diệp Viễn cũng không có hứng thú gì với loại yến tiệc này.

Anh liền tìm một góc lặng lẽ ăn.

Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đột nhiên đi tới.

“Diệp Viễn, ngày mai anh rảnh không?”

“Có, sao thế?”

“Là như này, lần trước anh chữa khỏi cho mẹ tôi, tôi vẫn không kịp cảm ơn anh, ngày mai tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm!”

“Khách sáo với tôi làm gì chứ!”, Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.

“Không được, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn thế nào, vì vậy muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh không được phép từ chối!”

Diệp Viễn cũng xem như hiểu tính cách của Phùng Tiêu Tiêu, biết rằng nếu mình không đồng ý, sợ rằng về sau tâm lý của Phùng Tiêu Tiêu sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ mình.

“Vậy được, ngày mai cô mời tôi ăn cơm!”

“Tốt quá, vậy chúng ta đã nói xong, ngày mai tôi liên hệ anh!”

Nói xong, Phùng Tiêu Tiêu liền kích động rời đi.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Viễn vừa tu luyện xong thì nhận được điện thoại của Phùng Tiêu Tiêu.

Phùng Tiêu Tiêu hẹn gặp Diệp Viễn ở trung tâm thành phố.

Lúc Diệp Viễn đến trung tâm thành phố, phát hiện hôm nay Phùng Tiêu Tiêu ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, bình thường cô không bao giờ trang điểm.

Hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng.

Phùng Tiêu Tiêu trang điểm và làm lại tóc, có thêm một cảm giác xinh đẹp khác.

Thấy Diệp Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta không rời mắt, mặt đẹp của Phùng Tiêu Tiêu có chút xấu hổ đỏ ửng lên.

“Sao vậy?”

“Không sao! Ngắm mỹ nữ ấy mà!”, Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.